Chuyện Của Nhà...
2024-08-07 23:02:56
Ánh mắt Từ phu nhân hung ác, vẻ mặt hung tợn nhìn chằm chằm Tô Cẩm: “Sao mày dám nói lung tung hả? Tao sẽ cho mày biết tay!”
Tô Cẩm lắc đầu, có chút không nói nên lời.
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm, Từ phu nhân, cần gì phải giãy dụa vô ích như vậy chứ?”
Từ phu nhân ngẩn ra: “...”
Bà ta đột nhiên nghĩ về một chuyện.
Chờ đã!
Chuyện của bà ta, đồ tai họa này đều nói chuẩn, vậy chuyện của con trai bà ta thì sao?
Liệu con trai có thực sự dính mạng người không?
Nếu như bị người khác biết, chẳng phải là con trai bà ta phải ngồi tù sao?
Không, bà ta không thể để như thế được! Bà ta phải quay lại càng sớm càng tốt.
Lúc này, Tô Cẩm nói: “Bây giờ bà có trở về cũng đã muộn rồi, con trai bà đã bị bắt, thiếu nợ phải trả tiền, giết người phải đền mạng.”
Bước chân Từ phu nhân lảo đảo, một giây sau, điện thoại di động trên người vang lên. Tiếng chuông dồn dập như có điềm báo không tốt, bà ta vội vàng ấn nút nghe, một giây sau liền nghe được tiếng của đối phương: “Phu nhân, không tốt rồi, Nhị thiếu gia bị bắt đi, nói là Nhị thiếu gia giết người.”
Huyết sắc trên mặt Từ phu nhân đều biến mất, bà ta quay đầu lại, tiến lên vài bước, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm.
“Cô Tô, là lỗi của tôi, là tôi có mắt không tròng, cô giúp tôi đi, cứu con trai tôi với! Cô lợi hại như vậy, nói gì cũng đúng, cô cứu nó với, tôi không thể không có nó được!”
Ánh mắt Tô Cẩm hờ hững: “Anh ta giết người.”
Từ phu nhân: “Chỉ cần Tô tiểu thư cô nguyện ý cứu nó là được. Cô cứ ra giá đi, Từ gia tôi có rất nhiều tiền.”
Tô Cẩm mặt không chút thay đổi: “À, quên nói, Từ Thừa Phong cũng không phải là người tốt gì, trên tay ông ta tuy rằng không dính tới mạng người, nhưng vì công ty mà ông ta cũng làm không ít chuyện vi phạm pháp luật, trốn thuế... Con trai bà không thể trốn thoát, chồng bà cũng không thể trốn thoát.”
Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Cẩm khép áo khoác lại: “Trời lạnh, Từ gia cũng sắp phá sản.”
Diêu Nguyệt: “…” Trời lạnh Từ phá?
Sao lại nghe như lời sấm vậy?
Diêu Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Chu phu nhân một cái, chỉ thấy mấy vị phu nhân kia nhao nhao hướng về phía bà ấy cười áy náy: “Tô phu nhân, thật ngại quá, quấy rầy rồi, ở nhà tôi vẫn còn chút việc, tôi về nhà trước đây.”
Mấy người Chu phu nhân nhanh chóng rời đi, sợ bị dính dáng đến Từ phu nhân.
Tuy rằng mấy bà ấy cũng cảm thấy vị tiểu thư Tô gia kia thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái nhưng mấy lời cô ta nói đều nói trúng rồi!
Bất kể là giả thần giả quỷ hay là cố làm ra vẻ huyền ảo, các bà ấy bây giờ tuyệt đối không được có liên quan gì với Từ gia.
Mặc kệ cô ta nói thật hay giả thì Từ nhị thiếu gia đều đã bị bắt đi rồi, chỉ một chuyện này cũng đủ để nói rõ, không thể cùng Từ gia qua lại nữa.
Từ phu nhân ngồi đó khóc lóc một hồi lâu, cuối cùng được tài xế trong nhà đưa đi.
Tô Cẩm lắc đầu, có chút không nói nên lời.
“Nếu muốn người không biết, trừ phi mình không làm, Từ phu nhân, cần gì phải giãy dụa vô ích như vậy chứ?”
Từ phu nhân ngẩn ra: “...”
Bà ta đột nhiên nghĩ về một chuyện.
Chờ đã!
Chuyện của bà ta, đồ tai họa này đều nói chuẩn, vậy chuyện của con trai bà ta thì sao?
Liệu con trai có thực sự dính mạng người không?
Nếu như bị người khác biết, chẳng phải là con trai bà ta phải ngồi tù sao?
Không, bà ta không thể để như thế được! Bà ta phải quay lại càng sớm càng tốt.
Lúc này, Tô Cẩm nói: “Bây giờ bà có trở về cũng đã muộn rồi, con trai bà đã bị bắt, thiếu nợ phải trả tiền, giết người phải đền mạng.”
Bước chân Từ phu nhân lảo đảo, một giây sau, điện thoại di động trên người vang lên. Tiếng chuông dồn dập như có điềm báo không tốt, bà ta vội vàng ấn nút nghe, một giây sau liền nghe được tiếng của đối phương: “Phu nhân, không tốt rồi, Nhị thiếu gia bị bắt đi, nói là Nhị thiếu gia giết người.”
Huyết sắc trên mặt Từ phu nhân đều biến mất, bà ta quay đầu lại, tiến lên vài bước, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô Tô, là lỗi của tôi, là tôi có mắt không tròng, cô giúp tôi đi, cứu con trai tôi với! Cô lợi hại như vậy, nói gì cũng đúng, cô cứu nó với, tôi không thể không có nó được!”
Ánh mắt Tô Cẩm hờ hững: “Anh ta giết người.”
Từ phu nhân: “Chỉ cần Tô tiểu thư cô nguyện ý cứu nó là được. Cô cứ ra giá đi, Từ gia tôi có rất nhiều tiền.”
Tô Cẩm mặt không chút thay đổi: “À, quên nói, Từ Thừa Phong cũng không phải là người tốt gì, trên tay ông ta tuy rằng không dính tới mạng người, nhưng vì công ty mà ông ta cũng làm không ít chuyện vi phạm pháp luật, trốn thuế... Con trai bà không thể trốn thoát, chồng bà cũng không thể trốn thoát.”
Một trận gió lạnh thổi tới, Tô Cẩm khép áo khoác lại: “Trời lạnh, Từ gia cũng sắp phá sản.”
Diêu Nguyệt: “…” Trời lạnh Từ phá?
Sao lại nghe như lời sấm vậy?
Diêu Nguyệt liếc mắt nhìn về phía Chu phu nhân một cái, chỉ thấy mấy vị phu nhân kia nhao nhao hướng về phía bà ấy cười áy náy: “Tô phu nhân, thật ngại quá, quấy rầy rồi, ở nhà tôi vẫn còn chút việc, tôi về nhà trước đây.”
Mấy người Chu phu nhân nhanh chóng rời đi, sợ bị dính dáng đến Từ phu nhân.
Tuy rằng mấy bà ấy cũng cảm thấy vị tiểu thư Tô gia kia thần thần bí bí, kỳ kỳ quái quái nhưng mấy lời cô ta nói đều nói trúng rồi!
Bất kể là giả thần giả quỷ hay là cố làm ra vẻ huyền ảo, các bà ấy bây giờ tuyệt đối không được có liên quan gì với Từ gia.
Mặc kệ cô ta nói thật hay giả thì Từ nhị thiếu gia đều đã bị bắt đi rồi, chỉ một chuyện này cũng đủ để nói rõ, không thể cùng Từ gia qua lại nữa.
Từ phu nhân ngồi đó khóc lóc một hồi lâu, cuối cùng được tài xế trong nhà đưa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro