Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Đây Là Gì Thế
2024-11-22 01:23:17
Lê Kiến Mộc chỉ khi cô ta lên xe liếc mắt nhìn thoáng qua một cái, sau đó dựa vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, che chắn hết tiếng ríu rít xung quanh.
Trương Oánh Oánh rất biết cách xã giao, Chu Soái lại nhiệt tình, hai người nhanh chóng nói chuyện hợp nhau.
Theo thời gian trôi qua, người trên xe dần nhiều hơn, tân sinh viên đến từ khắp nơi cả nước hưng phấn lên xe, có người ăn mặc giản dị, có người vẻ mặt cao ngạo, nhưng đều tràn ngập hy vọng đối với trường mới.
Sau khi lên xe bầu không khí càng thêm náo nhiệt, trong những người này Trương Oánh Oánh thân thiện nhất, rất nhanh đã hòa mình với mọi người.
Lê Kiến Mộc là người nói ít nhất, từ đầu tới cuối đều dựa vào cửa thủy tinh, căn bản không nói chuyện.
Nửa tiếng sau xe rời đi.
Khi xe khởi động, xe xóc nảy theo quán tính khiến Lê Kiến Mộc nhúc nhích, cô mở mắt ra.
Đôi mắt sáng trong, không có buồn ngủ.
“Đại… Đàn em tỉnh rồi, có muốn nếm thử thứ này không? Là bạn học Vương Kha Nhiên mang từ nhà tới, ăn rất ngon.” Chu Soái đưa một ít bò khô qua.
Lê Kiến Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua.
Thịt khô khô cằn giống như que diêm, thoạt nhìn không phải ăn rất ngon.
“Đây là gì thế?” Vừa rồi Lê Kiến Mộc đang minh tưởng, nên không nghe mọi người nói chuyện.
Chu Soái: “Khô bò, hương vị rất ngon, thử xem?”
Lê Kiến Mộc nhận lấy, cắn thử một miếng.
Cứng, rất khó cắn.
Nhưng cẩn thận chậm rãi nhấm nuốt, một chút hương thịt chậm rãi tản ra.
Rất kỳ lạ, rất thơm, còn dai nữa.
Lê Kiến Mộc lại cẩn thận cắn thêm một miếng.
Trên mặt cô mới lạ không khó coi ra được biểu cảm, đôi mắt tỏa sáng phân cao thấp với khô bò khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hai cái.
Bỗng nhiên Trương Oánh Oánh cười nói: “Bạn học, không phải đây là lần đầu tiên cô ăn khô bò đấy chứ?”
Lê Kiến Mộc thong thả ung dung cắn nốt miếng cuối cùng, gật đầu nói: “Trước đây chưa từng ăn.”
Đôi mắt Trương Oánh Oánh kèm theo mấy phần hiểu rõ đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy giây, đôi mắt đồng tình:
“Không sao, Bắc Thành rất rộng, sau này ở Bắc Thành muốn ăn gì đều có.”
Tuy người xung quanh không nói chuyện, nhưng trạng thái này, nhưng ít nhiều gì cũng biết vị bạn học không quá thích nói chuyện nà gia cảnh không tốt lắm.
Vương Kha Nhiên ngồi đối diện chếch với cô cầm lấy túi, lại cười đưa một túi khô bò cho Lê Kiến Mộc:
“Bạn học, gói này tặng cậu, cậu thích ăn có thể tới tìm tôi, nhà tôi không có gì khác, khô bò quản đủ!”
Tràn đầy một túi, ít nhất cũng phải nửa cân, vừa rồi trên xe nhiều người như vậy mỗi người cũng chỉ có một ít.
Thái độ hào phóng này lập tức khiến người xung quanh liếc nhìn.
Trương Oánh Oánh cười nói:
“Bạn học Vương thương hương tiếc ngọc à, chúng tôi còn không có đãi ngộ tốt như vậy đâu, không phải là cậu nhất kiến chung tình với bạn học này đấy chứ?”
Xung quanh lập tức cười to.
Gương mặt Vương Kha Nhiên đỏ lên, trên gương mặt hơi đen lúc này tràn ngập lúng túng.
Trái lại biểu cảm của Lê Kiến Mộc thản nhiên, vươn tay nhận lấy bò khô nghiêm túc nói:
“Cảm ơn, tôi sẽ đáp lễ cho cậu.”
Trương Oánh Oánh rất biết cách xã giao, Chu Soái lại nhiệt tình, hai người nhanh chóng nói chuyện hợp nhau.
Theo thời gian trôi qua, người trên xe dần nhiều hơn, tân sinh viên đến từ khắp nơi cả nước hưng phấn lên xe, có người ăn mặc giản dị, có người vẻ mặt cao ngạo, nhưng đều tràn ngập hy vọng đối với trường mới.
Sau khi lên xe bầu không khí càng thêm náo nhiệt, trong những người này Trương Oánh Oánh thân thiện nhất, rất nhanh đã hòa mình với mọi người.
Lê Kiến Mộc là người nói ít nhất, từ đầu tới cuối đều dựa vào cửa thủy tinh, căn bản không nói chuyện.
Nửa tiếng sau xe rời đi.
Khi xe khởi động, xe xóc nảy theo quán tính khiến Lê Kiến Mộc nhúc nhích, cô mở mắt ra.
Đôi mắt sáng trong, không có buồn ngủ.
“Đại… Đàn em tỉnh rồi, có muốn nếm thử thứ này không? Là bạn học Vương Kha Nhiên mang từ nhà tới, ăn rất ngon.” Chu Soái đưa một ít bò khô qua.
Lê Kiến Mộc cúi đầu nhìn thoáng qua.
Thịt khô khô cằn giống như que diêm, thoạt nhìn không phải ăn rất ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là gì thế?” Vừa rồi Lê Kiến Mộc đang minh tưởng, nên không nghe mọi người nói chuyện.
Chu Soái: “Khô bò, hương vị rất ngon, thử xem?”
Lê Kiến Mộc nhận lấy, cắn thử một miếng.
Cứng, rất khó cắn.
Nhưng cẩn thận chậm rãi nhấm nuốt, một chút hương thịt chậm rãi tản ra.
Rất kỳ lạ, rất thơm, còn dai nữa.
Lê Kiến Mộc lại cẩn thận cắn thêm một miếng.
Trên mặt cô mới lạ không khó coi ra được biểu cảm, đôi mắt tỏa sáng phân cao thấp với khô bò khiến người ta không nhịn được nhìn nhiều hai cái.
Bỗng nhiên Trương Oánh Oánh cười nói: “Bạn học, không phải đây là lần đầu tiên cô ăn khô bò đấy chứ?”
Lê Kiến Mộc thong thả ung dung cắn nốt miếng cuối cùng, gật đầu nói: “Trước đây chưa từng ăn.”
Đôi mắt Trương Oánh Oánh kèm theo mấy phần hiểu rõ đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy giây, đôi mắt đồng tình:
“Không sao, Bắc Thành rất rộng, sau này ở Bắc Thành muốn ăn gì đều có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy người xung quanh không nói chuyện, nhưng trạng thái này, nhưng ít nhiều gì cũng biết vị bạn học không quá thích nói chuyện nà gia cảnh không tốt lắm.
Vương Kha Nhiên ngồi đối diện chếch với cô cầm lấy túi, lại cười đưa một túi khô bò cho Lê Kiến Mộc:
“Bạn học, gói này tặng cậu, cậu thích ăn có thể tới tìm tôi, nhà tôi không có gì khác, khô bò quản đủ!”
Tràn đầy một túi, ít nhất cũng phải nửa cân, vừa rồi trên xe nhiều người như vậy mỗi người cũng chỉ có một ít.
Thái độ hào phóng này lập tức khiến người xung quanh liếc nhìn.
Trương Oánh Oánh cười nói:
“Bạn học Vương thương hương tiếc ngọc à, chúng tôi còn không có đãi ngộ tốt như vậy đâu, không phải là cậu nhất kiến chung tình với bạn học này đấy chứ?”
Xung quanh lập tức cười to.
Gương mặt Vương Kha Nhiên đỏ lên, trên gương mặt hơi đen lúc này tràn ngập lúng túng.
Trái lại biểu cảm của Lê Kiến Mộc thản nhiên, vươn tay nhận lấy bò khô nghiêm túc nói:
“Cảm ơn, tôi sẽ đáp lễ cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro