Chị Tôn, Chị Có...
Dương Thị Tử
2024-08-08 04:09:34
Tôn Yến Ni nói như vậy rồi quay đầu xe lái đến một con đường khác xa hơn, vừa vặn bên đó có một cửa tiệm bán bánh ngọt, có thể mua vài cái bánh tart trứng về làm bữa sáng cho ngày mai.
Cô ta vừa mua bánh tart trứng xong và ngồi vào trong xe, mới lái đi chưa được bao xa đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp Tiểu Triệu.
“Alo?” Tôn Yến Ni nhận máy.
“Chị Tôn, chị có sao không?” Giọng nói sốt ruột của Tiểu Triệu truyền tới.
Tôn Yến Ni sững sờ, còn hơi tò mò: “Chắc là tôi không sao đi?”
“Không sao?” Tiểu Triệu cũng sững sờ, nghe nói đó là con đường mà chị Tôn nhất định phải đi để về được nhà, hơn nữa tầm giờ này…
Tôn Yến Ni không biết làm sao mà trong lòng có chút dự cảm chẳng lành.
Cô ta mở miệng hỏi với vẻ nặng nề: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi nhận được tin tức có hai chiếc xe đuổi nhau trên đường Tứ Xuyên đã gây ra vụ tai nạn giao thông liên hoàn dính đến mười mấy chiếc xe, có mấy người còn tử vong ngay tại hiện trường…”
Câu sau đó Tôn Yến Ni đều không nghe rõ, lúc này, cô ta chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi lên cả lên, sau lưng còn túa mồ hôi lạnh.
Nếu dựa theo tuyến đường và thời gian mà cô ta về nhà thì trong vụ tai nạn giao thông liên hoàn kia chắc chắn cũng có cả cô ta.
…
Vệ Miên không hề chậm chạp chút nào nhét ngay mười vạn đồng vào trong cặp sách của mình, còn từ chối khéo ý tốt định tìm người đưa cô về nhà của Phạm Văn Thông rồi vui vẻ sung sướng đi ra khỏi sở cảnh sát.
Tối hôm qua cô cảm giác được một luồng kim quang công đức rơi lên người mình, chắc là lời nhắc nhở cô cảnh sát kia đã có tác dụng.
Chỉ là có thế nào cô cũng không ngờ được luồng kim quang đó lại có thể khiến cơ thể vốn đã khô kiệt này nảy mầm sức sống trở lại, còn có tác dụng hơn nửa tháng tu luyện không ngừng nghỉ của cô.
Khi ấy, cơ thể này của Vệ Miên đã đứt sinh cơ rồi, cô muốn sử dụng thì hiển nhiên phải tốn sức lực một chút rồi.
Xem ra muốn tiếp tục sống tạm thời chỉ có thể dùng công đức để tu luyện, cũng không biết đến khi nào mới có thể khôi phục thực lực ban đầu nữa.
Mấy chuyện này không thể giải quyết ngay trong thời gian ngắn được, bây giờ đối với Vệ Miên mà nói, việc quan trọng nhất là phải tiêu khoản tiền này thế nào.
Hôm qua cô vui quá không ngủ được, chỉ đành nằm trong chăn lên kế hoạch về chỗ tiêu khoản tiền này.
Đầu tiên, nhất định phải mua một chiếc di động, người nào ở đây cũng có thứ đó, sử dụng đơn giản mà lại còn quá tiện lợi khiến một đứa lạc hậu như Vệ Miên đã thèm khát từ lâu lắm rồi.
Nói mua là mua luôn, Vệ Miên bắt xe rồi nói với tài xế là mình muốn mua di động.
Tài xế taxi kia trực tiếp chở người đến một con đường công nghệ, trên đường, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng Vệ Miên không hiểu về thế giới này cho lắm nhưng cô vô cùng thông minh, rất nhanh đã chắt lọc được thứ mà mình càn từ trong lời nói của người tài xế.
Sau khi đến nơi, cô tìm một chỗ kinh doanh, dùng chứng minh thư của mình để làm sim, đồng thời mua một chiếc điện thoại giá ba nghìn tệ.
Vừa rồi cô đã tìm hiểu với nhân viên bán hàng rồi, điện thoại di động ở tầm giá này hoàn toàn có thể thỏa mãn được các nhu cầu thường ngày, mấy trò chơi cũng có thể vận hành rất tốt.
Hoàn thành xong một chuyện, Vệ Miên lại vòng đến một ngân hàng gần đó để làm một chiếc thẻ ngân hàng, gửi hết toàn bộ số tiền còn lại vào rồi mở ngân hàng online.
Đây cũng là thông tin mà chị Xuân Diệu nói với cô, người ở thời buổi này có thể mua tất cả mọi thứ trên mạng.
Không mất mấy ngày đã có thể giao đến nơi, vô cùng thuận tiện.
Làm xong mấy chuyện này, Vệ Miên tìm đến một cửa hàng bán đồ dùng tang lễ ở gần bệnh viện để mua giấy vàng.
Trong tủ quầy bên cạnh còn bán cả la bàn, cô cũng cần cái này nốt.
Cô ta vừa mua bánh tart trứng xong và ngồi vào trong xe, mới lái đi chưa được bao xa đã nhận được điện thoại của đồng nghiệp Tiểu Triệu.
“Alo?” Tôn Yến Ni nhận máy.
“Chị Tôn, chị có sao không?” Giọng nói sốt ruột của Tiểu Triệu truyền tới.
Tôn Yến Ni sững sờ, còn hơi tò mò: “Chắc là tôi không sao đi?”
“Không sao?” Tiểu Triệu cũng sững sờ, nghe nói đó là con đường mà chị Tôn nhất định phải đi để về được nhà, hơn nữa tầm giờ này…
Tôn Yến Ni không biết làm sao mà trong lòng có chút dự cảm chẳng lành.
Cô ta mở miệng hỏi với vẻ nặng nề: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Vừa rồi nhận được tin tức có hai chiếc xe đuổi nhau trên đường Tứ Xuyên đã gây ra vụ tai nạn giao thông liên hoàn dính đến mười mấy chiếc xe, có mấy người còn tử vong ngay tại hiện trường…”
Câu sau đó Tôn Yến Ni đều không nghe rõ, lúc này, cô ta chỉ cảm thấy da gà da vịt nổi lên cả lên, sau lưng còn túa mồ hôi lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu dựa theo tuyến đường và thời gian mà cô ta về nhà thì trong vụ tai nạn giao thông liên hoàn kia chắc chắn cũng có cả cô ta.
…
Vệ Miên không hề chậm chạp chút nào nhét ngay mười vạn đồng vào trong cặp sách của mình, còn từ chối khéo ý tốt định tìm người đưa cô về nhà của Phạm Văn Thông rồi vui vẻ sung sướng đi ra khỏi sở cảnh sát.
Tối hôm qua cô cảm giác được một luồng kim quang công đức rơi lên người mình, chắc là lời nhắc nhở cô cảnh sát kia đã có tác dụng.
Chỉ là có thế nào cô cũng không ngờ được luồng kim quang đó lại có thể khiến cơ thể vốn đã khô kiệt này nảy mầm sức sống trở lại, còn có tác dụng hơn nửa tháng tu luyện không ngừng nghỉ của cô.
Khi ấy, cơ thể này của Vệ Miên đã đứt sinh cơ rồi, cô muốn sử dụng thì hiển nhiên phải tốn sức lực một chút rồi.
Xem ra muốn tiếp tục sống tạm thời chỉ có thể dùng công đức để tu luyện, cũng không biết đến khi nào mới có thể khôi phục thực lực ban đầu nữa.
Mấy chuyện này không thể giải quyết ngay trong thời gian ngắn được, bây giờ đối với Vệ Miên mà nói, việc quan trọng nhất là phải tiêu khoản tiền này thế nào.
Hôm qua cô vui quá không ngủ được, chỉ đành nằm trong chăn lên kế hoạch về chỗ tiêu khoản tiền này.
Đầu tiên, nhất định phải mua một chiếc di động, người nào ở đây cũng có thứ đó, sử dụng đơn giản mà lại còn quá tiện lợi khiến một đứa lạc hậu như Vệ Miên đã thèm khát từ lâu lắm rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói mua là mua luôn, Vệ Miên bắt xe rồi nói với tài xế là mình muốn mua di động.
Tài xế taxi kia trực tiếp chở người đến một con đường công nghệ, trên đường, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Tuy rằng Vệ Miên không hiểu về thế giới này cho lắm nhưng cô vô cùng thông minh, rất nhanh đã chắt lọc được thứ mà mình càn từ trong lời nói của người tài xế.
Sau khi đến nơi, cô tìm một chỗ kinh doanh, dùng chứng minh thư của mình để làm sim, đồng thời mua một chiếc điện thoại giá ba nghìn tệ.
Vừa rồi cô đã tìm hiểu với nhân viên bán hàng rồi, điện thoại di động ở tầm giá này hoàn toàn có thể thỏa mãn được các nhu cầu thường ngày, mấy trò chơi cũng có thể vận hành rất tốt.
Hoàn thành xong một chuyện, Vệ Miên lại vòng đến một ngân hàng gần đó để làm một chiếc thẻ ngân hàng, gửi hết toàn bộ số tiền còn lại vào rồi mở ngân hàng online.
Đây cũng là thông tin mà chị Xuân Diệu nói với cô, người ở thời buổi này có thể mua tất cả mọi thứ trên mạng.
Không mất mấy ngày đã có thể giao đến nơi, vô cùng thuận tiện.
Làm xong mấy chuyện này, Vệ Miên tìm đến một cửa hàng bán đồ dùng tang lễ ở gần bệnh viện để mua giấy vàng.
Trong tủ quầy bên cạnh còn bán cả la bàn, cô cũng cần cái này nốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro