Đại Lão Huyền Học Chỉ Muốn Kiếm Tiền
Không Cần
Hòa Y Đảo Nhân Hoài
2024-10-16 02:41:57
“Tôi ăn xong rồi…” Trì Tây ngoan ngoãn đặt bát đũa xuống nhưng vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn lắm.
“Con… có cần đi dạo không?” Tần Hạo Quân không ngờ cô lại có thể ăn được nhiều như thế.
“Không cần.” Trì Tây trực tiếp từ chối.
“…”
Du Thu Vân và Tần Miểu Miểu ngồi bên cạnh đều đã kinh ngạc không nói lên lời.
Trì Tây không hề cảm thấy lượng cơm của mình kinh người một tí nào cả, hồi trước vì luyện tập trận pháp, phù triện, kiếm pháp cả ngày không ngừng cũng là chuyện bình thường, mà một bữa cơm ăn hai đến ba bát cũng là chuyện hiển nhiên.
Cô là đệ tử được nhận sau, một bữa thậm chí còn có thể ăn năm bát.
Liên tiếp mấy ngày, Trì Tây đều ăn uống ở nhà họ Tàn, lúc nhàn rỗi sẽ lôi điện thoại ra chơi, cuộc sống trôi qua trong tự tại và tiêu dao, chỉ cảm thấy thế đạo này thật sự không tồi, chỉ cầm một cái hộp sắt cũng có thể biết hết chuyện thiên hạ.
Nếu không phải truyền tấn phù mà cô gửi cho đạo quan mỗi ngày đều như tảng đá chìm xuống đáy biển, im hơi lặng tiếng thì cô còn có thể vui hơn một chút.
Thậm chí Trì Tây còn nghi ngờ đạo quan cố tình không trả lời tin nhắn, cô dự định trở về đích thân dò hỏi linh trí của đạo quan một phen, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng còn chưa đợi cô đề nghị muốn về đạo quan thì Tần Hạo Quân đã kêu quản gia chuyển lời đến cô, nói sức khỏe của Tần Hướng Dương đã khởi sắc, qua mấy hôm nữa có thể đến bệnh viện thăm.
Trì Tây vẫn luôn tò mò về Tần Hướng Dương.
Nếu không phải Tần Hạo Quân từng nhắc đến thì trong mấy ngày ở nhà họ Tần này, cô cũng không thể cảm giác được còn có một người như thế, chỗ này hoàn toàn không có một chút dấu vết sinh hoạt nào của cậu ta, ngay cả một bức ảnh cũng không có.
Cô đặc biệt bói cho nhà họ Tần một quẻ, trong quẻ tưởng nói nhà họ Tần chỉ có một đứa con gái, nhưng cứ cố tình quẻ tượng ngoài trừ đột nhiên có thêm một người nữ ra đời thì cũng không còn bất cứ một điểm khác thường gì nữa.
Chỉ là dùng lục hào xem quẻ, thông tin mà chúng mang tới thật sự có hạn, muốn biết rốt cuộc nguyên nhân là gì thì chỉ có sau khi gặp được Tần Hướng Dương mới biết được đáp án.
Hoặc là đợi độ dung hợp giữa hồn phách của cô và cơ thể này cao hơn một chút mới có thể dùng trận bàn cao cấp hơn để thôi diễn.
Bởi vì phải đi thăm Tần Hướng Dương nên Trì Tây cũng đẩy lùi thời gian trở về tìm đạo quan.
Có điều…
Nghĩ đến số dư trong thẻ, Trì Tây quyết định phải tự lực cánh sinh, tìm một con đường để kiếm tiền, chứ cũng không thể cầm cái thẻ ngân hàng có mỗi mười đồng như thế này mãi được.
Lỡ như tháng sau tiền vừa đến tay lại chưa được cầm nóng thì sao?
Mấy hôm nay, thông qua điện thoại di động, cô cũng biết đại đa số mọi người đều quy bói toán thành mê tín phong kiến, nếu như cô ra ngoài xem bói cho người khác vậy cực có khả năng sẽ bị coi thành tên lừa đảo.
Trực tiếp đi hành nghề cũ là không ổn áp cho lắm.
Trì Tây sờ tiền đồng trong tay rồi bói cho mình một quẻ, hỏa thiên đại hữu, lôi trạch quy muội, danh nhật quy hồn, có ý yên ổn.
Cô nhìn quẻ tượng mới yên tâm cầm điện thoại, yên tĩnh đợi công việc tới cửa.
Quả nhiên, buổi tối trước khi đi ngủ đã nhận được điện thoại.
Là cửa hàng trưởng tại chỗ mà trước đây cô gái trẻ từng làm thêm vào kỳ nghỉ hè gọi tới, nói là gần đây bận việc quá, muốn kêu cô trở về giúp đỡ.
“Con… có cần đi dạo không?” Tần Hạo Quân không ngờ cô lại có thể ăn được nhiều như thế.
“Không cần.” Trì Tây trực tiếp từ chối.
“…”
Du Thu Vân và Tần Miểu Miểu ngồi bên cạnh đều đã kinh ngạc không nói lên lời.
Trì Tây không hề cảm thấy lượng cơm của mình kinh người một tí nào cả, hồi trước vì luyện tập trận pháp, phù triện, kiếm pháp cả ngày không ngừng cũng là chuyện bình thường, mà một bữa cơm ăn hai đến ba bát cũng là chuyện hiển nhiên.
Cô là đệ tử được nhận sau, một bữa thậm chí còn có thể ăn năm bát.
Liên tiếp mấy ngày, Trì Tây đều ăn uống ở nhà họ Tàn, lúc nhàn rỗi sẽ lôi điện thoại ra chơi, cuộc sống trôi qua trong tự tại và tiêu dao, chỉ cảm thấy thế đạo này thật sự không tồi, chỉ cầm một cái hộp sắt cũng có thể biết hết chuyện thiên hạ.
Nếu không phải truyền tấn phù mà cô gửi cho đạo quan mỗi ngày đều như tảng đá chìm xuống đáy biển, im hơi lặng tiếng thì cô còn có thể vui hơn một chút.
Thậm chí Trì Tây còn nghi ngờ đạo quan cố tình không trả lời tin nhắn, cô dự định trở về đích thân dò hỏi linh trí của đạo quan một phen, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng còn chưa đợi cô đề nghị muốn về đạo quan thì Tần Hạo Quân đã kêu quản gia chuyển lời đến cô, nói sức khỏe của Tần Hướng Dương đã khởi sắc, qua mấy hôm nữa có thể đến bệnh viện thăm.
Trì Tây vẫn luôn tò mò về Tần Hướng Dương.
Nếu không phải Tần Hạo Quân từng nhắc đến thì trong mấy ngày ở nhà họ Tần này, cô cũng không thể cảm giác được còn có một người như thế, chỗ này hoàn toàn không có một chút dấu vết sinh hoạt nào của cậu ta, ngay cả một bức ảnh cũng không có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đặc biệt bói cho nhà họ Tần một quẻ, trong quẻ tưởng nói nhà họ Tần chỉ có một đứa con gái, nhưng cứ cố tình quẻ tượng ngoài trừ đột nhiên có thêm một người nữ ra đời thì cũng không còn bất cứ một điểm khác thường gì nữa.
Chỉ là dùng lục hào xem quẻ, thông tin mà chúng mang tới thật sự có hạn, muốn biết rốt cuộc nguyên nhân là gì thì chỉ có sau khi gặp được Tần Hướng Dương mới biết được đáp án.
Hoặc là đợi độ dung hợp giữa hồn phách của cô và cơ thể này cao hơn một chút mới có thể dùng trận bàn cao cấp hơn để thôi diễn.
Bởi vì phải đi thăm Tần Hướng Dương nên Trì Tây cũng đẩy lùi thời gian trở về tìm đạo quan.
Có điều…
Nghĩ đến số dư trong thẻ, Trì Tây quyết định phải tự lực cánh sinh, tìm một con đường để kiếm tiền, chứ cũng không thể cầm cái thẻ ngân hàng có mỗi mười đồng như thế này mãi được.
Lỡ như tháng sau tiền vừa đến tay lại chưa được cầm nóng thì sao?
Mấy hôm nay, thông qua điện thoại di động, cô cũng biết đại đa số mọi người đều quy bói toán thành mê tín phong kiến, nếu như cô ra ngoài xem bói cho người khác vậy cực có khả năng sẽ bị coi thành tên lừa đảo.
Trực tiếp đi hành nghề cũ là không ổn áp cho lắm.
Trì Tây sờ tiền đồng trong tay rồi bói cho mình một quẻ, hỏa thiên đại hữu, lôi trạch quy muội, danh nhật quy hồn, có ý yên ổn.
Cô nhìn quẻ tượng mới yên tâm cầm điện thoại, yên tĩnh đợi công việc tới cửa.
Quả nhiên, buổi tối trước khi đi ngủ đã nhận được điện thoại.
Là cửa hàng trưởng tại chỗ mà trước đây cô gái trẻ từng làm thêm vào kỳ nghỉ hè gọi tới, nói là gần đây bận việc quá, muốn kêu cô trở về giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro