Mẹ Kế Không Dễ...
2024-08-07 23:02:56
Tô Chính Quang lau nước mắt, thật cẩn thận hỏi, “A Cẩm, vị tiên sinh nhận nuôi con đâu rồi?”
Lần này bọn họ tới đây đã chuẩn bị chu toàn. Nếu là vị tiên sinh kia luyến tiếc A Cẩm, có thể đi theo bọn họ cùng nhau trở về Tô gia, nếu như không muốn về cùng thì ông ấy cũng đã chuẩn bị tiền ơn dưỡng dục.
Vị tiên sinh kia có lòng tốt nuôi dưỡng Tô Cẩm nhiều năm, nói như nào cũng phải cảm tạ thật tốt. A Cẩm phụng dưỡng ông ấy đến lúc an nghỉ cũng là chuyện nên làm.
Tô Cẩm: “Ông ấy đi rồi.”
Tô Chính Quang không phản ứng lại: “Đi đâu vậy? Khi nào trở về? Hoặc là chúng ta đi tìm ông ấy cũng được.”
Tô Cẩm mí mắt nhảy nhảy, vươn tay nhỏ chỉ lên nóc nhà: “Nửa tháng trước ông ấy đã quy thiên.”
Tô Chính Quang: “……”
Diêu Nguyệt: “……”
Vị tiên sinh kia cưỡi hạc về trời?
Không khí đột nhiên xấu hổ.
Tô Cẩm không phát hiện. Ở nhà tranh dạo qua một vòng, đồ vật của cô đã sớm thu thập xong, chính là đã ở nơi này nhiều năm như vậy, có chút luyến tiếc.
Trừ bỏ một cái túi hành lí nhỏ, Tô Cẩm còn ôm một cái bài vị.
Tô Chính Quang nhìn thấy bài vị kia, muốn nói mấy câu nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Nén bi thương.”
Tô Cẩm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tô Chính Quang: “Đây là bài vị của Tổ Sư Gia tôi.”
Cô ôm bài vị Tổ Sư Gia về, nén bi thương cái gì?
Tô Chính Quang: “…… Tổ Sư Gia?” Ông ấy còn tưởng rằng là bài vị của vị tiên sinh nhận nuôi A Cẩm cơ!
Làm sao lại nhảy ra một vị Tổ Sư Gia?
Tô Cẩm: “Đây là bài vị của Tổ Sư Gia Huyền Thanh Quán! Hiện giờ, tôi muốn xuống núi, nhà tranh thanh lãnh cô tịch, tự nhiên không có khả năng để Tổ Sư Gia ở chỗ này một mình được.”
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn tràn đầy nghiêm túc.
Tô Chính Quang nhìn nhìn Tô Cẩm, lại nhìn bài vị trong lòng cô, thiếu chút nữa lại khóc tiếp.
Con gái ông ấy xinh đẹp như vậy nhưng lại bị điên!!!
Tô Chính Quang khóc huhu. Diêu Nguyệt thì mang vẻ mặt phức tạp.
Tô Cẩm suy tư, lần này xuống núi nhất định phải để Tổ Sư Gia nhận nhiều hương khói, làm quán chủ Huyền Thanh Quán, cô còn muốn phát dương quang đại Huyền Thanh Quán cơ.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại, từ nay về sau cô phải chịu gánh nặng đường xa... Thật khổ tâm!!!
Ba người đều mang tâm sự trong lòng xuống núi.
……
Lúc trời chạng vạng. Tô Cẩm đi theo Tô Chính Quang về Tô gia.
Tô gia đã sớm chuẩn bị tốt tiệc đón gió tẩy trần cho Tô Cẩm. Chẳng qua lúc ba người mới vừa tiến vào biệt thự, ở đại sảnh gặp một vị khách trung niên ăn mặc tây trang.
Tô Chính Quang lúc này còn chưa lấy lại tinh thần, người nọ đã vội vàng đi tới bắt lấy tay Tô Chính Quang hô: “Anh Tô! Lần này hợp tác……”
Lời nói còn chưa nói xong, Diêu Nguyệt liền cười lạnh một tiếng: “Từ tổng, nhà chúng tôi hôm nay có chuyện quan trọng, vấn đề hợp tác với các người vẫn là hôm nào bàn trên công ty đi.”
Tô Chính Quang hồng hốc mắt gật đầu: “Con gái tôi thất lạc nhiều năm mới tìm về, hôm nay sợ là không có thời gian nói chuyện hợp tác.”
Từ Thuận Phong kinh ngạc nhìn cô gái vô cùng an tĩnh bên cạnh hai người, tức khắc mặt lộ vẻ xấu hổ, xin lỗi một phen rồi lại liên thanh chúc mừng.
Tô Chính Quang nửa vui nửa buồn.
Thời điểm Từ Thuận Phong chuẩn bị rời khỏi, Tô Chính Quang đột nhiên bắt lấy cổ tay của ông ta, thấp giọng dò hỏi: "Đúng rồi, trong hai đứa con trai ông là đứa nào công tác ở bệnh viện thế? Có thể giới thiệu cho tôi hay không?"
Ông ấy nhớ rõ, Từ Thuận Phong có một đứa con cực kỳ xuất chúng. Tuổi còn trẻ đã có thành tích không tồi trên phương diện y học.
Nhắc tới con trai, Từ Thuận Phong có chút bất đắc dĩ.
Con trai lớn của ông ta là cùng vợ trước sinh, con trai nhỏ là cùng người vợ ở hiện tại sinh ra. Đáng tiếc, cảm tình của hai đứa con này với ông ta đều không tốt lắm.
Nhưng mà không đợi Từ Thuận Phong mở miệng, Tô Cẩm liền sâu kín ra tiếng nhắc nhở Tô Chính Quang.
“Tô tiên sinh, ông nhớ lầm, ông ta chỉ có một đứa con.”
Tô Chính Quang, “……?” Con gái lại hồ ngôn loạn ngữ, xem ra phải nhanh một chút sắp xếp bác sĩ khám bệnh cho con bé mới được.
Ông ấy cố ý đè thấp thanh âm, dựa theo khoảng cách này, Tô Cẩm hẳn là nghe không được bọn họ nói cái gì mới đúng.
Tô Chính Quang hối lỗi nhìn Từ Thuận Phong. Nhưng thật ra Diêu Nguyệt tò mò hỏi Tô Cẩm một câu: “A Cẩm, vì sao con lại nói Từ tổng chỉ có một đứa con?”
Ở trong mắt bà, Tô Cẩm từ khi đi lạc hẳn không có tới Thanh Thành, không có lý nào lại nói ra lời như vậy.
Tô Cẩm nghiêm trang trả lời: “Xem tướng nhìn ra, cung của ông ta con cái bạc nhược, kiếp này được một đứa con trai đã là tổ tiên tích đức lắm rồi.”
Nói hết lời, Tô Cẩm nhíu mày suy tư vài giây, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. Nếu Tô Chính Quang nhớ không lầm, đó chính là……
“Từ tiên sinh, ông bị vợ đội nón xanh rồi!” Tiếng Tô Cẩm nói chuyện dễ nghe êm tai, nhưng lời nói ra lại gây kinh hách.
Từ Thuận Phong: “……”
Diêu Nguyệt không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tô Chính Quang cuống quít xin lỗi, lôi kéo Từ Thuận Phong đi ra ngoài: “Xin lỗi, con gái tôi……” Ông ấy vừa nói vừa chỉ chỉ đầu óc của mình: “Nơi này giống như có chút vấn đề, về sẽ đa con bé đi bệnh viện khám thử.”
Sắc mặt Từ Thuận Phong thay đổi mãnh liệt, cơ hồ sắp biến thành màu gan heo.
Tiễn người đi, Tô Chính Quang đi vào phòng khách, tâm tình phức tạp.
Ông ấy cân nhắc hẳn là nên uyển chuyển cùng Tô Cẩm nói chuyện, về sau ở trước mặt người ngoài không thể ăn nói lung tung, lỡ như đắc tội người không nên đắc tội thì không ổn.
Nhưng ông ấy lại sợ hãi kích thích đến Tô Cẩm.
Vốn dĩ đầu óc không quá bình thường, nếu như kích thích tàn nhẫn…… Lỡ như xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là ông ấy sẽ hối hận cả đời?
Tô Chính Quang mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tô Cẩm có lòng tốt nhắc nhở Tô Chính Quang một câu: “Đừng hợp tác với ông ta, ông ta cũng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Tô Chính Quang: “…………”
Sau một lúc lâu.
Tô Chính Quang nhìn chằm chằm Tô Cẩm, nghẹn ra tới một câu: “Cha là cha ruột con, đừng có kêu Tô tiên sinh!”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Đã biết, Tô tiên sinh.”
Cô còn tưởng rằng Tô tiên sinh muốn mắng chửi người đấy!
Tô Chính Quang không nói nên lời, sắc mặt vì buồn bực mà đỏ lên.
Diêu Nguyệt vội vàng ở bên cạnh trấn an: “A Cẩm mới trở về, anh đừng gấp gáp.”
Dứt lời, bà lại nhìn về phía Tô Cẩm: “A Cẩm, dì mang con đi xem phòng của con.”
“Cảm ơn Diêu Diêu.”
Diêu Nguyệt: “……”
Diêu Nguyệt hít sâu một hơi, tự nói với mình: Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, mẹ kế không dễ làm! Huống chi đứa nhỏ này đầu óc còn có vấn đề.
Để mặc cho Tô Cẩm gọi như thế nào cũng được, chỉ cần con bé vui vẻ là được.
Phòng của Tô Cẩm là Tô Chính Quang đích thân chuẩn bị. Vừa mở cửa phòng, Diêu Nguyệt liền nhịn không được che hai mắt của mình.
Thẩm mỹ của Tô Chính Quang, bà thật sự là không dám khen.
Ngại ngùng! Tô Chính Quang còn mừng rỡ như đứa ngốc, chuẩn bị một căn phòng hồng nhạt. Còn nói bé gái đều có một trái tim thiếu nữ, hồng phấn là thích hợp nhất.
Tô Cẩm đứng ở cửa sửng sốt vài giây.
Diêu Nguyệt khó khăn giải thích: “A Cẩm, hay là con ở tạm một đêm, nếu không thích ngày mai dì đổi lại cho con ”
Tô Cẩm xua tay: “Không sao, đây đều là vật ngoài thân.”
Tô Cẩm ôm bài vị Tổ Sư Gia đi vào, ở trong phòng dạo qua một vòng, sau đó buông bài vị, bắt đầu nói chuyện cùng Tổ Sư Gia.
Ở trong mắt Diêu Nguyệt, Tô Cẩm giống như là lầm bầm lầu bầu với bài vị. Bà bỗng dưng cảm thấy cả người rét run, chạy nhanh xuống tầng.
Lần này bọn họ tới đây đã chuẩn bị chu toàn. Nếu là vị tiên sinh kia luyến tiếc A Cẩm, có thể đi theo bọn họ cùng nhau trở về Tô gia, nếu như không muốn về cùng thì ông ấy cũng đã chuẩn bị tiền ơn dưỡng dục.
Vị tiên sinh kia có lòng tốt nuôi dưỡng Tô Cẩm nhiều năm, nói như nào cũng phải cảm tạ thật tốt. A Cẩm phụng dưỡng ông ấy đến lúc an nghỉ cũng là chuyện nên làm.
Tô Cẩm: “Ông ấy đi rồi.”
Tô Chính Quang không phản ứng lại: “Đi đâu vậy? Khi nào trở về? Hoặc là chúng ta đi tìm ông ấy cũng được.”
Tô Cẩm mí mắt nhảy nhảy, vươn tay nhỏ chỉ lên nóc nhà: “Nửa tháng trước ông ấy đã quy thiên.”
Tô Chính Quang: “……”
Diêu Nguyệt: “……”
Vị tiên sinh kia cưỡi hạc về trời?
Không khí đột nhiên xấu hổ.
Tô Cẩm không phát hiện. Ở nhà tranh dạo qua một vòng, đồ vật của cô đã sớm thu thập xong, chính là đã ở nơi này nhiều năm như vậy, có chút luyến tiếc.
Trừ bỏ một cái túi hành lí nhỏ, Tô Cẩm còn ôm một cái bài vị.
Tô Chính Quang nhìn thấy bài vị kia, muốn nói mấy câu nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Nén bi thương.”
Tô Cẩm vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tô Chính Quang: “Đây là bài vị của Tổ Sư Gia tôi.”
Cô ôm bài vị Tổ Sư Gia về, nén bi thương cái gì?
Tô Chính Quang: “…… Tổ Sư Gia?” Ông ấy còn tưởng rằng là bài vị của vị tiên sinh nhận nuôi A Cẩm cơ!
Làm sao lại nhảy ra một vị Tổ Sư Gia?
Tô Cẩm: “Đây là bài vị của Tổ Sư Gia Huyền Thanh Quán! Hiện giờ, tôi muốn xuống núi, nhà tranh thanh lãnh cô tịch, tự nhiên không có khả năng để Tổ Sư Gia ở chỗ này một mình được.”
Trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng nõn tràn đầy nghiêm túc.
Tô Chính Quang nhìn nhìn Tô Cẩm, lại nhìn bài vị trong lòng cô, thiếu chút nữa lại khóc tiếp.
Con gái ông ấy xinh đẹp như vậy nhưng lại bị điên!!!
Tô Chính Quang khóc huhu. Diêu Nguyệt thì mang vẻ mặt phức tạp.
Tô Cẩm suy tư, lần này xuống núi nhất định phải để Tổ Sư Gia nhận nhiều hương khói, làm quán chủ Huyền Thanh Quán, cô còn muốn phát dương quang đại Huyền Thanh Quán cơ.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn nhăn lại, từ nay về sau cô phải chịu gánh nặng đường xa... Thật khổ tâm!!!
Ba người đều mang tâm sự trong lòng xuống núi.
……
Lúc trời chạng vạng. Tô Cẩm đi theo Tô Chính Quang về Tô gia.
Tô gia đã sớm chuẩn bị tốt tiệc đón gió tẩy trần cho Tô Cẩm. Chẳng qua lúc ba người mới vừa tiến vào biệt thự, ở đại sảnh gặp một vị khách trung niên ăn mặc tây trang.
Tô Chính Quang lúc này còn chưa lấy lại tinh thần, người nọ đã vội vàng đi tới bắt lấy tay Tô Chính Quang hô: “Anh Tô! Lần này hợp tác……”
Lời nói còn chưa nói xong, Diêu Nguyệt liền cười lạnh một tiếng: “Từ tổng, nhà chúng tôi hôm nay có chuyện quan trọng, vấn đề hợp tác với các người vẫn là hôm nào bàn trên công ty đi.”
Tô Chính Quang hồng hốc mắt gật đầu: “Con gái tôi thất lạc nhiều năm mới tìm về, hôm nay sợ là không có thời gian nói chuyện hợp tác.”
Từ Thuận Phong kinh ngạc nhìn cô gái vô cùng an tĩnh bên cạnh hai người, tức khắc mặt lộ vẻ xấu hổ, xin lỗi một phen rồi lại liên thanh chúc mừng.
Tô Chính Quang nửa vui nửa buồn.
Thời điểm Từ Thuận Phong chuẩn bị rời khỏi, Tô Chính Quang đột nhiên bắt lấy cổ tay của ông ta, thấp giọng dò hỏi: "Đúng rồi, trong hai đứa con trai ông là đứa nào công tác ở bệnh viện thế? Có thể giới thiệu cho tôi hay không?"
Ông ấy nhớ rõ, Từ Thuận Phong có một đứa con cực kỳ xuất chúng. Tuổi còn trẻ đã có thành tích không tồi trên phương diện y học.
Nhắc tới con trai, Từ Thuận Phong có chút bất đắc dĩ.
Con trai lớn của ông ta là cùng vợ trước sinh, con trai nhỏ là cùng người vợ ở hiện tại sinh ra. Đáng tiếc, cảm tình của hai đứa con này với ông ta đều không tốt lắm.
Nhưng mà không đợi Từ Thuận Phong mở miệng, Tô Cẩm liền sâu kín ra tiếng nhắc nhở Tô Chính Quang.
“Tô tiên sinh, ông nhớ lầm, ông ta chỉ có một đứa con.”
Tô Chính Quang, “……?” Con gái lại hồ ngôn loạn ngữ, xem ra phải nhanh một chút sắp xếp bác sĩ khám bệnh cho con bé mới được.
Ông ấy cố ý đè thấp thanh âm, dựa theo khoảng cách này, Tô Cẩm hẳn là nghe không được bọn họ nói cái gì mới đúng.
Tô Chính Quang hối lỗi nhìn Từ Thuận Phong. Nhưng thật ra Diêu Nguyệt tò mò hỏi Tô Cẩm một câu: “A Cẩm, vì sao con lại nói Từ tổng chỉ có một đứa con?”
Ở trong mắt bà, Tô Cẩm từ khi đi lạc hẳn không có tới Thanh Thành, không có lý nào lại nói ra lời như vậy.
Tô Cẩm nghiêm trang trả lời: “Xem tướng nhìn ra, cung của ông ta con cái bạc nhược, kiếp này được một đứa con trai đã là tổ tiên tích đức lắm rồi.”
Nói hết lời, Tô Cẩm nhíu mày suy tư vài giây, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ. Nếu Tô Chính Quang nhớ không lầm, đó chính là……
“Từ tiên sinh, ông bị vợ đội nón xanh rồi!” Tiếng Tô Cẩm nói chuyện dễ nghe êm tai, nhưng lời nói ra lại gây kinh hách.
Từ Thuận Phong: “……”
Diêu Nguyệt không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tô Chính Quang cuống quít xin lỗi, lôi kéo Từ Thuận Phong đi ra ngoài: “Xin lỗi, con gái tôi……” Ông ấy vừa nói vừa chỉ chỉ đầu óc của mình: “Nơi này giống như có chút vấn đề, về sẽ đa con bé đi bệnh viện khám thử.”
Sắc mặt Từ Thuận Phong thay đổi mãnh liệt, cơ hồ sắp biến thành màu gan heo.
Tiễn người đi, Tô Chính Quang đi vào phòng khách, tâm tình phức tạp.
Ông ấy cân nhắc hẳn là nên uyển chuyển cùng Tô Cẩm nói chuyện, về sau ở trước mặt người ngoài không thể ăn nói lung tung, lỡ như đắc tội người không nên đắc tội thì không ổn.
Nhưng ông ấy lại sợ hãi kích thích đến Tô Cẩm.
Vốn dĩ đầu óc không quá bình thường, nếu như kích thích tàn nhẫn…… Lỡ như xảy ra chuyện, vậy chẳng phải là ông ấy sẽ hối hận cả đời?
Tô Chính Quang mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Tô Cẩm có lòng tốt nhắc nhở Tô Chính Quang một câu: “Đừng hợp tác với ông ta, ông ta cũng sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Tô Chính Quang: “…………”
Sau một lúc lâu.
Tô Chính Quang nhìn chằm chằm Tô Cẩm, nghẹn ra tới một câu: “Cha là cha ruột con, đừng có kêu Tô tiên sinh!”
Tô Cẩm ừ một tiếng: “Đã biết, Tô tiên sinh.”
Cô còn tưởng rằng Tô tiên sinh muốn mắng chửi người đấy!
Tô Chính Quang không nói nên lời, sắc mặt vì buồn bực mà đỏ lên.
Diêu Nguyệt vội vàng ở bên cạnh trấn an: “A Cẩm mới trở về, anh đừng gấp gáp.”
Dứt lời, bà lại nhìn về phía Tô Cẩm: “A Cẩm, dì mang con đi xem phòng của con.”
“Cảm ơn Diêu Diêu.”
Diêu Nguyệt: “……”
Diêu Nguyệt hít sâu một hơi, tự nói với mình: Bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, mẹ kế không dễ làm! Huống chi đứa nhỏ này đầu óc còn có vấn đề.
Để mặc cho Tô Cẩm gọi như thế nào cũng được, chỉ cần con bé vui vẻ là được.
Phòng của Tô Cẩm là Tô Chính Quang đích thân chuẩn bị. Vừa mở cửa phòng, Diêu Nguyệt liền nhịn không được che hai mắt của mình.
Thẩm mỹ của Tô Chính Quang, bà thật sự là không dám khen.
Ngại ngùng! Tô Chính Quang còn mừng rỡ như đứa ngốc, chuẩn bị một căn phòng hồng nhạt. Còn nói bé gái đều có một trái tim thiếu nữ, hồng phấn là thích hợp nhất.
Tô Cẩm đứng ở cửa sửng sốt vài giây.
Diêu Nguyệt khó khăn giải thích: “A Cẩm, hay là con ở tạm một đêm, nếu không thích ngày mai dì đổi lại cho con ”
Tô Cẩm xua tay: “Không sao, đây đều là vật ngoài thân.”
Tô Cẩm ôm bài vị Tổ Sư Gia đi vào, ở trong phòng dạo qua một vòng, sau đó buông bài vị, bắt đầu nói chuyện cùng Tổ Sư Gia.
Ở trong mắt Diêu Nguyệt, Tô Cẩm giống như là lầm bầm lầu bầu với bài vị. Bà bỗng dưng cảm thấy cả người rét run, chạy nhanh xuống tầng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro