Nguyên Tam Gia...
2024-08-07 23:02:56
"A Cẩm, lại xảy ra chuyện gì?”
Tô Cẩm: “Dì không thấy được nó.”
Diêu Nguyệt sắc mặt trắng bệch: “……” Nó nào, ở đâu ra vậy???
Đứa nhỏ này không phải là nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ đó chứ?
Không, nhất định là đứa nhỏ này lại nói sảng. Diêu Nguyệt nỗ lực an ủi chính mình.
Tô Cẩm đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về hướng đó.
Diêu Nguyệt lại không thể trơ mắt nhìn Tô Cẩm đi một mình, vội vàng đi theo.
Theo sau, Tô Cẩm dừng lại ở cửa một phòng bệnh.
Cô đẩy cửa ra đi vào, lại thấy trong phòng bệnh không có một bóng người.
Tô Cẩm nhăn mày, đáng tiếc, lại tới chậm, không thấy được người đàn ông trên thân có cả tử vân và tử khí.
Cũng không biết người nọ có còn cơ hội sống để nhìn thấy cô hay không.
Tô Cẩm chưa thấy được người, có chút không vui. Cô còn chưa từng gặp qua người có tử vân đâu! Lại còn có tử khí nữa!
Ở thời cổ đại, chỉ có ngôi cửu ngũ mới có thể có được tử vân, hiện giờ linh khí loãng, nhưng theo lý thuyết, nếu có được tử vân tất nhiên đại phú đại quý, thân thế hiển hách, sống lâu trăm tuổi, vận khí thật tốt, người như vậy làm sao sẽ bị tử khí quấn quanh? Tử khí sẽ chỉ quấn quanh những người không còn sống được bao lâu thôi.
Việc này thật là kỳ quái.
Tô Cẩm đắm chìm ở chính mình suy nghĩ, Diêu Nguyệt ở một bên run sợ trong lòng.
Diêu Nguyệt: Mẹ kế thật là không dễ làm mà huhuhu……
Bên kia.
Tô Chính Quang hỏi bác sĩ một lần nữa: “Bác sĩ xác định đầu óc con gái tôi không có vấn đề gì?”
Bác sĩ: “Tô tiên sinh, con gái ngài thật sự không có vấn đề gì, cô bé rất khỏe mạnh, đối với tình huống ngài nói, tôi kiến nghị ngài mang theo cô bé đến khoa thần kinh kiểm tra một chút, mặt khác, ngày thường sinh hoạt không được kích thích cô bé, cố gắng chiều theo ý cô bé, cũng đừng làm cô bé hoảng sợ.”
Đáy lòng Tô Chính Quang lạnh toát.
Ông ấy cầm giấy chẩn đoán ra khỏi phòng bệnh.
Diêu Nguyệt nhìn thấy ông ấy, lập tức hô một tiếng.
Tô Chính Quang gian nan mỉm cười, Diêu Nguyệt liền hiểu, xem ra kết quả không tốt lắm……
Tô Chính Quang dịu dàng dò hỏi: “A Cẩm, chúng ta về nhà trước nhé?”
Tô Cẩm gật đầu: “Vâng.”
Nhưng mà, cô còn muốn đi mua lư hương cho Tổ Sư Gia cơ, nhưng nhìn Tô Chính Quang sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ thầm: Thôi, vẫn là lần sau một mình đi mua đi.
Trên đường đi, Tô Chính Quang không nói một lời, bầu không khí trên xe rơi vào trầm trọng.
Tới Tô gia, Tô Cẩm xuống xe trước.
Tô Chính Quang nói lại cho Diêu Nguyệt tình huống của Tô Cẩm một cách đơn giản. Sắc mặt của hai người đều không quá tốt.
Cùng lúc đó.
Xuống xe, Tô Cẩm phát hiện đối diện biệt thự Tô gia xuất hiện một đống người, thoạt nhìn như là dọn đồ vào trong nhà.
Cô ở trong đám người, liếc mắt một cái liền thấy được người mình đã bỏ lỡ ở bệnh viện!!!
Tô Cẩm nhìn thẳng vào người nọ.
Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang đi tới, thấy cô đứng bất động, tưởng lại xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm sung sướng nói với Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu, dì xem! Anh ta chính là người tôi thấy ở bệnh viện, cái người mà không sống được bao lâu đấy.”
Tô Cẩm nói không quá lớn, nhưng giờ khắc này, chung quanh yên tĩnh đến quỷ dị.
Diêu Nguyệt: “……” Xong rồi, khả năng là sắp bị đánh rồi.
Tô Chính Quang: “……?” Nguyên, Nguyên Tam gia?
Con gái ông ấy nói Nguyên Tam gia không sống được bao lâu?
Tam gia sống có lâu hay không ông ấy không biết, nhưng ông ấy biết A Cẩm nhà ông ấy có khả năng sống không lâu rồi.
Tô Cẩm nhịn không được bước tới gần người đàn ông kia nhưng lại bị Tô Chính Quang túm lại. Tô Chính Quang sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy nói: “A Cẩm, con đi về trước đi.”
Tô Cẩm không quan tâm đến lời của Tô Chính Quang, hai tròng mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông cách đó không xa. Đáy mắt cô tràn ra ý cười.
Cô rốt cuộc cũng biết người này thân có tử vân, vì sao còn có tử khí quấn quanh rồi.
“Vốn nên thành đế nghiệp, là rồng trong biển người, đáng tiếc.”
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn ngập tiếc hận.
Tô Chính Quang cuống quít xin lỗi: “Nguyên Tam gia, con gái nhà tôi vừa mới trở về, hồ ngôn loạn ngữ quấy nhiễu ngài, chớ trách chớ trách……”
Người được gọi là Nguyên Tam gia kia, ánh mắt dừng lại trên người Tô Cẩm đánh giá.
Khuôn mặt nhỏ vô cùng tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt không dính bụi trần, trong suốt vô cùng.
Anh xoay người, Tô Cẩm lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt anh.
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Cẩm liền ngây ngẩn cả người, cô vốn tưởng người đàn ông không áp chế được tử vân trên người.
Tử vân tuy nói tôn quý, lại bá đạo vô cùng, cho nên luôn có một số người hoặc niên thiếu thành danh, hoặc đại triển hoành đồ rồi lại không có cách nào chết già, tuổi xuân chết sớm.
Nhưng người đàn ông này trước mắt này rõ ràng viết hoa mệnh cách cực tốt. Căn bản không tồn tại cái gọi là tuổi xuân chết sớm, càng không thể sẽ bị tử khí quanh quẩn.
Hơn nữa trên người anh, tử vân tựa như có sinh mệnh, có ý đồ cắn nuốt tử khí quấn quanh này.
Đăm chiêu suy nghĩ, Tô Cẩm bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra mệnh cách còn có thể thay đổi?”
Cô nói không lớn, làm như lầm bầm lầu bầu, nhưng những lời này, rõ ràng để Nguyên Tam gia kia nghe được.
Từ trước đến nay Nguyên Tam gia nổi tiếng lãnh đạm, đột nhiên cười nhạt với Tô Cẩm: “Tôi tên Nguyên Cảnh.”
“Tô Cẩm.” Cô gái nhỏ cũng bình tĩnh nói ra tên của mình, Nguyên Cảnh? Thật đúng là một đại bảo bối!
Không chỉ có tử vân cùng tử khí, mệnh cách còn bị thay đổi, đúng là quỷ xui xẻo. Thật sự là khó gặp. Xem như được mở rộng tầm mắt!
Tô Chính Quang ở một bên xoa xoa đầu.
Bỗng dưng cảm thấy áp lực thật lớn.
Nguyên Tam gia hung danh bên ngoài, từ khi nào dễ nói chuyện như vậy?
Còn giới thiệu tên họ với A Cẩm?
Chuyện này thật đúng là…… hù chết lão cha ông ấy.
Cũng may Tô Cẩm không có muốn tiếp tục giao lưu.
Quay đầu liền vào Tô gia, vội vã như phải làm chuyện lớn.
Tô Chính Quang đứng ở đó, xấu hổ mà lại nghĩ sợ Nguyên Cảnh tức giận.
Nhưng mà Nguyên Cảnh từ đầu đến cuối không có ý tứ muốn trách tội.
Diêu Nguyệt cũng trở về Tô gia, muốn đi xem Tô Cẩm làm cái gì, lại bị Tô Cẩm nhốt ở ngoài cửa.
Tô Cẩm trịnh trọng nói: “Tôi có chuyện quan trọng phải làm, đừng quấy rầy tôi.”
Diêu Nguyệt: “……” Đứa nhỏ này còn rất rộng lòng, mới vừa nói xong Nguyên Tam gia không sống được bao lâu, chẳng lẽ lúc này muốn thi pháp cứu anh hay sao?
Bà liên tục thở dài.
Nếu như về sau mỗi ngày đắc tội với người khác, sản nghiệp của Tô gia sợ là cũng không đủ cho con bé gây họa.
……
Nguyên Cảnh nhìn vào biệt thự Tô gia ở phía đối diện, trực tiếp phân phó thuộc hạ: “Tra tư liệu về Tô Cẩm cho ta.”
Anh đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn xa xăm. Mặc dù ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người anh, cả người anh cũng không lộ ra tinh thần phấn chấn, ngược lại tràn đầy cảm giác âm lãnh.
Khuôn mặt đẹp đẽ, trừ bỏ trầm ổn còn có lạnh lẽo nói không nên lời.
Tô Cẩm?
Cô gái này vì sao biết anh không sống được bao lâu?
Còn có câu nói kia, mệnh cách thay đổi…
Cô đột nhiên xuất hiện bí ẩn dừng ở trước mặt anh. Bí ẩn này phảng phất giống như thiên la địa võng, vây khốn anh lại, không thoát ra được
Tô Cẩm: “Dì không thấy được nó.”
Diêu Nguyệt sắc mặt trắng bệch: “……” Nó nào, ở đâu ra vậy???
Đứa nhỏ này không phải là nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ đó chứ?
Không, nhất định là đứa nhỏ này lại nói sảng. Diêu Nguyệt nỗ lực an ủi chính mình.
Tô Cẩm đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về hướng đó.
Diêu Nguyệt lại không thể trơ mắt nhìn Tô Cẩm đi một mình, vội vàng đi theo.
Theo sau, Tô Cẩm dừng lại ở cửa một phòng bệnh.
Cô đẩy cửa ra đi vào, lại thấy trong phòng bệnh không có một bóng người.
Tô Cẩm nhăn mày, đáng tiếc, lại tới chậm, không thấy được người đàn ông trên thân có cả tử vân và tử khí.
Cũng không biết người nọ có còn cơ hội sống để nhìn thấy cô hay không.
Tô Cẩm chưa thấy được người, có chút không vui. Cô còn chưa từng gặp qua người có tử vân đâu! Lại còn có tử khí nữa!
Ở thời cổ đại, chỉ có ngôi cửu ngũ mới có thể có được tử vân, hiện giờ linh khí loãng, nhưng theo lý thuyết, nếu có được tử vân tất nhiên đại phú đại quý, thân thế hiển hách, sống lâu trăm tuổi, vận khí thật tốt, người như vậy làm sao sẽ bị tử khí quấn quanh? Tử khí sẽ chỉ quấn quanh những người không còn sống được bao lâu thôi.
Việc này thật là kỳ quái.
Tô Cẩm đắm chìm ở chính mình suy nghĩ, Diêu Nguyệt ở một bên run sợ trong lòng.
Diêu Nguyệt: Mẹ kế thật là không dễ làm mà huhuhu……
Bên kia.
Tô Chính Quang hỏi bác sĩ một lần nữa: “Bác sĩ xác định đầu óc con gái tôi không có vấn đề gì?”
Bác sĩ: “Tô tiên sinh, con gái ngài thật sự không có vấn đề gì, cô bé rất khỏe mạnh, đối với tình huống ngài nói, tôi kiến nghị ngài mang theo cô bé đến khoa thần kinh kiểm tra một chút, mặt khác, ngày thường sinh hoạt không được kích thích cô bé, cố gắng chiều theo ý cô bé, cũng đừng làm cô bé hoảng sợ.”
Đáy lòng Tô Chính Quang lạnh toát.
Ông ấy cầm giấy chẩn đoán ra khỏi phòng bệnh.
Diêu Nguyệt nhìn thấy ông ấy, lập tức hô một tiếng.
Tô Chính Quang gian nan mỉm cười, Diêu Nguyệt liền hiểu, xem ra kết quả không tốt lắm……
Tô Chính Quang dịu dàng dò hỏi: “A Cẩm, chúng ta về nhà trước nhé?”
Tô Cẩm gật đầu: “Vâng.”
Nhưng mà, cô còn muốn đi mua lư hương cho Tổ Sư Gia cơ, nhưng nhìn Tô Chính Quang sắc mặt có chút tái nhợt, nghĩ thầm: Thôi, vẫn là lần sau một mình đi mua đi.
Trên đường đi, Tô Chính Quang không nói một lời, bầu không khí trên xe rơi vào trầm trọng.
Tới Tô gia, Tô Cẩm xuống xe trước.
Tô Chính Quang nói lại cho Diêu Nguyệt tình huống của Tô Cẩm một cách đơn giản. Sắc mặt của hai người đều không quá tốt.
Cùng lúc đó.
Xuống xe, Tô Cẩm phát hiện đối diện biệt thự Tô gia xuất hiện một đống người, thoạt nhìn như là dọn đồ vào trong nhà.
Cô ở trong đám người, liếc mắt một cái liền thấy được người mình đã bỏ lỡ ở bệnh viện!!!
Tô Cẩm nhìn thẳng vào người nọ.
Diêu Nguyệt cùng Tô Chính Quang đi tới, thấy cô đứng bất động, tưởng lại xảy ra chuyện gì.
Tô Cẩm sung sướng nói với Diêu Nguyệt: “Diêu Diêu, dì xem! Anh ta chính là người tôi thấy ở bệnh viện, cái người mà không sống được bao lâu đấy.”
Tô Cẩm nói không quá lớn, nhưng giờ khắc này, chung quanh yên tĩnh đến quỷ dị.
Diêu Nguyệt: “……” Xong rồi, khả năng là sắp bị đánh rồi.
Tô Chính Quang: “……?” Nguyên, Nguyên Tam gia?
Con gái ông ấy nói Nguyên Tam gia không sống được bao lâu?
Tam gia sống có lâu hay không ông ấy không biết, nhưng ông ấy biết A Cẩm nhà ông ấy có khả năng sống không lâu rồi.
Tô Cẩm nhịn không được bước tới gần người đàn ông kia nhưng lại bị Tô Chính Quang túm lại. Tô Chính Quang sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy nói: “A Cẩm, con đi về trước đi.”
Tô Cẩm không quan tâm đến lời của Tô Chính Quang, hai tròng mắt chăm chú nhìn vào người đàn ông cách đó không xa. Đáy mắt cô tràn ra ý cười.
Cô rốt cuộc cũng biết người này thân có tử vân, vì sao còn có tử khí quấn quanh rồi.
“Vốn nên thành đế nghiệp, là rồng trong biển người, đáng tiếc.”
Trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn ngập tiếc hận.
Tô Chính Quang cuống quít xin lỗi: “Nguyên Tam gia, con gái nhà tôi vừa mới trở về, hồ ngôn loạn ngữ quấy nhiễu ngài, chớ trách chớ trách……”
Người được gọi là Nguyên Tam gia kia, ánh mắt dừng lại trên người Tô Cẩm đánh giá.
Khuôn mặt nhỏ vô cùng tinh xảo, đặc biệt là cặp mắt không dính bụi trần, trong suốt vô cùng.
Anh xoay người, Tô Cẩm lúc này mới nhìn thấy khuôn mặt anh.
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Cẩm liền ngây ngẩn cả người, cô vốn tưởng người đàn ông không áp chế được tử vân trên người.
Tử vân tuy nói tôn quý, lại bá đạo vô cùng, cho nên luôn có một số người hoặc niên thiếu thành danh, hoặc đại triển hoành đồ rồi lại không có cách nào chết già, tuổi xuân chết sớm.
Nhưng người đàn ông này trước mắt này rõ ràng viết hoa mệnh cách cực tốt. Căn bản không tồn tại cái gọi là tuổi xuân chết sớm, càng không thể sẽ bị tử khí quanh quẩn.
Hơn nữa trên người anh, tử vân tựa như có sinh mệnh, có ý đồ cắn nuốt tử khí quấn quanh này.
Đăm chiêu suy nghĩ, Tô Cẩm bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra mệnh cách còn có thể thay đổi?”
Cô nói không lớn, làm như lầm bầm lầu bầu, nhưng những lời này, rõ ràng để Nguyên Tam gia kia nghe được.
Từ trước đến nay Nguyên Tam gia nổi tiếng lãnh đạm, đột nhiên cười nhạt với Tô Cẩm: “Tôi tên Nguyên Cảnh.”
“Tô Cẩm.” Cô gái nhỏ cũng bình tĩnh nói ra tên của mình, Nguyên Cảnh? Thật đúng là một đại bảo bối!
Không chỉ có tử vân cùng tử khí, mệnh cách còn bị thay đổi, đúng là quỷ xui xẻo. Thật sự là khó gặp. Xem như được mở rộng tầm mắt!
Tô Chính Quang ở một bên xoa xoa đầu.
Bỗng dưng cảm thấy áp lực thật lớn.
Nguyên Tam gia hung danh bên ngoài, từ khi nào dễ nói chuyện như vậy?
Còn giới thiệu tên họ với A Cẩm?
Chuyện này thật đúng là…… hù chết lão cha ông ấy.
Cũng may Tô Cẩm không có muốn tiếp tục giao lưu.
Quay đầu liền vào Tô gia, vội vã như phải làm chuyện lớn.
Tô Chính Quang đứng ở đó, xấu hổ mà lại nghĩ sợ Nguyên Cảnh tức giận.
Nhưng mà Nguyên Cảnh từ đầu đến cuối không có ý tứ muốn trách tội.
Diêu Nguyệt cũng trở về Tô gia, muốn đi xem Tô Cẩm làm cái gì, lại bị Tô Cẩm nhốt ở ngoài cửa.
Tô Cẩm trịnh trọng nói: “Tôi có chuyện quan trọng phải làm, đừng quấy rầy tôi.”
Diêu Nguyệt: “……” Đứa nhỏ này còn rất rộng lòng, mới vừa nói xong Nguyên Tam gia không sống được bao lâu, chẳng lẽ lúc này muốn thi pháp cứu anh hay sao?
Bà liên tục thở dài.
Nếu như về sau mỗi ngày đắc tội với người khác, sản nghiệp của Tô gia sợ là cũng không đủ cho con bé gây họa.
……
Nguyên Cảnh nhìn vào biệt thự Tô gia ở phía đối diện, trực tiếp phân phó thuộc hạ: “Tra tư liệu về Tô Cẩm cho ta.”
Anh đứng ở cửa sổ sát đất, ánh mắt nhìn xa xăm. Mặc dù ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên người anh, cả người anh cũng không lộ ra tinh thần phấn chấn, ngược lại tràn đầy cảm giác âm lãnh.
Khuôn mặt đẹp đẽ, trừ bỏ trầm ổn còn có lạnh lẽo nói không nên lời.
Tô Cẩm?
Cô gái này vì sao biết anh không sống được bao lâu?
Còn có câu nói kia, mệnh cách thay đổi…
Cô đột nhiên xuất hiện bí ẩn dừng ở trước mặt anh. Bí ẩn này phảng phất giống như thiên la địa võng, vây khốn anh lại, không thoát ra được
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro