Tìm Nguyên Tam...
2024-08-07 23:02:56
Đôi mắt đen trắng rõ ràng đánh giá biệt thự đối diện, Tô Cẩm mỉm cười: “Diêu Diêu, để con qua nhà đối diện tìm Nguyên Cảnh!”
Diêu Nguyệt: “?” Nguyên Cảnh?
Nghĩ đến danh tiếng ở bên ngoài của Nguyên Tam gia, bà ấy nhắc nhở: “A Cẩm, vẫn nên gọi là Nguyên Tam gia đi.”
Dù sao thì vị Nguyên Tam gia này cũng không phải là người dễ chọc.
Nếu chẳng may đắc tội, sợ là toàn bộ nhà họ Tô cũng không đủ để anh ta giẫm một chân đâu.
Tô Cẩm không thèm để ý khoát tay: “Con thân với Nguyên Cảnh lắm, anh ấy bảo con gọi anh ấy là Nguyên Cảnh, không cần quá khách khí như vậy.”
Diêu Nguyệt đứng sững tại chỗ: “???”
Bà ấy kinh ngạc nhìn Tô Cẩm càng đi càng xa, bóng lưng kia thanh thoát nhẹ nhàng, trong lòng Diêu Nguyệt vô cùng bối rối, A Cẩm và Nguyên Cảnh quen thuộc như vậy từ lúc nào?
Diêu Nguyệt suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được đáp án.
Cuối cùng, nhìn đạo quán mới xây xong liền lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ Nguyên Tam gia coi trọng cái khuôn mặt kia của A Cẩm à?”
Lúc Tô Cẩm đi qua đó, nhân viên bảo vệ canh gác bên ngoài nhìn thấy người tới là Tô Cẩm liền trực tiếp cho cô vào, thậm chí còn chẳng cần đi vào thông báo.
Trước đó Tam gia đã phân phó, chỉ cần Tô tiểu thư tới đây thì cứ mời cô ấy vào, không cần xin chỉ thị gì hết.
Thái độ này của Tam gia… Rõ ràng chính là coi Tô Cẩm rất quan trọng.
Trong trường hợp này, với tư cách là khách quý của Tam gia, người dưới tay không ai dám coi thường hết.
Tô Cẩm vừa bước vào phòng khách, đã có người bưng đĩa trái cây đồ uống tới cho cô.
Tô Cẩm chớp mắt mấy cái, tâm tình rất tốt.
Cô ở trong phòng khách đi dạo một vòng, Nguyên Thất mới đi tới: “Tô tiểu thư.”
Thái độ Nguyên Thất vừa cung kính vừa thành kính.
Tô Cẩm: “Tôi tìm Nguyên Cảnh.”
Nguyên Thất khẽ sửng sốt trong nháy mắt: “Vậy để tôi đi gọi Tam gia.”
Ngoại trừ mấy trưởng bối của nhà họ Nguyên ra thì người dám quang minh chính đại gọi thẳng tên Tam gia nhà anh ta vẫn là rất ít.
Nhất là ở ngay trong địa bàn của Tam gia mà gọi thẳng tên Nguyên Cảnh, ước chừng chỉ có một mình Tô tiểu thư thôi.
Nguyên Thất vừa cảm thán, vừa lẩm bẩm về quan hệ của Tam gia nhà mình với Tô tiểu thư, dường như bọn họ cũng rất hợp nhau.
Một lúc sau.
Nguyên Cảnh cùng Nguyên Thất bước xuống lầu đi vào phòng khách.
Nhìn thấy Tô Cẩm đang lặng lẽ ngồi ăn trái cây ở đằng kia, đuôi lông mày Nguyên Cảnh có thêm mấy phần ý cười.
“Chuyện của A Cẩm làm xong rồi à?”
Chuyện nhà họ Tô ở đối diện đang hùng hùng hổ hổ xây đạo quán, đương nhiên Nguyên Cảnh biết được.
Anh thấy Tô Cẩm bận rộn nên mấy ngày nay cũng không chủ động đi tìm cô.
Không nghĩ tới bây giờ cô lại tự mình đến.
Tô Cẩm: “Đạo quán tạm thời đã xây xong rồi, tôi cũng đã tính ra được ngày giờ tốt, tám giờ mười tám phút ngày mai Huyền Thanh Quan của tôi chính thức mở cửa. Ngoại trừ cái đó ra tôi cũng bày một sạp đoán mệnh ở bên cạnh nữa.”
Nghe vậy, Nguyên Cảnh cực kỳ nghiêm túc trả lời cô: “A Cẩm cứ yên tâm, ngày mai nhất định tôi sẽ tới ủng hộ.”
Tuy đã nói đoán mệnh rồi, nhưng mua ủng hộ mấy tấm bùa cũng được.
Tô Cẩm khẽ gật đầu, con người của Nguyên Cảnh vẫn rất không tệ.
Không biết nể tình mối quan hệ của hai người, liệu anh có thể giúp đỡ tuyên truyền trên vòng bạn bè của mình được không.
Tô Cẩm do dự lập tức khiến Nguyên Cảnh chú ý.
Anh nói: “A Cẩm, chúng ta đã rất quen thuộc rồi, nếu có gì muốn nói thì không cần phải khách khí đâu. Mà cô đã cứu tôi một mạng nên xem như là ân nhân cứu mạng của tôi mà.”
Tô Cẩm có chút xấu hổ: “Nói ân nhân cứu mạng thì cũng hơi quá, tôi chỉ là…muốn anh giúp đỡ một việc thôi.”
Thái độ Nguyên Cảnh vừa thong dong vừa điềm tĩnh.
Tô Cẩm: “Anh mở vòng bạn bè của anh ra xem đi.”
Nguyên Cảnh: “?”
Anh kinh ngạc lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè ra xem, sau đó liền thấy bài đăng wechat mà Tô Cẩm vừa đăng lúc nãy.
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ra, trên môi hiện lên mấy phần ý cười: “A Cẩm là muốn tôi phát trong vòng bạn bè để tuyên truyền giúp cô có phải không?”
Diêu Nguyệt: “?” Nguyên Cảnh?
Nghĩ đến danh tiếng ở bên ngoài của Nguyên Tam gia, bà ấy nhắc nhở: “A Cẩm, vẫn nên gọi là Nguyên Tam gia đi.”
Dù sao thì vị Nguyên Tam gia này cũng không phải là người dễ chọc.
Nếu chẳng may đắc tội, sợ là toàn bộ nhà họ Tô cũng không đủ để anh ta giẫm một chân đâu.
Tô Cẩm không thèm để ý khoát tay: “Con thân với Nguyên Cảnh lắm, anh ấy bảo con gọi anh ấy là Nguyên Cảnh, không cần quá khách khí như vậy.”
Diêu Nguyệt đứng sững tại chỗ: “???”
Bà ấy kinh ngạc nhìn Tô Cẩm càng đi càng xa, bóng lưng kia thanh thoát nhẹ nhàng, trong lòng Diêu Nguyệt vô cùng bối rối, A Cẩm và Nguyên Cảnh quen thuộc như vậy từ lúc nào?
Diêu Nguyệt suy nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra được đáp án.
Cuối cùng, nhìn đạo quán mới xây xong liền lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ Nguyên Tam gia coi trọng cái khuôn mặt kia của A Cẩm à?”
Lúc Tô Cẩm đi qua đó, nhân viên bảo vệ canh gác bên ngoài nhìn thấy người tới là Tô Cẩm liền trực tiếp cho cô vào, thậm chí còn chẳng cần đi vào thông báo.
Trước đó Tam gia đã phân phó, chỉ cần Tô tiểu thư tới đây thì cứ mời cô ấy vào, không cần xin chỉ thị gì hết.
Thái độ này của Tam gia… Rõ ràng chính là coi Tô Cẩm rất quan trọng.
Trong trường hợp này, với tư cách là khách quý của Tam gia, người dưới tay không ai dám coi thường hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cẩm vừa bước vào phòng khách, đã có người bưng đĩa trái cây đồ uống tới cho cô.
Tô Cẩm chớp mắt mấy cái, tâm tình rất tốt.
Cô ở trong phòng khách đi dạo một vòng, Nguyên Thất mới đi tới: “Tô tiểu thư.”
Thái độ Nguyên Thất vừa cung kính vừa thành kính.
Tô Cẩm: “Tôi tìm Nguyên Cảnh.”
Nguyên Thất khẽ sửng sốt trong nháy mắt: “Vậy để tôi đi gọi Tam gia.”
Ngoại trừ mấy trưởng bối của nhà họ Nguyên ra thì người dám quang minh chính đại gọi thẳng tên Tam gia nhà anh ta vẫn là rất ít.
Nhất là ở ngay trong địa bàn của Tam gia mà gọi thẳng tên Nguyên Cảnh, ước chừng chỉ có một mình Tô tiểu thư thôi.
Nguyên Thất vừa cảm thán, vừa lẩm bẩm về quan hệ của Tam gia nhà mình với Tô tiểu thư, dường như bọn họ cũng rất hợp nhau.
Một lúc sau.
Nguyên Cảnh cùng Nguyên Thất bước xuống lầu đi vào phòng khách.
Nhìn thấy Tô Cẩm đang lặng lẽ ngồi ăn trái cây ở đằng kia, đuôi lông mày Nguyên Cảnh có thêm mấy phần ý cười.
“Chuyện của A Cẩm làm xong rồi à?”
Chuyện nhà họ Tô ở đối diện đang hùng hùng hổ hổ xây đạo quán, đương nhiên Nguyên Cảnh biết được.
Anh thấy Tô Cẩm bận rộn nên mấy ngày nay cũng không chủ động đi tìm cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không nghĩ tới bây giờ cô lại tự mình đến.
Tô Cẩm: “Đạo quán tạm thời đã xây xong rồi, tôi cũng đã tính ra được ngày giờ tốt, tám giờ mười tám phút ngày mai Huyền Thanh Quan của tôi chính thức mở cửa. Ngoại trừ cái đó ra tôi cũng bày một sạp đoán mệnh ở bên cạnh nữa.”
Nghe vậy, Nguyên Cảnh cực kỳ nghiêm túc trả lời cô: “A Cẩm cứ yên tâm, ngày mai nhất định tôi sẽ tới ủng hộ.”
Tuy đã nói đoán mệnh rồi, nhưng mua ủng hộ mấy tấm bùa cũng được.
Tô Cẩm khẽ gật đầu, con người của Nguyên Cảnh vẫn rất không tệ.
Không biết nể tình mối quan hệ của hai người, liệu anh có thể giúp đỡ tuyên truyền trên vòng bạn bè của mình được không.
Tô Cẩm do dự lập tức khiến Nguyên Cảnh chú ý.
Anh nói: “A Cẩm, chúng ta đã rất quen thuộc rồi, nếu có gì muốn nói thì không cần phải khách khí đâu. Mà cô đã cứu tôi một mạng nên xem như là ân nhân cứu mạng của tôi mà.”
Tô Cẩm có chút xấu hổ: “Nói ân nhân cứu mạng thì cũng hơi quá, tôi chỉ là…muốn anh giúp đỡ một việc thôi.”
Thái độ Nguyên Cảnh vừa thong dong vừa điềm tĩnh.
Tô Cẩm: “Anh mở vòng bạn bè của anh ra xem đi.”
Nguyên Cảnh: “?”
Anh kinh ngạc lấy điện thoại di động ra, mở vòng bạn bè ra xem, sau đó liền thấy bài đăng wechat mà Tô Cẩm vừa đăng lúc nãy.
Nguyên Cảnh lập tức hiểu ra, trên môi hiện lên mấy phần ý cười: “A Cẩm là muốn tôi phát trong vòng bạn bè để tuyên truyền giúp cô có phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro