Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
Gia Đình
Hòa Y Đảo Nhân Hoài
2024-10-16 02:41:57
Tần Hạo Quân không nói gì mà chỉ gọi Thu Cúc qua dẫn cô lên lầu.
Trì Tây vẫy tay với ông ta rồi theo người đi lên tầng.
“Trì tiểu thư, đây là phòng của cô.” Thu Cúc mở cửa phòng ra: “Mỗi một phòng đều có khóa mật mã, mật mã của phòng cô là bốn số không, nếu muốn đổi thì có thể đổi bất cứ lúc nào.”
Cô ta quan sát Trì Tây với vẻ tự cho là đã bí mật rồi.
Liếc mắt nhìn một cái, cô với tổng giám đốc Tần và phu nhân trông rất giống nhau, khí chất cũng không tồi, chỉ là vừa rồi cô vẫn luôn không ngừng quan sát, trông rõ như nhà quê mới lên tỉnh.
Thu Cúc nhìn thì cung kính nhưng trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu sự tôn trọng, thái độ cũng rất qua loa.
Trì Tây liếc mắt nhìn cô ta rồi đẩy cửa đi vào.
“Trì tiểu thư, cô vừa mới từ nông thôn lên chắc là không hiểu đi…” Thu Cúc dự định đi theo vào cửa nhưng không ngờ Trì Tây hoàn toàn không có dự định cho cô ta vào trong.
Mũi cô ta đập ngay vào vách cửa.
Thu Cúc kêu đau một tiếng, ôm mũi mình nhìn cánh cửa phòng với vẻ giận dữ, con nhỏ quê mùa này đại khái không biết toàn bộ căn nhà của nhà họ Tần đều là hệ thống nhà ở thông minh đâu, cũng không phải cô ta cố tình làm khó người đâu nhé.
Toàn bộ căn phòng được bày trí rất đơn giản, chỉ là đống đồ trang trí nhàm chán được cưỡng chế thêm vào một vài thứ phù hợp với cô gái trẻ, chẳng ra ngô ra khoai, không có một tí dụng tâm nào cả.
Cũng may mà bên trong của Trì Tây đã đổi người rồi nên hoàn toàn không để ý.
Cô nghiên cứu qua căn phòng một lượt rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, dùng nước rửa sạch miệng vết thương trên người, ngoại trừ vết thương chi chít trên cánh tay ra thì vết thương trên người cũng nhiều hơn.
Nhưng hình như cô không cảm thấy đau.
Lúc vừa mới nhập thể thì lục phủ ngũ tạng của cô gái trẻ đã bị tổn hại rồi, trên người có mấy vết thương sâu thấy cả xương, cô dùng công đức không còn lại bao nhiêu để chữa trị vết thương chí mạng, sau đó cũng không quan tâm đến mấy vết thương nhỏ râu ria kia nữa.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ lành thôi.
Tắm xong, Trì Tây quấn khăn tắm rồi mở cửa tủ quần áo ra.
“…”
Phong cách thuần một màu, tươi mát động lòng người.
Rất giống với đồ mà hôm nay Tần Diểu Diểu đã mặc.
Cô không cảm thấy ngạc nhiên, nếu như thái độ của mấy người nhà họ Tần này là thật lòng tỉ mỉ chuẩn bị quần áo cho cô thì cô còn phải nghi ngờ liệu trên đống quần áo này, bọn họ có bỏ sâu độc vào hại cô hay không.
Chỉ là đối phương thật sự không để tâm, mấy bộ quần áo này không những phong cách dựa theo của Tần Diểu Diểu mà ngay cả kích cỡ cũng thế.
Cô cao một mét bảy, cao hơn hẳn Tần Diểu Diểu một khúc, khỏi cần thử cũng biết quần áo sẽ chật, ống quần cũng sẽ ngắn rồi.
Trì Tây đóng đủ quần áo lại rồi lấy một bộ quần áo trong chiếc túi mang theo bên mình ra để thay.
Vẫn là áo phông với quần bò như cũ.
Lại qua một lúc, có một người khác lên trên gọi cô xuống dưới tầng.
…
Trong căn phòng khách sang trọng tản ra mùi gừng sống.
Cũng không biết Tẩn Diểu Diểu nói gì mà Du Thu Vân cứ nhìn cô ta mà cười, chỉ là lúc bà ta ngẩng đầu nhìn thấy Trì Tây là ánh mắt lập tức lạnh đi.
“Sao không mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn cho cô?” Du Thu Vân nhíu mày rất nhặt, nhìn cách ăn mặc nghèo nàn này của cô là bà ta đã cảm thấy nhức đầu rồi, vốn đã không thích Trì Tây, bây giờ lại càng thêm phản cảm.
Trì Tây vẫy tay với ông ta rồi theo người đi lên tầng.
“Trì tiểu thư, đây là phòng của cô.” Thu Cúc mở cửa phòng ra: “Mỗi một phòng đều có khóa mật mã, mật mã của phòng cô là bốn số không, nếu muốn đổi thì có thể đổi bất cứ lúc nào.”
Cô ta quan sát Trì Tây với vẻ tự cho là đã bí mật rồi.
Liếc mắt nhìn một cái, cô với tổng giám đốc Tần và phu nhân trông rất giống nhau, khí chất cũng không tồi, chỉ là vừa rồi cô vẫn luôn không ngừng quan sát, trông rõ như nhà quê mới lên tỉnh.
Thu Cúc nhìn thì cung kính nhưng trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu sự tôn trọng, thái độ cũng rất qua loa.
Trì Tây liếc mắt nhìn cô ta rồi đẩy cửa đi vào.
“Trì tiểu thư, cô vừa mới từ nông thôn lên chắc là không hiểu đi…” Thu Cúc dự định đi theo vào cửa nhưng không ngờ Trì Tây hoàn toàn không có dự định cho cô ta vào trong.
Mũi cô ta đập ngay vào vách cửa.
Thu Cúc kêu đau một tiếng, ôm mũi mình nhìn cánh cửa phòng với vẻ giận dữ, con nhỏ quê mùa này đại khái không biết toàn bộ căn nhà của nhà họ Tần đều là hệ thống nhà ở thông minh đâu, cũng không phải cô ta cố tình làm khó người đâu nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ căn phòng được bày trí rất đơn giản, chỉ là đống đồ trang trí nhàm chán được cưỡng chế thêm vào một vài thứ phù hợp với cô gái trẻ, chẳng ra ngô ra khoai, không có một tí dụng tâm nào cả.
Cũng may mà bên trong của Trì Tây đã đổi người rồi nên hoàn toàn không để ý.
Cô nghiên cứu qua căn phòng một lượt rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, dùng nước rửa sạch miệng vết thương trên người, ngoại trừ vết thương chi chít trên cánh tay ra thì vết thương trên người cũng nhiều hơn.
Nhưng hình như cô không cảm thấy đau.
Lúc vừa mới nhập thể thì lục phủ ngũ tạng của cô gái trẻ đã bị tổn hại rồi, trên người có mấy vết thương sâu thấy cả xương, cô dùng công đức không còn lại bao nhiêu để chữa trị vết thương chí mạng, sau đó cũng không quan tâm đến mấy vết thương nhỏ râu ria kia nữa.
Dù sao sớm muộn gì cũng sẽ lành thôi.
Tắm xong, Trì Tây quấn khăn tắm rồi mở cửa tủ quần áo ra.
“…”
Phong cách thuần một màu, tươi mát động lòng người.
Rất giống với đồ mà hôm nay Tần Diểu Diểu đã mặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không cảm thấy ngạc nhiên, nếu như thái độ của mấy người nhà họ Tần này là thật lòng tỉ mỉ chuẩn bị quần áo cho cô thì cô còn phải nghi ngờ liệu trên đống quần áo này, bọn họ có bỏ sâu độc vào hại cô hay không.
Chỉ là đối phương thật sự không để tâm, mấy bộ quần áo này không những phong cách dựa theo của Tần Diểu Diểu mà ngay cả kích cỡ cũng thế.
Cô cao một mét bảy, cao hơn hẳn Tần Diểu Diểu một khúc, khỏi cần thử cũng biết quần áo sẽ chật, ống quần cũng sẽ ngắn rồi.
Trì Tây đóng đủ quần áo lại rồi lấy một bộ quần áo trong chiếc túi mang theo bên mình ra để thay.
Vẫn là áo phông với quần bò như cũ.
Lại qua một lúc, có một người khác lên trên gọi cô xuống dưới tầng.
…
Trong căn phòng khách sang trọng tản ra mùi gừng sống.
Cũng không biết Tẩn Diểu Diểu nói gì mà Du Thu Vân cứ nhìn cô ta mà cười, chỉ là lúc bà ta ngẩng đầu nhìn thấy Trì Tây là ánh mắt lập tức lạnh đi.
“Sao không mặc quần áo đã chuẩn bị sẵn cho cô?” Du Thu Vân nhíu mày rất nhặt, nhìn cách ăn mặc nghèo nàn này của cô là bà ta đã cảm thấy nhức đầu rồi, vốn đã không thích Trì Tây, bây giờ lại càng thêm phản cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro