Đạo Quán Nhỏ Bắ...
2024-08-07 23:02:56
Trước tiên người của Tiểu tổ đặc biệt xử lý chuyện của Thư Vân xong mới phái người tới hỏi thăm tình huống cụ thể của bọn họ.
Theo cách nói của Tiểu tổ đặc biệt, Thư Vân có thể sẽ phải ngồi tù.
Cái tội danh mua hung giết người đã hoàn toàn được xác lập.
Lúc nghe Sở Lâm nói người cứu anh ta là một vị đại sư rất lợi hại, Phương Tri Hạc thoáng kinh ngạc.
Từ bao giờ mà Thanh Thành có một vị đại sư lợi hại như vậy?
Tiểu tổ đặc biệt của bọn họ sở dĩ biết được chuyện của nhà họ Sở là bởi vì có người phát hiện ra thi thể của vị Chu đại sư kia, sau đó lại từ nơi ở của Chu đại sư tra ra được mấy chuyện Chu đại sư làm thời gian gần đây, phát hiện ra ông ta vẫn liên hệ qua lại với Thư Vân, trợ giúp Thư Vân mưu hại Sở Lâm.
Đợi khi anh dẫn người đuổi tới nhà họ Sở thì mới phát hiện ra mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi.
Lúc Phương Tri Hạc rời khỏi nhà họ Sở, lại hỏi thăm tên tuổi vị đại sư kia.
Sở Lâm suy nghĩ một chút, cũng không vội trả lời.
Anh cũng không hiểu rõ lắm về Tiểu tổ đặc biệt này, cũng không biết nói tên của Tô Cẩm ra rồi có mang đến phiền toái gì cho cô không.
Trước tiên Sở Lâm hỏi Tô Cẩm có thể nói được không, sau khi nhận được câu trả lời của Tô Cẩm, Sở Lâm mới nói tên Tô Cẩm cho anh ta biết.
“Tô Cẩm?” Phương Tri Hạc có chút trầm tư, trước đó anh chưa từng nghe qua cái tên này ở Thanh Thành, không biết vị đại sư thần bí này có lai lịch ra sao.
Có điều, chỉ cần cô ấy không làm chuyện xấu, tuân thủ quy tắc Đạo Môn là được rồi.
Phương Tri Hạc vừa đi ra khỏi cổng nhà họ Phương, điện thoại di động trong túi liền reo lên, anh nhìn tên người gọi liền ấn nút nghe, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có chuyện gì à?”
Cậu nhóc đạo sĩ ở đầu dây bên kia vui vẻ lên tiếng: “Đại sư huynh, em đã vẽ xong một tấm bùa rồi! Lúc anh trở về, có thể mang một con vịt quay về để thưởng cho em không?”
Phương Tri Họa đưa tay ấn chặt mi tâm.
“Không phải anh đã nói với em mấy ngày nay anh có việc phải xử lý sao?”
Cậu nhóc đạo sĩ thái độ ôn hòa nói: “Không sao, chờ khi nào anh về rồi mang vịt quay về cho em cũng được.”
Phương Tri Hạc nhịn không được cười lạnh: “Anh đồng ý chưa?”
Cậu nhóc đạo sĩ nói đến hợp tình hợp lý: “Anh không từ chối mà! Nếu không từ chối không phải là đồng ý rồi đó sao?”
Phương Tri Hạc: “Một tấm bùa bình an đơn giản nhất, mất hai tháng trời mới có thể vẽ ra được, em còn không biết xấu hổ đòi phần thưởng nữa à???”
Xem ra mấy ngày nay anh bận rộn giải quyết chuyện ở Thanh Thành, không ở Bạch Vân Quan trông chừng thằng nhóc nghịch ngợm này, một chớp mắt đã bắt đầu bay lên trời rồi!
Cậu nhóc đạo sĩ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh đã không có ý tốt không dẫn em ra ngoài, đương nhiên em phải có gan đòi phần thưởng.”
Phương Tri Hạc hừ một tiếng: “Anh khuyên em nên thành thật một chút, dù sao thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở về Bạch Vân Quan, đến lúc đó bài tập tăng gấp đôi hay gấp ba đều là do anh quyết định, em hiểu ý anh không?”
Cậu nhóc đạo sĩ: “?” Sao có thể uy hiếp cậu thế này chứ?
Cậu nhóc đạo sĩ nhanh chóng cúp điện thoại, giống như thể vừa nãy hoàn toàn không phát sinh chuyện gì.
Phương Tri Hạc thở dài.
Tiểu sư đệ này của anh, một chút cũng không khiến người ta bớt lo!
Đáng tiếc, Tiểu tổ đặc biệt vẫn còn một số chuyện cần phải xử lý, anh không thể trở về sớm hơn được.
Tiểu tổ đặc biệt được thành lập từ nhiều năm trước, do một số kỳ nhân dị sĩ tạo thành, trực thuộc Linh Cục, chuyên môn xử lý những sự kiện không giống bình thường.
Nhưng mấy năm này, nhân sĩ Huyền Môn càng ngày càng tàn lụi.
Bên trong Tiểu tổ đặc biệt cũng thiếu khuyết người tài.
Mà các nơi lại thường xuyên phát sinh những việc mà người bình thường không cách nào giải quyết.
Thế là Linh Cục liền chọn một vài người từ trong các đạo quán, bổ nhiệm làm nhân viên bên ngoài của Linh Cục, trở thành thành viên của Tiểu tổ đặc biệt này.
Đơn giản mà nói, anh ngoại trừ là đệ tử của Bạch Vân Quan thì còn kiêm nhiệm công việc là thành viên của Tiểu tổ đặc biệt.
Thỉnh thoảng có một số việc mà anh cần phải ra tay, khi đó anh sẽ xuống núi.
Thời gian gần đây ở Thanh Thành rất không an phận.
Ngoại trừ nhà họ Sở ra thì còn có những nhà khác cũng xảy ra chuyện, chẳng qua những nhà kia không được may mắn như nhà họ Sở, không mời được đại sư đến giải quyết nên mới xảy ra thảm kịch.
Phương Tri Hạc thở dài, dẫn người đi tới hiện trường vụ án.
Theo cách nói của Tiểu tổ đặc biệt, Thư Vân có thể sẽ phải ngồi tù.
Cái tội danh mua hung giết người đã hoàn toàn được xác lập.
Lúc nghe Sở Lâm nói người cứu anh ta là một vị đại sư rất lợi hại, Phương Tri Hạc thoáng kinh ngạc.
Từ bao giờ mà Thanh Thành có một vị đại sư lợi hại như vậy?
Tiểu tổ đặc biệt của bọn họ sở dĩ biết được chuyện của nhà họ Sở là bởi vì có người phát hiện ra thi thể của vị Chu đại sư kia, sau đó lại từ nơi ở của Chu đại sư tra ra được mấy chuyện Chu đại sư làm thời gian gần đây, phát hiện ra ông ta vẫn liên hệ qua lại với Thư Vân, trợ giúp Thư Vân mưu hại Sở Lâm.
Đợi khi anh dẫn người đuổi tới nhà họ Sở thì mới phát hiện ra mọi chuyện đã được giải quyết xong hết rồi.
Lúc Phương Tri Hạc rời khỏi nhà họ Sở, lại hỏi thăm tên tuổi vị đại sư kia.
Sở Lâm suy nghĩ một chút, cũng không vội trả lời.
Anh cũng không hiểu rõ lắm về Tiểu tổ đặc biệt này, cũng không biết nói tên của Tô Cẩm ra rồi có mang đến phiền toái gì cho cô không.
Trước tiên Sở Lâm hỏi Tô Cẩm có thể nói được không, sau khi nhận được câu trả lời của Tô Cẩm, Sở Lâm mới nói tên Tô Cẩm cho anh ta biết.
“Tô Cẩm?” Phương Tri Hạc có chút trầm tư, trước đó anh chưa từng nghe qua cái tên này ở Thanh Thành, không biết vị đại sư thần bí này có lai lịch ra sao.
Có điều, chỉ cần cô ấy không làm chuyện xấu, tuân thủ quy tắc Đạo Môn là được rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tri Hạc vừa đi ra khỏi cổng nhà họ Phương, điện thoại di động trong túi liền reo lên, anh nhìn tên người gọi liền ấn nút nghe, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có chuyện gì à?”
Cậu nhóc đạo sĩ ở đầu dây bên kia vui vẻ lên tiếng: “Đại sư huynh, em đã vẽ xong một tấm bùa rồi! Lúc anh trở về, có thể mang một con vịt quay về để thưởng cho em không?”
Phương Tri Họa đưa tay ấn chặt mi tâm.
“Không phải anh đã nói với em mấy ngày nay anh có việc phải xử lý sao?”
Cậu nhóc đạo sĩ thái độ ôn hòa nói: “Không sao, chờ khi nào anh về rồi mang vịt quay về cho em cũng được.”
Phương Tri Hạc nhịn không được cười lạnh: “Anh đồng ý chưa?”
Cậu nhóc đạo sĩ nói đến hợp tình hợp lý: “Anh không từ chối mà! Nếu không từ chối không phải là đồng ý rồi đó sao?”
Phương Tri Hạc: “Một tấm bùa bình an đơn giản nhất, mất hai tháng trời mới có thể vẽ ra được, em còn không biết xấu hổ đòi phần thưởng nữa à???”
Xem ra mấy ngày nay anh bận rộn giải quyết chuyện ở Thanh Thành, không ở Bạch Vân Quan trông chừng thằng nhóc nghịch ngợm này, một chớp mắt đã bắt đầu bay lên trời rồi!
Cậu nhóc đạo sĩ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh đã không có ý tốt không dẫn em ra ngoài, đương nhiên em phải có gan đòi phần thưởng.”
Phương Tri Hạc hừ một tiếng: “Anh khuyên em nên thành thật một chút, dù sao thì chẳng bao lâu nữa anh sẽ trở về Bạch Vân Quan, đến lúc đó bài tập tăng gấp đôi hay gấp ba đều là do anh quyết định, em hiểu ý anh không?”
Cậu nhóc đạo sĩ: “?” Sao có thể uy hiếp cậu thế này chứ?
Cậu nhóc đạo sĩ nhanh chóng cúp điện thoại, giống như thể vừa nãy hoàn toàn không phát sinh chuyện gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tri Hạc thở dài.
Tiểu sư đệ này của anh, một chút cũng không khiến người ta bớt lo!
Đáng tiếc, Tiểu tổ đặc biệt vẫn còn một số chuyện cần phải xử lý, anh không thể trở về sớm hơn được.
Tiểu tổ đặc biệt được thành lập từ nhiều năm trước, do một số kỳ nhân dị sĩ tạo thành, trực thuộc Linh Cục, chuyên môn xử lý những sự kiện không giống bình thường.
Nhưng mấy năm này, nhân sĩ Huyền Môn càng ngày càng tàn lụi.
Bên trong Tiểu tổ đặc biệt cũng thiếu khuyết người tài.
Mà các nơi lại thường xuyên phát sinh những việc mà người bình thường không cách nào giải quyết.
Thế là Linh Cục liền chọn một vài người từ trong các đạo quán, bổ nhiệm làm nhân viên bên ngoài của Linh Cục, trở thành thành viên của Tiểu tổ đặc biệt này.
Đơn giản mà nói, anh ngoại trừ là đệ tử của Bạch Vân Quan thì còn kiêm nhiệm công việc là thành viên của Tiểu tổ đặc biệt.
Thỉnh thoảng có một số việc mà anh cần phải ra tay, khi đó anh sẽ xuống núi.
Thời gian gần đây ở Thanh Thành rất không an phận.
Ngoại trừ nhà họ Sở ra thì còn có những nhà khác cũng xảy ra chuyện, chẳng qua những nhà kia không được may mắn như nhà họ Sở, không mời được đại sư đến giải quyết nên mới xảy ra thảm kịch.
Phương Tri Hạc thở dài, dẫn người đi tới hiện trường vụ án.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro