Tử Vi Chi Mệnh...
2024-08-07 23:02:56
Đối với Nguyên Cảnh, Tô Cẩm rất kiên nhẫn, cho nên khi cô giải thích chuyện này đều nói cực kỳ tỉ mỉ.
“Tôi hiểu rồi.” Nguyên Cảnh gật đầu, đích thân đưa Tô Cẩm đến tận cửa nhà họ Tô.
Tô Cẩm vẫy tay chào anh, tâm trạng vui vẻ quay vào nhà họ Tô.
Vừa trở về phòng, Tô Cẩm liền nhanh chóng nói chuyện kiếm tiền với tổ sư gia.
Nói xong lại thắp ba nén nhang lên tổ sư gia.
Nhìn thấy khói nhang bốc lên rất vượng, ý cười trên mặt Tô Cẩm lại sâu thêm vài phần.
......
Sở Lâm ở trong phòng khách biệt thự của Nguyên Cảnh, ngủ một giấc thật ngon lành.
Bùa an thần cộng thêm một tấm bùa hộ thân phiên bản nâng cấp, có thể nói là làm cho giấc ngủ của Sở Lâm được bảo hộ hai tầng.
Chỉ là, tương đối mà nói, nhà họ Sở ở bên kia lại không an ổn như vậy.
Thư Vân bởi vì bày mưu hại Sở Lâm, tâm tình quá mức kích động, buổi tối căn bản là không cách nào ngủ được, một mực chờ đợi tin tức của vị Chu đại sư kia.
Cô ta chờ, chờ gần một tiếng đồng hồ.
Vẫn không nhận được phản hồi.
Tâm trạng háo hức và vui mừng trước đó của Thư Vân bởi vậy lại trở nên cáu kỉnh hơn một chút.
Cô ta nhẫn nại, lại đợi thêm một lát nữa, thấy Chu đại sư còn chưa liên lạc với mình, cô ta mất hứng bấm số điện thoại di động của Chu đại sư.
Vốn dựa theo kế hoạch, không quá nửa tiếng đồng hồ, Chu đại sư nên trả lời cô ta mới phải.
Nhưng bây giờ, hơn một giờ trôi qua, Chu đại sư còn không chủ động liên lạc với cô ta?
Chẳng lẽ là sự tình trở nên càng thêm khó giải quyết?
Hay là Chu đại sư hối hận, lừa tiền của cô ta xong rồi không muốn làm việc cho cô ta nữa?
Sau khi Thư Vân cố liên hệ mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được với Chu đại sư, sắc mặt Thư Vân rốt cục lạnh xuống.
Cô ta nắm chặt điện thoại di động, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt! Dám lừa tao, lừa tao à?”
Thư Vân cũng không biết, trong một phòng khách sạn không đáng chú ý ở Thanh Thành, Chu đại sư đã ngã xuống trong vũng máu.
Ông ta đã trả giá cho hành động của mình...
***
Ngày hôm sau.
Sở Lâm vừa rời giường, liền vội vàng rửa mặt, anh ta muốn trở về nhà một chuyến để hỏi ông già anh ta lấy một ít tiền tiêu vặt.
Chỉ có điều, người còn chưa đi, điện thoại di động liền vang lên.
Điện thoại di động này là máy dự phòng ngày hôm qua Nguyên Thất đưa cho anh ta. Điện thoại di động của anh ta đêm qua bị hỏng, cũng may Nguyên Thất làm việc cẩn thận.
Vừa nhìn thấy là tin nhắn Tô Cẩm gửi tới, Sở Lâm lập tức mở điện thoại ra.
Đêm qua, anh ta hỏi Nguyên Thất, đã biết đại sư chính là cô con gái mà nhà họ Tô mới vừa tìm về, tên là Tô Cẩm.
Ghi chú trên điện thoại di động cũng từ đại sư biến thành Tô Cẩm đại sư.
Nội dung tin nhắn Tô Cẩm gửi tới rất đơn giản, bảo Sở Lâm chờ cô một chút, ăn sáng xong cô muốn đi cùng anh ta trở về nhà họ Sở một chuyến.
Sở Lâm đọc tin nhắn xong, tâm tình rất tốt.
Ôi, là cô đang lo lắng cho an toàn của anh ta, Tô Cẩm đại sư cũng quá tận tâm, có trách nhiệm rồi.
Sở Lâm vừa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Nguyên Cảnh ngồi ngay ngắn ở đó.
Sở Lâm lập tức thu hồi thái độ cà lơ phất phơ kia, vô cùng đoan chính đi qua gọi một tiếng: “Tam gia.”
Thái độ Nguyên Cảnh trầm ổn, thản nhiên đáp một tiếng: “Ừm.”
Sở Lâm: “Chuyện lần này, cám ơn Tam gia, sau này tôi sẽ nói anh họ tôi đích thân đến cảm ơn ngài…”
Sở Lâm thận trọng nói.
Tối hôm qua lúc mới gặp, anh ta không nhận ra vị Nguyên Tam gia này.
Dù sao, Nguyên Tam gia vẫn luôn ở kinh thành, không có đạo lý sẽ xuất hiện ở một chỗ thế này ở Thanh Thành.
Đến lúc lâu sau anh ta hỏi anh họ mình một chút, lúc đó mới bừng tỉnh ý thức được, vị này thật đúng là Nguyên Tam gia trong truyền thuyết!
“Tôi hiểu rồi.” Nguyên Cảnh gật đầu, đích thân đưa Tô Cẩm đến tận cửa nhà họ Tô.
Tô Cẩm vẫy tay chào anh, tâm trạng vui vẻ quay vào nhà họ Tô.
Vừa trở về phòng, Tô Cẩm liền nhanh chóng nói chuyện kiếm tiền với tổ sư gia.
Nói xong lại thắp ba nén nhang lên tổ sư gia.
Nhìn thấy khói nhang bốc lên rất vượng, ý cười trên mặt Tô Cẩm lại sâu thêm vài phần.
......
Sở Lâm ở trong phòng khách biệt thự của Nguyên Cảnh, ngủ một giấc thật ngon lành.
Bùa an thần cộng thêm một tấm bùa hộ thân phiên bản nâng cấp, có thể nói là làm cho giấc ngủ của Sở Lâm được bảo hộ hai tầng.
Chỉ là, tương đối mà nói, nhà họ Sở ở bên kia lại không an ổn như vậy.
Thư Vân bởi vì bày mưu hại Sở Lâm, tâm tình quá mức kích động, buổi tối căn bản là không cách nào ngủ được, một mực chờ đợi tin tức của vị Chu đại sư kia.
Cô ta chờ, chờ gần một tiếng đồng hồ.
Vẫn không nhận được phản hồi.
Tâm trạng háo hức và vui mừng trước đó của Thư Vân bởi vậy lại trở nên cáu kỉnh hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta nhẫn nại, lại đợi thêm một lát nữa, thấy Chu đại sư còn chưa liên lạc với mình, cô ta mất hứng bấm số điện thoại di động của Chu đại sư.
Vốn dựa theo kế hoạch, không quá nửa tiếng đồng hồ, Chu đại sư nên trả lời cô ta mới phải.
Nhưng bây giờ, hơn một giờ trôi qua, Chu đại sư còn không chủ động liên lạc với cô ta?
Chẳng lẽ là sự tình trở nên càng thêm khó giải quyết?
Hay là Chu đại sư hối hận, lừa tiền của cô ta xong rồi không muốn làm việc cho cô ta nữa?
Sau khi Thư Vân cố liên hệ mấy lần nhưng vẫn không liên lạc được với Chu đại sư, sắc mặt Thư Vân rốt cục lạnh xuống.
Cô ta nắm chặt điện thoại di động, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Chết tiệt! Dám lừa tao, lừa tao à?”
Thư Vân cũng không biết, trong một phòng khách sạn không đáng chú ý ở Thanh Thành, Chu đại sư đã ngã xuống trong vũng máu.
Ông ta đã trả giá cho hành động của mình...
***
Ngày hôm sau.
Sở Lâm vừa rời giường, liền vội vàng rửa mặt, anh ta muốn trở về nhà một chuyến để hỏi ông già anh ta lấy một ít tiền tiêu vặt.
Chỉ có điều, người còn chưa đi, điện thoại di động liền vang lên.
Điện thoại di động này là máy dự phòng ngày hôm qua Nguyên Thất đưa cho anh ta. Điện thoại di động của anh ta đêm qua bị hỏng, cũng may Nguyên Thất làm việc cẩn thận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhìn thấy là tin nhắn Tô Cẩm gửi tới, Sở Lâm lập tức mở điện thoại ra.
Đêm qua, anh ta hỏi Nguyên Thất, đã biết đại sư chính là cô con gái mà nhà họ Tô mới vừa tìm về, tên là Tô Cẩm.
Ghi chú trên điện thoại di động cũng từ đại sư biến thành Tô Cẩm đại sư.
Nội dung tin nhắn Tô Cẩm gửi tới rất đơn giản, bảo Sở Lâm chờ cô một chút, ăn sáng xong cô muốn đi cùng anh ta trở về nhà họ Sở một chuyến.
Sở Lâm đọc tin nhắn xong, tâm tình rất tốt.
Ôi, là cô đang lo lắng cho an toàn của anh ta, Tô Cẩm đại sư cũng quá tận tâm, có trách nhiệm rồi.
Sở Lâm vừa đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Nguyên Cảnh ngồi ngay ngắn ở đó.
Sở Lâm lập tức thu hồi thái độ cà lơ phất phơ kia, vô cùng đoan chính đi qua gọi một tiếng: “Tam gia.”
Thái độ Nguyên Cảnh trầm ổn, thản nhiên đáp một tiếng: “Ừm.”
Sở Lâm: “Chuyện lần này, cám ơn Tam gia, sau này tôi sẽ nói anh họ tôi đích thân đến cảm ơn ngài…”
Sở Lâm thận trọng nói.
Tối hôm qua lúc mới gặp, anh ta không nhận ra vị Nguyên Tam gia này.
Dù sao, Nguyên Tam gia vẫn luôn ở kinh thành, không có đạo lý sẽ xuất hiện ở một chỗ thế này ở Thanh Thành.
Đến lúc lâu sau anh ta hỏi anh họ mình một chút, lúc đó mới bừng tỉnh ý thức được, vị này thật đúng là Nguyên Tam gia trong truyền thuyết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro