Chương 7
Biên Tầm
2024-11-20 00:46:22
Tất cả những gì cô nhìn thấy là một màu đen.
Cứ như vậy một lúc, cô không kịp phản ứng chính mình vẫn còn ở trong mơ, hay là cô đã ngủ quá lâu nên bên ngoài trời đã tối, hay là, cô thật sự đã chết rồi?
Hơi thở vẫn còn nóng, hoàng thượng cũng bị sự thẳng thắn và táo bạo của cô doạ chạy, nên chắc là cô còn sống.
Kéo chăn bông xuống, bầu trời mờ tối cũng không chói mắt, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ lạnh lẽo, gọi Thải Y cùng Thải Lê tới.
“Chúng ta cùng nhau chia quả táo này ra.”
An Nhiễm lôi ra quả táo vừa lớn vừa đỏ kia, hoàng thượng lúc chạy đi cũng không có đòi trả lại, cô liền tiện tay mang về.
Thấy hai nha hoàn lắc đầu từ chối, cô than thở một tiếng;
“Lúc này không giống ngày xưa, có đồ ăn cũng đừng khách khí với ta. Cho!”
Thải Y cùng Thải Lê nhìn vẻ mặt cười híp mắt của cô, không nhịn được lại muốn khóc.
Nam Quận tuy nhỏ, nhưng cũng không nghèo, sống trong hoàng thất càng giàu có.
Công chúa từ nhỏ cẩm y ngọc thực (*), sơn trân hải vị (*), trái cây kì lạ và quý hiếm nào mà chưa từng ăn. Bây giờ, một quả táo bình thường liền làm cho cô vui vẻ như vậy, đủ để chứng minh hai tháng qua tại Đại Chiêu có bao nhiêu nghèo khổ.
(*) Cẩm y ngọc thực: cơm ngon áo đẹp
(*) Sơn trân hải vị: sơn hào hải vị, của ngon vật lạ
Điền Công Công bưng bữa tối đi vào, nhìn thấy chính là chủ tớ ba người, tụ lại một chỗ gặm quả táo.
Nghĩ đến chính mình thấp tha thấp thỏm trước mặt hoàng thượng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mà người khởi xướng lại nhàn nhã ăn trái cây. Nhìn dáng vẻ sảng khoái kia, khỏi phải nói rất bực bội .
Bàn tay cầm hộp thức ăn siết chặt, ông ta cố ý làm cho tiếng bước chân to hơn, làm xáo trộn sự yên bình của căn phòng.
Bữa tối hôm nay có ba món một canh, trong đó, còn có cả món ăn có thịt.
Vẻ mặt của Thải Y cùng Thải Lê tràn đầy kinh ngạc, Điền Công Công cười khinh thường, lại không có giải thích, chỉ nói:
“Hôm nay tiểu chủ ra ngoài một mình, làm trái mệnh lệnh của thái hậu. Thái hậu rất tức giận, hạ lệnh cấm túc tiểu chủ một tháng. Mong rằng tiểu chủ nghe theo mệnh lệnh, tuyệt đối đừng mắc thêm lỗi nào nữa.”
Đương nhiên ông ta không có khả năng có lòng tốt chủ động cải thiện thức ăn, không phải là hôm nay đã bị An Nhiễm tự ý trèo tường làm sợ hãi sao? Tiếp tục ăn bớt nữa, ai biết sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện không kịp chuẩn bị.
Dù sao chỉ cần qua một tháng nữa, ông ta liền có thể muốn làm gì thì làm, trước tiên nhịn một chút thì có làm sao.
Một tháng nữa, thêm hai tháng đã trôi qua, chính là đúng thời gian mà Tư Mệnh viết bên trong kịch bản: Vào cung chưa đến ba tháng, hương tiêu ngọc vẫn (*).
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: qua đời
An Nhiễm chớp hai mắt, Nam Quận lựa chọn hòa thân, chiến tranh phía bắc của Đại Chiêu, không sai biệt lắm còn một tháng nữa sẽ thắng lớn. Nếu dựa theo sự phát triển trong sách, như vậy, sau ba tháng, ngày chiến tranh dừng lại, chính là ngày chết của cô. Hơn nữa, còn chết với dáng vẻ vô cùng thê thảm buồn nôn......
Chờ khá lâu cũng không nghe thấy cô trả lời, Điền Công Công lại vừa lo lắng vừa buồn cười, giọng điệu càng thêm cay nghiệt:
“Tiểu chủ còn đang mơ tưởng được hoàng thượng ân sủng (*) sao? Nô tài nhắc nhở tiểu chủ một câu, trong cung này nước rất sâu. Ngài đừng có không nghe lời khuyên can, coi chừng một khi té ngã vào nước sâu, ai cũng không cứu được ngài.”
(*) Ân sủng: yêu thích
Lần này ông ta tương đối quy củ, đứng xa hơn một chút, chỉ là ánh mắt dầu mỡ kia vẫn giống như rắn di chuyển khắp nơi từ trên mặt của An Nhiễm lướt qua từng chút một.
“Không phải buổi chiều Công Công nói hoàng thượng sẽ thích ta sao?” An Nhiễm lau khóe miệng, hồn nhiên hỏi, giống như không hề biết sóng ngầm mạnh mẽ giữa thái hậu cùng hoàng đế.
“Nô tài nói tới nói lui, hoàng thượng cũng đã từ chối tiểu chủ. Cho nên, vì tốt cho tiểu chủ, nô tài cũng nói một câu thân mật cho ngài. Hoàng thượng không phải người nông cạn, tuyệt đối sẽ không bị quyến rũ bởi khuôn mặt. Tiểu chủ nếu là muốn sống yên ổn, liền ngoan ngoãn nghe lời nói của thái hậu, đừng có lại gây chuyện rắc rối.”
An Nhiễm nghĩ tới dáng vẻ phất tay áo rời đi của hoàng thượng, im lặng lại phũ phàng, tựa như nghe được lời nói cấm kỵ gì đó, vẻ mặt cực kỳ ngượng ngùng, thái độ cực kỳ kháng cự, kém một chút liền muốn nói một câu “ban cho cô ta cái chết”, quả thực không thể nào thích cô được.
Xem tình hình, lò sưởi không có hi vọng.
Màn đêm buông xuống, hoàng cung nguy nga bị bóng đêm bao phủ, trở nên sâu thẳm tĩnh lặng.
Thị vệ tuần tra một nhóm lại một nhóm đi qua trước Sùng Chính Điện rực rỡ ánh đèn, bước chân chỉnh tề tự giác đi chậm lại, sợ quấy rầy người ở bên trong.
Kỳ Diêm ngồi trước bàn, mặc một thân long bào màu vàng sáng. Da của anh là màu lúa mạch khỏe mạnh, khoác hoàng bào, thiếu chút sát phạt quyết đoán lúc ban ngày, nhiều hơn mấy phần khí phách của bậc đế vương thống trị thiên hạ.
Vẽ xuống một dấu gạch chéo lớn ở bên trên tấu chương, anh trầm giọng:
“Truyền mệnh lệnh của trẫm, Binh bộ Lý Đại Nhân cùng Chiến Bắc tướng quân Nghiêm Tùng lập tức chém đầu, ra lệnh cho Tô Thái Úy giám sát.”
Sắc mặt của Trương Đức Toàn như thường: “Vâng. Đêm nay lạnh lẽo, vết thương của hoàng thượng còn chưa khỏi, tốt hơn nên đi ngủ sớm.”
Kỳ Diêm xoa huyệt thái dương, vứt sổ con xuống, tùy ý liếc mắt, ý vị không rõ nói:
“Không chết được, trẫm đã ngồi lên vị trí này, thì sẽ ngồi vững vị trí này.”
Làm phản cũng được, ám sát cũng được, có bao nhiêu, anh giết bao nhiêu.
Dường như ánh nến phát hiện anh tức giận, bất an đung đưa lên, hiện ra bóng của hoa văn chạm trổ tinh mỹ trang trí trên giấy dán cửa sổ. Gió đêm thổi nhẹ, bóng tối chập chờn, giống như một điệu múa trên giấy.
Kỳ Diêm nhìn chằm chằm cái bóng của mình bên trong giấy dán cửa sổ. Một mảnh đen sì, chỉ chiếu ra bóng dáng chung chung, kém xa ánh sáng rõ ràng sáng tỏ trong mắt của nữ nhân kia.
Nữ nhân kia ỷ vào chính mình có đôi mắt to, luôn luôn nhìn thẳng vào anh, cho người ta có một cảm giác mình là tất cả thế giới của cô, nhưng đó chỉ là ảo giác của anh.
Đúng là rất thông minh, sẽ lợi dụng ưu điểm của mình.
Nhưng ngoài việc cười ngây ngô, cũng không thấy cô tung ra chiêu khác, còn chưa đủ thông minh.
Kỳ Diêm bỗng nhiên quay người, con ngươi đen như mực ở trên cao nhìn chằm chằm xuống người ở dưới bàn:
“Trương Đức Toàn.”
“Nô tài ở đây.”
“Vì cái gì cô ấy tìm trẫm muốn lò sưởi?”
Trái tim của Trương Đức Toàn nhấc đến cổ họng, hoàng thượng vậy mà chủ động nhắc tới An mỹ nhân, đúng là hiếm thấy.
Phải biết, có rất nhiều cung phi thông minh có ý nghĩ trêu chọc như vậy, được đáp lại ngoài một hình phạt chính là một câu “Cút xa một chút”.
Vị An mỹ nhân này, trở thành trường hợp ngoại lệ.
Ông lập tức nâng lên tinh thần, cân nhắc nói:
“Gần đây thái hậu khởi xướng chi tiêu tiết kiệm, cứu trợ thiên tai cứu dân. Chi phí đồ ăn và quần áo của các tiểu chủ ở hậu cung đều phải tiết kiệm, có chút đồ vật theo mùa khó tránh khỏi không kịp cung ứng. Thanh Phong Uyển ở vị trí vắng vẻ, phân vị của An mỹ nhân lại không cao. Chắc là thời điểm phân đến cung của An mỹ nhân, lò sưởi đã không có.”
Ánh mắt trên đỉnh đầu chưa hề di chuyển nửa phần, áp suất trong không khí giống như cũng ngày càng thấp. Trương Đức Toàn thầm than, đây là không hài lòng với câu trả lời của ông.
Cứ như vậy một lúc, cô không kịp phản ứng chính mình vẫn còn ở trong mơ, hay là cô đã ngủ quá lâu nên bên ngoài trời đã tối, hay là, cô thật sự đã chết rồi?
Hơi thở vẫn còn nóng, hoàng thượng cũng bị sự thẳng thắn và táo bạo của cô doạ chạy, nên chắc là cô còn sống.
Kéo chăn bông xuống, bầu trời mờ tối cũng không chói mắt, cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ lạnh lẽo, gọi Thải Y cùng Thải Lê tới.
“Chúng ta cùng nhau chia quả táo này ra.”
An Nhiễm lôi ra quả táo vừa lớn vừa đỏ kia, hoàng thượng lúc chạy đi cũng không có đòi trả lại, cô liền tiện tay mang về.
Thấy hai nha hoàn lắc đầu từ chối, cô than thở một tiếng;
“Lúc này không giống ngày xưa, có đồ ăn cũng đừng khách khí với ta. Cho!”
Thải Y cùng Thải Lê nhìn vẻ mặt cười híp mắt của cô, không nhịn được lại muốn khóc.
Nam Quận tuy nhỏ, nhưng cũng không nghèo, sống trong hoàng thất càng giàu có.
Công chúa từ nhỏ cẩm y ngọc thực (*), sơn trân hải vị (*), trái cây kì lạ và quý hiếm nào mà chưa từng ăn. Bây giờ, một quả táo bình thường liền làm cho cô vui vẻ như vậy, đủ để chứng minh hai tháng qua tại Đại Chiêu có bao nhiêu nghèo khổ.
(*) Cẩm y ngọc thực: cơm ngon áo đẹp
(*) Sơn trân hải vị: sơn hào hải vị, của ngon vật lạ
Điền Công Công bưng bữa tối đi vào, nhìn thấy chính là chủ tớ ba người, tụ lại một chỗ gặm quả táo.
Nghĩ đến chính mình thấp tha thấp thỏm trước mặt hoàng thượng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mà người khởi xướng lại nhàn nhã ăn trái cây. Nhìn dáng vẻ sảng khoái kia, khỏi phải nói rất bực bội .
Bàn tay cầm hộp thức ăn siết chặt, ông ta cố ý làm cho tiếng bước chân to hơn, làm xáo trộn sự yên bình của căn phòng.
Bữa tối hôm nay có ba món một canh, trong đó, còn có cả món ăn có thịt.
Vẻ mặt của Thải Y cùng Thải Lê tràn đầy kinh ngạc, Điền Công Công cười khinh thường, lại không có giải thích, chỉ nói:
“Hôm nay tiểu chủ ra ngoài một mình, làm trái mệnh lệnh của thái hậu. Thái hậu rất tức giận, hạ lệnh cấm túc tiểu chủ một tháng. Mong rằng tiểu chủ nghe theo mệnh lệnh, tuyệt đối đừng mắc thêm lỗi nào nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên ông ta không có khả năng có lòng tốt chủ động cải thiện thức ăn, không phải là hôm nay đã bị An Nhiễm tự ý trèo tường làm sợ hãi sao? Tiếp tục ăn bớt nữa, ai biết sẽ phát sinh bao nhiêu chuyện không kịp chuẩn bị.
Dù sao chỉ cần qua một tháng nữa, ông ta liền có thể muốn làm gì thì làm, trước tiên nhịn một chút thì có làm sao.
Một tháng nữa, thêm hai tháng đã trôi qua, chính là đúng thời gian mà Tư Mệnh viết bên trong kịch bản: Vào cung chưa đến ba tháng, hương tiêu ngọc vẫn (*).
(*) Hương tiêu ngọc vẫn: qua đời
An Nhiễm chớp hai mắt, Nam Quận lựa chọn hòa thân, chiến tranh phía bắc của Đại Chiêu, không sai biệt lắm còn một tháng nữa sẽ thắng lớn. Nếu dựa theo sự phát triển trong sách, như vậy, sau ba tháng, ngày chiến tranh dừng lại, chính là ngày chết của cô. Hơn nữa, còn chết với dáng vẻ vô cùng thê thảm buồn nôn......
Chờ khá lâu cũng không nghe thấy cô trả lời, Điền Công Công lại vừa lo lắng vừa buồn cười, giọng điệu càng thêm cay nghiệt:
“Tiểu chủ còn đang mơ tưởng được hoàng thượng ân sủng (*) sao? Nô tài nhắc nhở tiểu chủ một câu, trong cung này nước rất sâu. Ngài đừng có không nghe lời khuyên can, coi chừng một khi té ngã vào nước sâu, ai cũng không cứu được ngài.”
(*) Ân sủng: yêu thích
Lần này ông ta tương đối quy củ, đứng xa hơn một chút, chỉ là ánh mắt dầu mỡ kia vẫn giống như rắn di chuyển khắp nơi từ trên mặt của An Nhiễm lướt qua từng chút một.
“Không phải buổi chiều Công Công nói hoàng thượng sẽ thích ta sao?” An Nhiễm lau khóe miệng, hồn nhiên hỏi, giống như không hề biết sóng ngầm mạnh mẽ giữa thái hậu cùng hoàng đế.
“Nô tài nói tới nói lui, hoàng thượng cũng đã từ chối tiểu chủ. Cho nên, vì tốt cho tiểu chủ, nô tài cũng nói một câu thân mật cho ngài. Hoàng thượng không phải người nông cạn, tuyệt đối sẽ không bị quyến rũ bởi khuôn mặt. Tiểu chủ nếu là muốn sống yên ổn, liền ngoan ngoãn nghe lời nói của thái hậu, đừng có lại gây chuyện rắc rối.”
An Nhiễm nghĩ tới dáng vẻ phất tay áo rời đi của hoàng thượng, im lặng lại phũ phàng, tựa như nghe được lời nói cấm kỵ gì đó, vẻ mặt cực kỳ ngượng ngùng, thái độ cực kỳ kháng cự, kém một chút liền muốn nói một câu “ban cho cô ta cái chết”, quả thực không thể nào thích cô được.
Xem tình hình, lò sưởi không có hi vọng.
Màn đêm buông xuống, hoàng cung nguy nga bị bóng đêm bao phủ, trở nên sâu thẳm tĩnh lặng.
Thị vệ tuần tra một nhóm lại một nhóm đi qua trước Sùng Chính Điện rực rỡ ánh đèn, bước chân chỉnh tề tự giác đi chậm lại, sợ quấy rầy người ở bên trong.
Kỳ Diêm ngồi trước bàn, mặc một thân long bào màu vàng sáng. Da của anh là màu lúa mạch khỏe mạnh, khoác hoàng bào, thiếu chút sát phạt quyết đoán lúc ban ngày, nhiều hơn mấy phần khí phách của bậc đế vương thống trị thiên hạ.
Vẽ xuống một dấu gạch chéo lớn ở bên trên tấu chương, anh trầm giọng:
“Truyền mệnh lệnh của trẫm, Binh bộ Lý Đại Nhân cùng Chiến Bắc tướng quân Nghiêm Tùng lập tức chém đầu, ra lệnh cho Tô Thái Úy giám sát.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Trương Đức Toàn như thường: “Vâng. Đêm nay lạnh lẽo, vết thương của hoàng thượng còn chưa khỏi, tốt hơn nên đi ngủ sớm.”
Kỳ Diêm xoa huyệt thái dương, vứt sổ con xuống, tùy ý liếc mắt, ý vị không rõ nói:
“Không chết được, trẫm đã ngồi lên vị trí này, thì sẽ ngồi vững vị trí này.”
Làm phản cũng được, ám sát cũng được, có bao nhiêu, anh giết bao nhiêu.
Dường như ánh nến phát hiện anh tức giận, bất an đung đưa lên, hiện ra bóng của hoa văn chạm trổ tinh mỹ trang trí trên giấy dán cửa sổ. Gió đêm thổi nhẹ, bóng tối chập chờn, giống như một điệu múa trên giấy.
Kỳ Diêm nhìn chằm chằm cái bóng của mình bên trong giấy dán cửa sổ. Một mảnh đen sì, chỉ chiếu ra bóng dáng chung chung, kém xa ánh sáng rõ ràng sáng tỏ trong mắt của nữ nhân kia.
Nữ nhân kia ỷ vào chính mình có đôi mắt to, luôn luôn nhìn thẳng vào anh, cho người ta có một cảm giác mình là tất cả thế giới của cô, nhưng đó chỉ là ảo giác của anh.
Đúng là rất thông minh, sẽ lợi dụng ưu điểm của mình.
Nhưng ngoài việc cười ngây ngô, cũng không thấy cô tung ra chiêu khác, còn chưa đủ thông minh.
Kỳ Diêm bỗng nhiên quay người, con ngươi đen như mực ở trên cao nhìn chằm chằm xuống người ở dưới bàn:
“Trương Đức Toàn.”
“Nô tài ở đây.”
“Vì cái gì cô ấy tìm trẫm muốn lò sưởi?”
Trái tim của Trương Đức Toàn nhấc đến cổ họng, hoàng thượng vậy mà chủ động nhắc tới An mỹ nhân, đúng là hiếm thấy.
Phải biết, có rất nhiều cung phi thông minh có ý nghĩ trêu chọc như vậy, được đáp lại ngoài một hình phạt chính là một câu “Cút xa một chút”.
Vị An mỹ nhân này, trở thành trường hợp ngoại lệ.
Ông lập tức nâng lên tinh thần, cân nhắc nói:
“Gần đây thái hậu khởi xướng chi tiêu tiết kiệm, cứu trợ thiên tai cứu dân. Chi phí đồ ăn và quần áo của các tiểu chủ ở hậu cung đều phải tiết kiệm, có chút đồ vật theo mùa khó tránh khỏi không kịp cung ứng. Thanh Phong Uyển ở vị trí vắng vẻ, phân vị của An mỹ nhân lại không cao. Chắc là thời điểm phân đến cung của An mỹ nhân, lò sưởi đã không có.”
Ánh mắt trên đỉnh đầu chưa hề di chuyển nửa phần, áp suất trong không khí giống như cũng ngày càng thấp. Trương Đức Toàn thầm than, đây là không hài lòng với câu trả lời của ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro