Đại Lão Huyền Học Thật Thiên Kim Bùng Nổ Trên Sóng Truyền Hình
Chương 2
2024-10-14 08:25:52
Nhìn vào tin nhắn và số dư trống trơn trong tài khoản, Sở Phùng Nguyệt chỉ biết thở dài.
Phú bà à! Được rồi, có thể thoải mái tiêu xài.
“Lên lầu mấy?” Một chàng trai bước vào thang máy sau cô hỏi.
“Tầng một, cảm ơn.” Sở Phùng Nguyệt đáp lại, mượn kính râm che bớt khuôn mặt, cô hứng thú nhìn anh chàng phía trước đang hơi cúi người bấm nút tầng.
Vai rộng, eo thon, chân dài, mặc đồ hiệu, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai thấp kín mít. Chắc cũng là một ngôi sao.
Nghĩ đến việc nguyên chủ sống ở đây bao năm mà chưa từng gặp ai trong giới, cô không khỏi bật cười nhẹ.
Nhận thấy ánh mắt từ phía sau, chàng trai bước sang một bên, giữ khoảng cách với cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, nên chỉ hơi nhíu mày mà không tỏ ra quá khó chịu.
Nhìn anh một lúc, Sở Phùng Nguyệt thu hồi ánh mắt, rồi mở bản đồ Baidu để tìm địa chỉ biệt thự nhà Nam.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, hai người một trước một sau tiến về bãi đỗ xe.
Diệp Thao mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ, vừa định ngồi vào thì nghe giọng nói vang lên từ người phụ nữ bịt kín mít không thấy rõ mặt.
“Nhóc con, tối nay đừng đi đua xe ở Nam Sơn nhé.” Giọng điệu vừa tùy tiện vừa ngả ngớn.
Chưa kịp phản ứng, đèn chiếc Maserati màu trắng sáng lên, rồi phóng ra khỏi bãi đỗ xe.
"... Đồ điên." Diệp Thao lẩm bẩm, nghĩ rằng cô ta chỉ đang dùng một cách kỳ quặc để thu hút sự chú ý của mình, rồi cũng không bận tâm thêm.
Chiếc xe lướt qua quốc lộ, lên đường cao tốc, Diệp Thao vừa lái vừa nghe bài hát mới của mình, tâm trạng khá thoải mái.
Điện thoại rung, anh bật chế độ Bluetooth và nhận cuộc gọi: “Alo.”
“Đến đâu rồi, tiểu thiếu gia? Anh em đang đợi cậu đấy, đêm nay chạy thêm hai vòng nữa nhé.” Một giọng nói đùa cợt vang lên.
“Đúng đó, cậu không phải sắp tham gia chương trình thực tế Hoang Dã Sinh Tồn sao? Tôi xem mùa trước thấy thảm lắm, phải lang thang cả tuần trên núi như người rừng, cậu tham gia xong chắc phải làm một bữa tiệc lớn mới được. Không thì cậu không chịu nổi đâu.” Một người khác phụ họa.
“À, chưa xem danh sách khách mời à?” Diệp Thao cười hờ hững, “Nữ thần của tôi cũng tham gia đấy. Được cùng cô ấy tham gia chương trình, đừng nói làm người rừng, gặm vỏ cây tôi cũng thấy ngon.”
“Đúng là kẻ mê muội!” Giọng nói bên kia đầy vẻ chế giễu. “Nam Tinh đã bỏ bùa gì cậu vậy, vì cô ấy mà cậu vào showbiz làm ca sĩ, còn viết nhạc cho cô ấy nữa. Đừng trách anh em không nhắc nhở, liếm đến cuối cùng rồi sẽ trắng tay thôi, anh bạn à.”
Diệp Thao không thèm đáp lại, cúp máy.
Anh lái xe về hướng Nam Sơn, nhưng khi xuống đường cao tốc rồi chuyển qua quốc lộ, đường phía trước bỗng tắc cứng. Chờ đợi nửa tiếng mà vẫn chưa nhúc nhích được, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, với tay lấy hộp thuốc trong ngăn chứa đồ.
Trong đầu không hiểu sao lại vang lên câu nói của cô gái kia ở bãi đỗ xe ngầm.
Ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng lại không có bật lửa. Anh liền nhắn tin cho mấy người bạn rồi quay đầu xe, bỏ luôn kế hoạch đi đua, lái thẳng về thành phố qua một tuyến đường cao tốc khác.
Phú bà à! Được rồi, có thể thoải mái tiêu xài.
“Lên lầu mấy?” Một chàng trai bước vào thang máy sau cô hỏi.
“Tầng một, cảm ơn.” Sở Phùng Nguyệt đáp lại, mượn kính râm che bớt khuôn mặt, cô hứng thú nhìn anh chàng phía trước đang hơi cúi người bấm nút tầng.
Vai rộng, eo thon, chân dài, mặc đồ hiệu, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai thấp kín mít. Chắc cũng là một ngôi sao.
Nghĩ đến việc nguyên chủ sống ở đây bao năm mà chưa từng gặp ai trong giới, cô không khỏi bật cười nhẹ.
Nhận thấy ánh mắt từ phía sau, chàng trai bước sang một bên, giữ khoảng cách với cô.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm, nên chỉ hơi nhíu mày mà không tỏ ra quá khó chịu.
Nhìn anh một lúc, Sở Phùng Nguyệt thu hồi ánh mắt, rồi mở bản đồ Baidu để tìm địa chỉ biệt thự nhà Nam.
Thang máy nhanh chóng đi xuống, hai người một trước một sau tiến về bãi đỗ xe.
Diệp Thao mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ, vừa định ngồi vào thì nghe giọng nói vang lên từ người phụ nữ bịt kín mít không thấy rõ mặt.
“Nhóc con, tối nay đừng đi đua xe ở Nam Sơn nhé.” Giọng điệu vừa tùy tiện vừa ngả ngớn.
Chưa kịp phản ứng, đèn chiếc Maserati màu trắng sáng lên, rồi phóng ra khỏi bãi đỗ xe.
"... Đồ điên." Diệp Thao lẩm bẩm, nghĩ rằng cô ta chỉ đang dùng một cách kỳ quặc để thu hút sự chú ý của mình, rồi cũng không bận tâm thêm.
Chiếc xe lướt qua quốc lộ, lên đường cao tốc, Diệp Thao vừa lái vừa nghe bài hát mới của mình, tâm trạng khá thoải mái.
Điện thoại rung, anh bật chế độ Bluetooth và nhận cuộc gọi: “Alo.”
“Đến đâu rồi, tiểu thiếu gia? Anh em đang đợi cậu đấy, đêm nay chạy thêm hai vòng nữa nhé.” Một giọng nói đùa cợt vang lên.
“Đúng đó, cậu không phải sắp tham gia chương trình thực tế Hoang Dã Sinh Tồn sao? Tôi xem mùa trước thấy thảm lắm, phải lang thang cả tuần trên núi như người rừng, cậu tham gia xong chắc phải làm một bữa tiệc lớn mới được. Không thì cậu không chịu nổi đâu.” Một người khác phụ họa.
“À, chưa xem danh sách khách mời à?” Diệp Thao cười hờ hững, “Nữ thần của tôi cũng tham gia đấy. Được cùng cô ấy tham gia chương trình, đừng nói làm người rừng, gặm vỏ cây tôi cũng thấy ngon.”
“Đúng là kẻ mê muội!” Giọng nói bên kia đầy vẻ chế giễu. “Nam Tinh đã bỏ bùa gì cậu vậy, vì cô ấy mà cậu vào showbiz làm ca sĩ, còn viết nhạc cho cô ấy nữa. Đừng trách anh em không nhắc nhở, liếm đến cuối cùng rồi sẽ trắng tay thôi, anh bạn à.”
Diệp Thao không thèm đáp lại, cúp máy.
Anh lái xe về hướng Nam Sơn, nhưng khi xuống đường cao tốc rồi chuyển qua quốc lộ, đường phía trước bỗng tắc cứng. Chờ đợi nửa tiếng mà vẫn chưa nhúc nhích được, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, với tay lấy hộp thuốc trong ngăn chứa đồ.
Trong đầu không hiểu sao lại vang lên câu nói của cô gái kia ở bãi đỗ xe ngầm.
Ngậm điếu thuốc trong miệng, nhưng lại không có bật lửa. Anh liền nhắn tin cho mấy người bạn rồi quay đầu xe, bỏ luôn kế hoạch đi đua, lái thẳng về thành phố qua một tuyến đường cao tốc khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro