Chương 48
Biên Tầm
2024-11-23 01:29:33
Duy chỉ có vị đế vương ở bên cạnh bàn thờ, cho dù xuất hiện bao nhiêu sát thủ, cho dù kỹ năng của sát thủ có đáng kinh ngạc đến đâu, sắc mặt luôn bình tĩnh từ đầu đến cuối. Giống như đã biết trước, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.
Hoàng thượng đứng ở đài cao, ở trên cao nhìn và quan sát chúng sinh. Tùy ý nhìn đao quang kiếm ảnh bốn phía, từ đầu đến cuối anh đều vững như kiềng ba chân, dường như thiên hạ to lớn như vậy, đều ở trong lòng bàn tay của anh.
Trái lại thái hậu ở một bên, từ khi tiếng vó ngựa vang lên, liền hoảng hốt lo sợ, vẻ già nua hiện lên, tuyệt đối không giống người có thể làm được chuyện lớn.
Một số quan viên phe thái hậu nhịn không được dụi mắt một cái, nhìn vào sự tương phản mãnh liệt của mẹ con hai người, đều đang suy nghĩ, hiện tại thay đổi lập trường, chắc là vẫn kịp đi?
Cuộc chiến đấu này, tới cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh.
An Nhiễm không nhìn thấy cảnh giao tranh ác liệt ở bên ngoài sân, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Cô nhìn chằm chằm vào vào sàn đá cẩm thạch trên mặt đất, bóng dáng của hoàng thượng cứ di chuyển cách cô trong phạm vi không đến một mét. Anh không đưa cô đi cùng xuất trận giết địch, nhưng cũng chưa từng rời đi tầm mắt của cô.
Âm thanh đánh nhau càng ngày càng nhỏ, cô biết, tình hình chiến đấu gần như đã kết thúc.
Hết lần này tới lần khác lúc này, chiến trường yên bình và tĩnh lặng, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết của một cô gái:
“Hoàng thượng cẩn thận!”
Bởi vì sốt ruột, nên âm thanh này cao hơn mấy độ. Nhưng An Nhiễm đã hiểu, đây là giọng nói của vị Tô Hiền Phi lúc sáng, tràn ngập lo âu và sốt ruột, không còn dịu dàng như mặt nước, lại càng có thể đánh động lòng người hơn.
Lúc Tô Hiền Phi hét xong, một mũi tiễn màu đen xuất hiện ở bên cạnh chiếc ghế, đầu mũi tên cứng cáp xuyên qua mặt đất, phần đuôi lông vũ màu đen càng không ngừng rung rung.
An Nhiễm không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, nhưng cô biết, Tô Hiền Phi đã trúng tên.
Vừa rồi chắc là có hai cái mũi tên, một mũi tên xuất hiện ở nơi này, một mũi tên bắn trúng Tô Hiền Phi.
Cô nghe được âm thanh mũi tên xuyên thấu da thịt, cùng tiếng gào đau đớn bị đè nén lại của Tô Hiền Phi.
Một mũi tên này, chắc cô ấy đã ngăn lại thay hoàng thượng.
Trên mặt truyền đến một chút ấm áp, An Nhiễm hoàn hồn, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm thẳm.
Hoàng thượng tới đón cô, dùng lòng bàn tay cọ xát mặt của cô, thấp giọng nói:
“Không sao rồi, tới đây.”
An Nhiễm ôm đầu gối, ánh mắt quét ở trên người anh một lần. Trên người anh không có máu, cũng không thấy vết thương, chắc là không bị thương.
Cô cười nhạt với anh, tự đẩy ghế ra:
“Vâng.”
Cô không có nắm tay anh.
Kỳ Diêm hơi ngạc nhiên, nắm lòng bàn tay thành nắm đấm, đứng ở bên cạnh An Nhiễm, cũng không có ép cô phải nắm tay.
Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, thi thể trải rộng bốn phía, trong bụi cỏ hai bên bàn thờ, đặc biệt dày đặc, có thể thấy rằng tình hình chiến đấu vừa rồi rất tàn khốc.
Mà Tô Hiền Phi, cũng như An Nhiễm dự đoán, bả vai bị trúng tên. Áo ngoài màu sáng bị máu tươi nhuộm đỏ, vô cùng bắt mắt.
Khuôn mặt đẹp đến mức không có tỳ vết kia bởi vì bị thương nên hơi tái nhợt, điều này không những không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ấy, mà còn làm nổi bật lên sự yếu ớt của cô ấy, làm cho người ta muốn yêu thương.
Những đại thần dưới kia, ánh mắt nhìn về phía Tô Hiền Phi, không có ai mà không kính nể, tràn ngập thưởng thức. Ngẫu nhiên liếc nhìn cô, liền trở thành một lời khó nói hết, lắc đầu thở dài. Đều là đang tiếc hận vì sao hoàng thượng không cần Tô Hiền Phi xinh đẹp dũng cảm, mà lại đi sủng ái một cô gái tham sống sợ chết.
An Nhiễm......
Ai, có so sánh liền có thương tổn.
Đều là phi tần của hoàng thượng, một người anh dũng ngăn cản mũi tên, một người chỉ biết trốn tránh, cũng khó trách đám đại thần này có thể nhìn cô như vậy.
Chim nhỏ trong rừng cây bị tiếng động vừa rồi làm kinh sợ bay đi, chỉ còn lại mấy con không thông minh lắm, cũng lần lượt rời đi những cây lớn nơi nó sinh sống.
Tô Thái Úy đi từ phía dưới lên, chắp tay nói:
“Hiền Phi nương nương, nữ y đã đến, mời ngài xử lý vết thương trước, để tránh mất máu quá nhiều.”
Hoàng thượng đứng ở đài cao, ở trên cao nhìn và quan sát chúng sinh. Tùy ý nhìn đao quang kiếm ảnh bốn phía, từ đầu đến cuối anh đều vững như kiềng ba chân, dường như thiên hạ to lớn như vậy, đều ở trong lòng bàn tay của anh.
Trái lại thái hậu ở một bên, từ khi tiếng vó ngựa vang lên, liền hoảng hốt lo sợ, vẻ già nua hiện lên, tuyệt đối không giống người có thể làm được chuyện lớn.
Một số quan viên phe thái hậu nhịn không được dụi mắt một cái, nhìn vào sự tương phản mãnh liệt của mẹ con hai người, đều đang suy nghĩ, hiện tại thay đổi lập trường, chắc là vẫn kịp đi?
Cuộc chiến đấu này, tới cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh.
An Nhiễm không nhìn thấy cảnh giao tranh ác liệt ở bên ngoài sân, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Cô nhìn chằm chằm vào vào sàn đá cẩm thạch trên mặt đất, bóng dáng của hoàng thượng cứ di chuyển cách cô trong phạm vi không đến một mét. Anh không đưa cô đi cùng xuất trận giết địch, nhưng cũng chưa từng rời đi tầm mắt của cô.
Âm thanh đánh nhau càng ngày càng nhỏ, cô biết, tình hình chiến đấu gần như đã kết thúc.
Hết lần này tới lần khác lúc này, chiến trường yên bình và tĩnh lặng, đột nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết của một cô gái:
“Hoàng thượng cẩn thận!”
Bởi vì sốt ruột, nên âm thanh này cao hơn mấy độ. Nhưng An Nhiễm đã hiểu, đây là giọng nói của vị Tô Hiền Phi lúc sáng, tràn ngập lo âu và sốt ruột, không còn dịu dàng như mặt nước, lại càng có thể đánh động lòng người hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Tô Hiền Phi hét xong, một mũi tiễn màu đen xuất hiện ở bên cạnh chiếc ghế, đầu mũi tên cứng cáp xuyên qua mặt đất, phần đuôi lông vũ màu đen càng không ngừng rung rung.
An Nhiễm không biết tình huống ở bên ngoài như thế nào, nhưng cô biết, Tô Hiền Phi đã trúng tên.
Vừa rồi chắc là có hai cái mũi tên, một mũi tên xuất hiện ở nơi này, một mũi tên bắn trúng Tô Hiền Phi.
Cô nghe được âm thanh mũi tên xuyên thấu da thịt, cùng tiếng gào đau đớn bị đè nén lại của Tô Hiền Phi.
Một mũi tên này, chắc cô ấy đã ngăn lại thay hoàng thượng.
Trên mặt truyền đến một chút ấm áp, An Nhiễm hoàn hồn, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm thẳm.
Hoàng thượng tới đón cô, dùng lòng bàn tay cọ xát mặt của cô, thấp giọng nói:
“Không sao rồi, tới đây.”
An Nhiễm ôm đầu gối, ánh mắt quét ở trên người anh một lần. Trên người anh không có máu, cũng không thấy vết thương, chắc là không bị thương.
Cô cười nhạt với anh, tự đẩy ghế ra:
“Vâng.”
Cô không có nắm tay anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Diêm hơi ngạc nhiên, nắm lòng bàn tay thành nắm đấm, đứng ở bên cạnh An Nhiễm, cũng không có ép cô phải nắm tay.
Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, thi thể trải rộng bốn phía, trong bụi cỏ hai bên bàn thờ, đặc biệt dày đặc, có thể thấy rằng tình hình chiến đấu vừa rồi rất tàn khốc.
Mà Tô Hiền Phi, cũng như An Nhiễm dự đoán, bả vai bị trúng tên. Áo ngoài màu sáng bị máu tươi nhuộm đỏ, vô cùng bắt mắt.
Khuôn mặt đẹp đến mức không có tỳ vết kia bởi vì bị thương nên hơi tái nhợt, điều này không những không làm ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô ấy, mà còn làm nổi bật lên sự yếu ớt của cô ấy, làm cho người ta muốn yêu thương.
Những đại thần dưới kia, ánh mắt nhìn về phía Tô Hiền Phi, không có ai mà không kính nể, tràn ngập thưởng thức. Ngẫu nhiên liếc nhìn cô, liền trở thành một lời khó nói hết, lắc đầu thở dài. Đều là đang tiếc hận vì sao hoàng thượng không cần Tô Hiền Phi xinh đẹp dũng cảm, mà lại đi sủng ái một cô gái tham sống sợ chết.
An Nhiễm......
Ai, có so sánh liền có thương tổn.
Đều là phi tần của hoàng thượng, một người anh dũng ngăn cản mũi tên, một người chỉ biết trốn tránh, cũng khó trách đám đại thần này có thể nhìn cô như vậy.
Chim nhỏ trong rừng cây bị tiếng động vừa rồi làm kinh sợ bay đi, chỉ còn lại mấy con không thông minh lắm, cũng lần lượt rời đi những cây lớn nơi nó sinh sống.
Tô Thái Úy đi từ phía dưới lên, chắp tay nói:
“Hiền Phi nương nương, nữ y đã đến, mời ngài xử lý vết thương trước, để tránh mất máu quá nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro