Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 31
Lạp Nghiêu
2024-08-17 11:24:25
Vân Thiên Thiên chưa từng học tiểu học, vẫn là các sư phụ, sư thúc dạy cô đọc sách biết chữ.
Cô chỉ có thể tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, phần lớn đều có liên quan đến Hạ Duyên.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói: “Chỉ là học tập, cũng không có gì đặc biệt. Còn có học đàn dương cầm, khiêu vũ, cưỡi ngựa gì gì đó.”
Diệp Minh San nghe vậy, mũi cay cay, hốc mắt không khống chế được mà ươn ướt, nước mắt trong suốt đọng trên lông mi. Cô ta quay đầu đi len lén lau nước mắt.
Không khí trong phòng khách nhất thời có chút xấu hổ, Tề Dư Hàng yên lặng rút khăn giấy cho Diệp Minh San.
[Trời ạ! Vân Thiên Thiên có phải là người hay không! Đây không phải cố ý kích thích San San sao?]
[Hu hu hu, ông trời thật không công bằng! Có một số người khi còn bé phải làm hết thảy mọi việc nhà, có một số người khi còn bé muốn học cái gì thì học cái đó.]
[Gì vậy… Vân Thiên Thiên cũng chỉ là đang nói sự thật mà thôi! Chẳng lẽ bảo cô ấy nói dối à?]
Đúng lúc này, Hạ Duyên và Trần Tư Nguyệt từ phòng bếp đi ra, Hạ Duyên nhìn thấy hốc mắt Diệp Minh San đỏ bừng, trong lòng nhất thời mềm nhũn.
Trình Tiêu kịp thời phản ứng, nhanh chóng chuyển đề tài vừa rồi: “Ăn hơi no, chúng ta đi tản bộ đi.”
Diệp Minh San kéo khóe môi, là người đầu tiên đứng lên: “Được, đi thôi.”
Tất cả mọi người nhìn ra cô ta đang cố gắng che giấu sự thất thố vừa rồi, cũng đứng lên, phối hợp tán gẫu chuyện tản bộ.
Lúc đi ra ngoài, Hạ Duyên đi ngang qua Vân Thiên Thiên, lạnh lùng nói: “Cô đừng quá đáng.”
Vân Thiên Thiên dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn Hạ Duyên một cái, không để ý tới anh ta.
Vừa lúc Trình Tiêu quay đầu lại gọi bọn họ: “Bên kia có rất nhiều quán ăn vặt, có muốn đi dạo không?”
Vân Thiên Thiên bước nhanh hơn: “Không phải vừa rồi anh đã nói ăn no rồi sao?”
Trình Tiêu: “Cố gắng, cố gắng tôi còn có thể tiếp tục!”
Vân Thiên Thiên đã ngửi được mùi thịt nướng, kiếp trước chỉ có lúc cùng sư phụ xuống núi làm việc mới có thể ăn được, cô tâm tâm niệm niệm đã lâu.
“Cô còn có thể ăn?” Hạ Duyên liếc nhìn cô một cái, trong ấn tượng của anh ta, Vân Thiên Thiên là người cực kỳ chú trọng dáng người, ăn rất ít.
Vân Thiên Thiên gật đầu, nhìn về phía Diệp Minh San và Trần Tư Nguyệt.
Trần Tư Nguyệt mỉm cười lắc đầu: “Vừa rồi tôi ăn quá no, thật sự không ăn nổi nữa.”
Diệp Minh San cũng có chút khó xử mím môi, cô ta cũng rất chú trọng dáng người, nhưng lại muốn ở cùng một chỗ với mọi người, vì thế len lén liếc Hạ Duyên một cái.
Hạ Duyên nhận được ánh mắt Diệp Minh San, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn qua bên kia xem bán cây cảnh.”
Vì thế mọi người chia làm hai đường, Vân Thiên Thiên, Trình Tiêu, Tề Dư Hàng đi dạo phố ăn vặt, ba người còn lại đi xem cây cảnh.
[Tôi có chút mơ hồ, rõ ràng Hạ Duyên không muốn đi dạo quán ăn vặt, nhưng Vân Thiên Thiên vẫn muốn đi? Cô ấy xác định là tới đây để theo đuổi Hạ Duyên sao?]
Cô chỉ có thể tìm kiếm ký ức của nguyên chủ, phần lớn đều có liên quan đến Hạ Duyên.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói: “Chỉ là học tập, cũng không có gì đặc biệt. Còn có học đàn dương cầm, khiêu vũ, cưỡi ngựa gì gì đó.”
Diệp Minh San nghe vậy, mũi cay cay, hốc mắt không khống chế được mà ươn ướt, nước mắt trong suốt đọng trên lông mi. Cô ta quay đầu đi len lén lau nước mắt.
Không khí trong phòng khách nhất thời có chút xấu hổ, Tề Dư Hàng yên lặng rút khăn giấy cho Diệp Minh San.
[Trời ạ! Vân Thiên Thiên có phải là người hay không! Đây không phải cố ý kích thích San San sao?]
[Hu hu hu, ông trời thật không công bằng! Có một số người khi còn bé phải làm hết thảy mọi việc nhà, có một số người khi còn bé muốn học cái gì thì học cái đó.]
[Gì vậy… Vân Thiên Thiên cũng chỉ là đang nói sự thật mà thôi! Chẳng lẽ bảo cô ấy nói dối à?]
Đúng lúc này, Hạ Duyên và Trần Tư Nguyệt từ phòng bếp đi ra, Hạ Duyên nhìn thấy hốc mắt Diệp Minh San đỏ bừng, trong lòng nhất thời mềm nhũn.
Trình Tiêu kịp thời phản ứng, nhanh chóng chuyển đề tài vừa rồi: “Ăn hơi no, chúng ta đi tản bộ đi.”
Diệp Minh San kéo khóe môi, là người đầu tiên đứng lên: “Được, đi thôi.”
Tất cả mọi người nhìn ra cô ta đang cố gắng che giấu sự thất thố vừa rồi, cũng đứng lên, phối hợp tán gẫu chuyện tản bộ.
Lúc đi ra ngoài, Hạ Duyên đi ngang qua Vân Thiên Thiên, lạnh lùng nói: “Cô đừng quá đáng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Thiên Thiên dùng ánh mắt nhìn người bệnh thần kinh nhìn Hạ Duyên một cái, không để ý tới anh ta.
Vừa lúc Trình Tiêu quay đầu lại gọi bọn họ: “Bên kia có rất nhiều quán ăn vặt, có muốn đi dạo không?”
Vân Thiên Thiên bước nhanh hơn: “Không phải vừa rồi anh đã nói ăn no rồi sao?”
Trình Tiêu: “Cố gắng, cố gắng tôi còn có thể tiếp tục!”
Vân Thiên Thiên đã ngửi được mùi thịt nướng, kiếp trước chỉ có lúc cùng sư phụ xuống núi làm việc mới có thể ăn được, cô tâm tâm niệm niệm đã lâu.
“Cô còn có thể ăn?” Hạ Duyên liếc nhìn cô một cái, trong ấn tượng của anh ta, Vân Thiên Thiên là người cực kỳ chú trọng dáng người, ăn rất ít.
Vân Thiên Thiên gật đầu, nhìn về phía Diệp Minh San và Trần Tư Nguyệt.
Trần Tư Nguyệt mỉm cười lắc đầu: “Vừa rồi tôi ăn quá no, thật sự không ăn nổi nữa.”
Diệp Minh San cũng có chút khó xử mím môi, cô ta cũng rất chú trọng dáng người, nhưng lại muốn ở cùng một chỗ với mọi người, vì thế len lén liếc Hạ Duyên một cái.
Hạ Duyên nhận được ánh mắt Diệp Minh San, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn qua bên kia xem bán cây cảnh.”
Vì thế mọi người chia làm hai đường, Vân Thiên Thiên, Trình Tiêu, Tề Dư Hàng đi dạo phố ăn vặt, ba người còn lại đi xem cây cảnh.
[Tôi có chút mơ hồ, rõ ràng Hạ Duyên không muốn đi dạo quán ăn vặt, nhưng Vân Thiên Thiên vẫn muốn đi? Cô ấy xác định là tới đây để theo đuổi Hạ Duyên sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro