Đại Lão Huyền Học Livestream Dọn Gạch
Tin Xấu
2024-11-22 01:23:17
Cho dù vừa rồi Lê Kiến Mộc nói chính xác phần mộ tổ tiên nhà ông ta sập, trong lòng ông ta có rất nhiều ý tưởng, có phải là đối phương bố trí hay không, giống như Huyền Sư lúc trước cố ý lừa tiền?
Đôi mắt của ông ta kèm theo mấy phần nhìn kỹ nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
“Cô vừa mới nói, phần mộ tổ tiên nhà chúng tôi bị sập, có thể tính ra là vì sao không?”
Lê Kiến Mộc coi như không thấy thăm dò của đối phương, nói thẳng:
“Thực ra nói một cách nghiêm khắc, không phải sập, mà là bị người ta đào. Phần mộ tổ tiên nhà ông là bị người ta phá hỏng, đối phương là nhằm vào ông.”
Trương Siêu nín thở, khóe miệng giật giật: “Chuyện này không có khả năng, phải có thù lớn cỡ nào mới làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi không có kẻ thù như thế.”
Lê Kiến Mộc mỉm cười:
“Ông chủ Trương không ngại lại cẩn thận nghĩ xem, có đôi khi kẻ thù không phải ở mặt ngoài, nói không chừng người nọ thường ngày còn xưng anh gọi em với ông ấy chứ.”
Trương Siêu cười nhạo một tiếng.
“Cô gái nhỏ còn ít tuổi như vậy, đừng nghĩ thế giới này bi quan như thế, ở đâu ra nhiều người trong ngoài không đồng nhất như thế.”
Trương Siêu chắc chắn những người mình xưng anh gọi em đều là bạn bè chân chính, tuyệt đối không thể xuất hiện khả năng như cô nói.
Lê Kiến Mộc không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua bé trai trong lòng ông ta.
Đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, ôm lấy một cái kẹo gặm, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm cô, tò mò lại không sợ người lạ.
Cô vẫy tay với bé trai.
Bé trai lập tức cười toe toét, nhảy xuống khỏi trong lòng Trương Siêu, chạy tới trước mặt Lê Kiến Mộc.
“Bé ngoan!” Ông chủ Trương chỉ kịp gọi một tiếng, đã thấy bé trai kia nhào vào trong lòng Lê Kiến Mộc.
Cậu bé cười khanh khách, giơ kẹo que trong tay đến bên miệng Lê Kiến Mộc.
“Chị, kẹo, ăn kẹo…”
“Ngoan, chị không ăn, bé ngoan ăn đi.”
Khóe miệng Lê Kiến Mộc hơi nhếch lên, vươn tay sờ trên đầu bé trai, lại mò mẫm áo trên của cậu bé.
“Chị, chị?” Dường như bé trai cảm nhận được gì đó, ngửa đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nghi ngờ nhìn cô.
Lòng bàn tay của Lê Kiến Mộc tụ linh khí, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu bé.
Một chút hơi thở màu xám đen người ngoài không thấy được bị vỗ tan đi.
“Cô làm gì thế!” Trực giác của Trương Siêu cảm thấy không đúng, lấy tức kéo đứa bé ôm chặt trong lòng mình, đề phòng nhìn Lê Kiến Mộc.
“Ông chủ Trương đừng hoảng hốt.”
Lê Kiến Mộc mở tay ra, một hạt châu khắc hoa màu xanh biếc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
Trương Siêu ngây ngốc.
Ông ta chưa thấy rõ cô làm thế nào, chỉ tiện tay vỗ nhẹ mấy cái lên người đứa bé, không đau không ngứa, quần áo cũng không có nếp nhăn, lại có thể lấy ra một hạt châu từ trên người cậu bé?
Hơn nữa, hạt châu này…
Ông ta kìm nén sóng gió trong lòng, hỏi: “Thứ này có gì không đúng sao?”
“Đây là đồ chôn cùng người đột tử.”
Sắc mặt Trương Siêu thay đổi.
Đôi mắt của ông ta kèm theo mấy phần nhìn kỹ nhìn về phía Lê Kiến Mộc.
“Cô vừa mới nói, phần mộ tổ tiên nhà chúng tôi bị sập, có thể tính ra là vì sao không?”
Lê Kiến Mộc coi như không thấy thăm dò của đối phương, nói thẳng:
“Thực ra nói một cách nghiêm khắc, không phải sập, mà là bị người ta đào. Phần mộ tổ tiên nhà ông là bị người ta phá hỏng, đối phương là nhằm vào ông.”
Trương Siêu nín thở, khóe miệng giật giật: “Chuyện này không có khả năng, phải có thù lớn cỡ nào mới làm ra loại chuyện thiếu đạo đức như vậy, tôi không có kẻ thù như thế.”
Lê Kiến Mộc mỉm cười:
“Ông chủ Trương không ngại lại cẩn thận nghĩ xem, có đôi khi kẻ thù không phải ở mặt ngoài, nói không chừng người nọ thường ngày còn xưng anh gọi em với ông ấy chứ.”
Trương Siêu cười nhạo một tiếng.
“Cô gái nhỏ còn ít tuổi như vậy, đừng nghĩ thế giới này bi quan như thế, ở đâu ra nhiều người trong ngoài không đồng nhất như thế.”
Trương Siêu chắc chắn những người mình xưng anh gọi em đều là bạn bè chân chính, tuyệt đối không thể xuất hiện khả năng như cô nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Kiến Mộc không nói chuyện, chỉ nhìn thoáng qua bé trai trong lòng ông ta.
Đứa bé này vô cùng ngoan ngoãn, ôm lấy một cái kẹo gặm, đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm cô, tò mò lại không sợ người lạ.
Cô vẫy tay với bé trai.
Bé trai lập tức cười toe toét, nhảy xuống khỏi trong lòng Trương Siêu, chạy tới trước mặt Lê Kiến Mộc.
“Bé ngoan!” Ông chủ Trương chỉ kịp gọi một tiếng, đã thấy bé trai kia nhào vào trong lòng Lê Kiến Mộc.
Cậu bé cười khanh khách, giơ kẹo que trong tay đến bên miệng Lê Kiến Mộc.
“Chị, kẹo, ăn kẹo…”
“Ngoan, chị không ăn, bé ngoan ăn đi.”
Khóe miệng Lê Kiến Mộc hơi nhếch lên, vươn tay sờ trên đầu bé trai, lại mò mẫm áo trên của cậu bé.
“Chị, chị?” Dường như bé trai cảm nhận được gì đó, ngửa đầu, đôi mắt trắng đen rõ ràng nghi ngờ nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lòng bàn tay của Lê Kiến Mộc tụ linh khí, vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cậu bé.
Một chút hơi thở màu xám đen người ngoài không thấy được bị vỗ tan đi.
“Cô làm gì thế!” Trực giác của Trương Siêu cảm thấy không đúng, lấy tức kéo đứa bé ôm chặt trong lòng mình, đề phòng nhìn Lê Kiến Mộc.
“Ông chủ Trương đừng hoảng hốt.”
Lê Kiến Mộc mở tay ra, một hạt châu khắc hoa màu xanh biếc lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay cô.
Trương Siêu ngây ngốc.
Ông ta chưa thấy rõ cô làm thế nào, chỉ tiện tay vỗ nhẹ mấy cái lên người đứa bé, không đau không ngứa, quần áo cũng không có nếp nhăn, lại có thể lấy ra một hạt châu từ trên người cậu bé?
Hơn nữa, hạt châu này…
Ông ta kìm nén sóng gió trong lòng, hỏi: “Thứ này có gì không đúng sao?”
“Đây là đồ chôn cùng người đột tử.”
Sắc mặt Trương Siêu thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro