Đại Lão Huyền Môn Xuyên Thành Tứ Tiểu Thư Dân Quốc
Chương 15
2024-10-30 12:38:33
Lúc này Hạ Anh Nam không còn giữ được dáng vẻ thục nữ, hoàn toàn mất phong thái.
Không trách cô, từ khi Tống Nhạn Tây đến, treo hai đồng tiền lên cổ em trai cô, cậu bé đột nhiên khỏe lại.
Tối đó bắt đầu ăn cháo, sáng hôm sau liền kêu đói.
Trước kia, cậu bé không có tinh thần, ăn cũng không trôi được hai miếng.
Và sau mấy ngày, em trai cô đã phục hồi dáng vẻ như đứa trẻ bình thường, chỉ có điều vẫn hơi gầy, nhưng có lẽ không lâu nữa sẽ mập lên.
Cả nhà đều biết ơn Tống Nhạn Tây, nhưng không biết tên họ cô và cô sống ở đâu, nên dặn dò người gác cổng, nếu có cô gái trẻ đến, nhất định phải mở cửa mời vào.
“Vẫn chưa biết xưng hô với cô thế nào?” Hạ Anh Nam đã bị tài nghệ của Tống Nhạn Tây khuất phục, không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu, bẽn lẽn ngượng ngùng hỏi, đồng thời nhiệt tình mời cô ngồi.
“Cứ gọi tôi là cô Tống, em trai cô thế nào rồi?” Tống Nhạn Tây ung dung ngồi xuống, lập tức có người giúp việc xinh đẹp dâng trà và cà phê.
Vốn là người theo Đạo gia, cô thích trà hơn.
Thấy cô cầm chén trà, người giúp việc liền dọn cà phê đi, sau đó nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau, một người phụ nữ có dáng vẻ đẫy đà, quý phái bước vào, theo sau là bà vú mà Tống Nhạn Tây đã gặp, bà đang bế thiếu gia Hạ.
“Mẹ, đây là cô Tống.” Hạ Anh Nam nhanh chóng giới thiệu cho mẹ, rồi giới thiệu mẹ cô với Tống Nhạn Tây.
Bà Hạ đánh giá Tống Nhạn Tây một cái, cười nói: “Cô Tống thật xinh đẹp như tiên nữ, may mà có cô giúp đỡ, nếu không con trai tôi không biết còn phải chịu khổ đến bao giờ.” Rồi ra hiệu cho bà vú đặt con trai nhỏ xuống, để cậu cúi đầu cảm ơn Tống Nhạn Tây.
Tống Nhạn Tây giơ tay, ra hiệu không cần, vốn cô đến đây cũng có ý nhờ cậy. Tuy vậy thấy thiếu gia hồi phục tốt, cô không kìm được mà nói: “Trẻ con rất tốt, hồi phục sức khỏe nhanh, chắc trong hai ba tháng sẽ như đứa trẻ bình thường thôi.”
“Đó là nhờ phúc của cô Tống, nhà chúng tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào.” Bà Hạ vốn tin vào những điều này, người khác cũng đã giới thiệu cho bà nhiều thầy cao tay, nhưng thật sự tài giỏi, bà vẫn chỉ gặp được một lần, nên rất thận trọng, sợ mình sơ suất với Tống Nhạn Tây.
Tống Nhạn Tây không phải là người khéo léo trong giao tiếp, nghe nói đến chuyện cảm ơn, liền đi thẳng vào vấn đề: “Hôm đó ông Hạ nói, có thể đáp ứng tôi một yêu cầu.”
Bà Hạ không khỏi căng thẳng, “Cô cứ nói, nếu có thể làm được, tôi sẽ không từ chối.” Chỉ sợ cô yêu cầu được kết hôn với chồng bà.
Bà liền cho mọi người trong đại sảnh ra ngoài, chỉ còn lại con gái và con trai nhỏ.
Không ngờ Tống Nhạn Tây trực tiếp lấy ra tờ báo mà gia đình họ đã phát hành mấy hôm trước, trong đó có ảnh của Chương Diệc Bạch và Từ Khả Chân, nhưng Tống Nhạn Tây bỏ qua họ, chỉ tay vào chiếc vòng tay bên dưới: “Đây là đồ của tôi, Chương Diệc Bạch nhân lúc tôi bệnh nặng đã lấy đi, quay đầu tặng cho người phụ nữ khác. Điều này không sao, nhưng tôi không hài lòng khi một người đàn ông đã có vợ và một phụ nữ xen vào hôn nhân của người khác lại được người đời chúc phúc và ngưỡng mộ.”
Đạo đức suy đồi sao?
Hai mẹ con nhà họ Hạ nghe xong, nhất thời phản ứng, họ đã hiểu cô là ai rồi!
Càng biết rõ thân phận của cô, hai người lại càng thấy kỳ quái, không khỏi nghĩ Chương Diệc Bạch có thuê người viết bài không? Những bài viết đẹp đẽ đó thật sự là do anh ta viết sao? Nếu đúng như vậy, tại sao khi nói chuyện với người khác, anh ta lại mô tả vợ mình là người thô kệch, ngu ngốc và lỗi thời?
Bà Hạ dám chắc rằng Tống Nhạn Tây mà bà đang thấy còn xinh đẹp hơn cả những ngôi sao điện ảnh trong công ty phim của chồng bà.
Không trách cô, từ khi Tống Nhạn Tây đến, treo hai đồng tiền lên cổ em trai cô, cậu bé đột nhiên khỏe lại.
Tối đó bắt đầu ăn cháo, sáng hôm sau liền kêu đói.
Trước kia, cậu bé không có tinh thần, ăn cũng không trôi được hai miếng.
Và sau mấy ngày, em trai cô đã phục hồi dáng vẻ như đứa trẻ bình thường, chỉ có điều vẫn hơi gầy, nhưng có lẽ không lâu nữa sẽ mập lên.
Cả nhà đều biết ơn Tống Nhạn Tây, nhưng không biết tên họ cô và cô sống ở đâu, nên dặn dò người gác cổng, nếu có cô gái trẻ đến, nhất định phải mở cửa mời vào.
“Vẫn chưa biết xưng hô với cô thế nào?” Hạ Anh Nam đã bị tài nghệ của Tống Nhạn Tây khuất phục, không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu, bẽn lẽn ngượng ngùng hỏi, đồng thời nhiệt tình mời cô ngồi.
“Cứ gọi tôi là cô Tống, em trai cô thế nào rồi?” Tống Nhạn Tây ung dung ngồi xuống, lập tức có người giúp việc xinh đẹp dâng trà và cà phê.
Vốn là người theo Đạo gia, cô thích trà hơn.
Thấy cô cầm chén trà, người giúp việc liền dọn cà phê đi, sau đó nghe thấy tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau, một người phụ nữ có dáng vẻ đẫy đà, quý phái bước vào, theo sau là bà vú mà Tống Nhạn Tây đã gặp, bà đang bế thiếu gia Hạ.
“Mẹ, đây là cô Tống.” Hạ Anh Nam nhanh chóng giới thiệu cho mẹ, rồi giới thiệu mẹ cô với Tống Nhạn Tây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà Hạ đánh giá Tống Nhạn Tây một cái, cười nói: “Cô Tống thật xinh đẹp như tiên nữ, may mà có cô giúp đỡ, nếu không con trai tôi không biết còn phải chịu khổ đến bao giờ.” Rồi ra hiệu cho bà vú đặt con trai nhỏ xuống, để cậu cúi đầu cảm ơn Tống Nhạn Tây.
Tống Nhạn Tây giơ tay, ra hiệu không cần, vốn cô đến đây cũng có ý nhờ cậy. Tuy vậy thấy thiếu gia hồi phục tốt, cô không kìm được mà nói: “Trẻ con rất tốt, hồi phục sức khỏe nhanh, chắc trong hai ba tháng sẽ như đứa trẻ bình thường thôi.”
“Đó là nhờ phúc của cô Tống, nhà chúng tôi không biết phải cảm ơn cô thế nào.” Bà Hạ vốn tin vào những điều này, người khác cũng đã giới thiệu cho bà nhiều thầy cao tay, nhưng thật sự tài giỏi, bà vẫn chỉ gặp được một lần, nên rất thận trọng, sợ mình sơ suất với Tống Nhạn Tây.
Tống Nhạn Tây không phải là người khéo léo trong giao tiếp, nghe nói đến chuyện cảm ơn, liền đi thẳng vào vấn đề: “Hôm đó ông Hạ nói, có thể đáp ứng tôi một yêu cầu.”
Bà Hạ không khỏi căng thẳng, “Cô cứ nói, nếu có thể làm được, tôi sẽ không từ chối.” Chỉ sợ cô yêu cầu được kết hôn với chồng bà.
Bà liền cho mọi người trong đại sảnh ra ngoài, chỉ còn lại con gái và con trai nhỏ.
Không ngờ Tống Nhạn Tây trực tiếp lấy ra tờ báo mà gia đình họ đã phát hành mấy hôm trước, trong đó có ảnh của Chương Diệc Bạch và Từ Khả Chân, nhưng Tống Nhạn Tây bỏ qua họ, chỉ tay vào chiếc vòng tay bên dưới: “Đây là đồ của tôi, Chương Diệc Bạch nhân lúc tôi bệnh nặng đã lấy đi, quay đầu tặng cho người phụ nữ khác. Điều này không sao, nhưng tôi không hài lòng khi một người đàn ông đã có vợ và một phụ nữ xen vào hôn nhân của người khác lại được người đời chúc phúc và ngưỡng mộ.”
Đạo đức suy đồi sao?
Hai mẹ con nhà họ Hạ nghe xong, nhất thời phản ứng, họ đã hiểu cô là ai rồi!
Càng biết rõ thân phận của cô, hai người lại càng thấy kỳ quái, không khỏi nghĩ Chương Diệc Bạch có thuê người viết bài không? Những bài viết đẹp đẽ đó thật sự là do anh ta viết sao? Nếu đúng như vậy, tại sao khi nói chuyện với người khác, anh ta lại mô tả vợ mình là người thô kệch, ngu ngốc và lỗi thời?
Bà Hạ dám chắc rằng Tống Nhạn Tây mà bà đang thấy còn xinh đẹp hơn cả những ngôi sao điện ảnh trong công ty phim của chồng bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro