Đại Lão Huyền Học Trở Nên Nổi Tiếng Trong Chương Trình Hẹn Hò
Chương 44
Lạp Nghiêu
2024-08-17 11:24:25
Được cô gái mình thích động tác ôn nhu chiếu cố, trong lòng lẽ ra phải rất ấm áp, nhưng lúc này toàn thân Hạ Duyên lại giống như mới được vớt từ trong nước lạnh ra, lạnh buốt đến tận xương.
Những người khác nhìn thấy là vừa rồi là do anh ta không cẩn thận trượt chân ngã, nhưng chính anh ta nhớ rõ khoảnh khắc kia, rõ ràng là bị người nào đó đạp một cước từ phía sau.
Hơn nữa cú đá kia đúng lúc đá vào hõm đầu gối của anh ta, anh ta không hề phòng bị, lập tức quỳ xuống.
Nhưng lúc ấy phía sau anh ta căn bản không có ai, Diệp Minh San đứng ở trước mặt anh ta, Trần Tư Nguyệt ở bên kia rải hạt giống, nhân viên công tác thì đều ở bên cạnh hoa viên.
Hạ Duyên muốn thuyết phục chính mình, vừa rồi có thể là ảo giác, nhưng ký ức quá mức rõ ràng, cảm giác một khắc kia lặp đi lặp lại trong đầu, khiến nỗi sợ hãi và bất lực trong lòng anh ta dần dần phóng đại.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, anh ta thấy rõ cô gái vội vàng chạy vào, càng thêm phiền não.
“Tôi không sao.” Hạ Duyên thản nhiên nói, một mình Diệp Minh San ở đây là được rồi, Vân Thiên Thiên đến chỉ gây thêm phiền phức.
Vân Thiên Thiên nhìn anh ta một cái, hồn phách vẫn còn tốt, tòa nhà này nhiều lệ quỷ, nếu hồn phách rời khỏi cơ thể, rất dễ dàng bị lệ quỷ ăn tươi nuốt sống. Cô cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, đi tới khoác lên người anh ta.
Hạ Duyên theo bản năng nghiêng người tránh đi, nhưng thân thể lạnh lẽo làm cho động tác của anh ta trì trệ, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Vân Thiên Thiên.
“Lạnh phải không.” Vân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, sau đó vỗ nhẹ vai anh ta, như thể đang vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khoác.
Hạ Duyên không lạnh, nhưng anh ta lại run lên một cái.
Diệp Minh San dừng lại động tác lau vết thương cho Hạ Duyên, nhìn động tác tự nhiên của Vân Thiên Thiên đang phủi áo cho Hạ Duyên, trong lòng có chút khó chịu, đang muốn đứng lên.
Lại thấy Vân Thiên Thiên đã lui ra: “Tôi đi đây, hôm nay đến phiên nhóm chúng tôi nấu cơm.”
Cô nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng.
Bởi vì Hạ Duyên bị thương, fans của anh ta đều chạy tới, còn có không ít cư dân mạng ăn dưa, hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp có nhiều cư dân mạng xem thấy một màn này, lập tức thảo luận.
[Hạ Duyên bị thương ở chân, tại sao Vân Thiên Thiên lại khoác áo cho anh ấy?]
[Vân đại tiểu thư thật sự chẳng biết quan tâm người khác, trách không được theo đuổi lâu như vậy cũng không theo đuổi được người ta.]
[Đâu phải Vân Thiên Thiên không quan tâm, rõ ràng là Diệp Minh San đã xử lý xong vết thương, cô ta không chen chân vào được, chỉ có thể khoác áo khoác.]
[Cho nên ván này Diệp Minh San thắng! Rải hoa!]
[Nói vài câu quan tâm cũng được, Vân Thiên Thiên thật ngốc!]
[Tôi xem như đã hiểu vì sao Hạ Duyên không thích cô ta, quan tâm người khác mà chẳng bao giờ đúng trọng tâm…]
Những người khác nhìn thấy là vừa rồi là do anh ta không cẩn thận trượt chân ngã, nhưng chính anh ta nhớ rõ khoảnh khắc kia, rõ ràng là bị người nào đó đạp một cước từ phía sau.
Hơn nữa cú đá kia đúng lúc đá vào hõm đầu gối của anh ta, anh ta không hề phòng bị, lập tức quỳ xuống.
Nhưng lúc ấy phía sau anh ta căn bản không có ai, Diệp Minh San đứng ở trước mặt anh ta, Trần Tư Nguyệt ở bên kia rải hạt giống, nhân viên công tác thì đều ở bên cạnh hoa viên.
Hạ Duyên muốn thuyết phục chính mình, vừa rồi có thể là ảo giác, nhưng ký ức quá mức rõ ràng, cảm giác một khắc kia lặp đi lặp lại trong đầu, khiến nỗi sợ hãi và bất lực trong lòng anh ta dần dần phóng đại.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, anh ta thấy rõ cô gái vội vàng chạy vào, càng thêm phiền não.
“Tôi không sao.” Hạ Duyên thản nhiên nói, một mình Diệp Minh San ở đây là được rồi, Vân Thiên Thiên đến chỉ gây thêm phiền phức.
Vân Thiên Thiên nhìn anh ta một cái, hồn phách vẫn còn tốt, tòa nhà này nhiều lệ quỷ, nếu hồn phách rời khỏi cơ thể, rất dễ dàng bị lệ quỷ ăn tươi nuốt sống. Cô cầm lấy áo khoác trên lưng ghế, đi tới khoác lên người anh ta.
Hạ Duyên theo bản năng nghiêng người tránh đi, nhưng thân thể lạnh lẽo làm cho động tác của anh ta trì trệ, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Vân Thiên Thiên.
“Lạnh phải không.” Vân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, sau đó vỗ nhẹ vai anh ta, như thể đang vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khoác.
Hạ Duyên không lạnh, nhưng anh ta lại run lên một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Minh San dừng lại động tác lau vết thương cho Hạ Duyên, nhìn động tác tự nhiên của Vân Thiên Thiên đang phủi áo cho Hạ Duyên, trong lòng có chút khó chịu, đang muốn đứng lên.
Lại thấy Vân Thiên Thiên đã lui ra: “Tôi đi đây, hôm nay đến phiên nhóm chúng tôi nấu cơm.”
Cô nói xong lập tức chạy ra khỏi phòng.
Bởi vì Hạ Duyên bị thương, fans của anh ta đều chạy tới, còn có không ít cư dân mạng ăn dưa, hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp có nhiều cư dân mạng xem thấy một màn này, lập tức thảo luận.
[Hạ Duyên bị thương ở chân, tại sao Vân Thiên Thiên lại khoác áo cho anh ấy?]
[Vân đại tiểu thư thật sự chẳng biết quan tâm người khác, trách không được theo đuổi lâu như vậy cũng không theo đuổi được người ta.]
[Đâu phải Vân Thiên Thiên không quan tâm, rõ ràng là Diệp Minh San đã xử lý xong vết thương, cô ta không chen chân vào được, chỉ có thể khoác áo khoác.]
[Cho nên ván này Diệp Minh San thắng! Rải hoa!]
[Nói vài câu quan tâm cũng được, Vân Thiên Thiên thật ngốc!]
[Tôi xem như đã hiểu vì sao Hạ Duyên không thích cô ta, quan tâm người khác mà chẳng bao giờ đúng trọng tâm…]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro