Đại Lão Huyền Môn Xuyên Thành Tứ Tiểu Thư Dân Quốc
Chương 24
2024-10-30 12:38:33
Trong thời đại này, những người giống như Tống Nhạn Tây lại càng nhiều, vì vậy điều này càng gây được sự đồng cảm.
Vì thế, khi Chương Diệc Bạch bước vào, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đầy khác lạ.
Nhưng Chương Diệc Bạch không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy. Tuy có hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ phong thái của một người văn nhân, “Biên tập viên Vương có ở đây không? Tôi có một tiểu thuyết muốn gửi cho tòa soạn.”
Nhân viên ngây người ra một lúc. Tối qua khi nhìn thấy những tờ giấy nợ, anh ta cũng đã nghĩ liệu có phải Tống Nhạn Tây muốn vu oan cho Chương Diệc Bạch không. Nhưng lá thư hứa hẹn mà Chương Diệc Bạch đã tự tay viết, chỉ cần Tống Nhạn Tây đồng ý ly hôn thì có thể mang đi tất cả, thì lại là sự thật không thể chối cãi.
“Xin anh Chương chờ một chút.” Nhân viên lắp bắp đáp rồi nhanh chóng chạy đến phòng của tổng biên tập.
Đợi một lát mà chẳng có ai gọi vào, nhưng Chương Diệc Bạch lại có cảm giác vô số ánh mắt đang dán vào mình.
Trước kia khi anh ta đến các tòa soạn báo khác, anh ta cũng luôn là tâm điểm chú ý, nhưng hôm nay ánh mắt nhìn anh ta có chút gì đó không bình thường.
Chẳng bao lâu sau, tổng biên tập Vương đích thân bước ra đón anh ta.
Nhưng gương mặt không chút nụ cười, càng làm Chương Diệc Bạch cảm thấy kỳ lạ hơn. Tuy nhiên, để cuốn tiểu thuyết được xuất bản sớm, giúp mọi người hiểu rõ hoàn cảnh của mình, anh ta vẫn nở một nụ cười tiến đến chào, “Chào tổng biên tập Vương.”
“Nghe nói anh muốn gửi bản thảo? Để tôi xem.” Tổng biên tập Vương nhìn Chương Diệc Bạch từ trên xuống dưới. Ông cũng đã gặp Từ tiểu thư rồi, xuất thân tốt, nhưng Tống tiểu thư cũng đâu kém cạnh, là hậu duệ của một gia đình danh giá, lại có gia sản vô cùng lớn. Tống tiểu thư rõ ràng còn đẹp và thông minh hơn Từ tiểu thư.
Nhưng sao trong bài phỏng vấn của Chương Diệc Bạch, Tống tiểu thư lại bị miêu tả như một phụ nữ quê mùa, xấu xí và ngu dốt?
Cuốn tự truyện của Tống tiểu thư là do chính cô ấy viết, lời lẽ rất điềm đạm và cô ấy vô cùng thông thái, đặc biệt là hiểu biết sâu rộng về lịch sử và cổ vật. Chính tổng biên tập Vương bây giờ cũng rất ngưỡng mộ Tống tiểu thư.
Chương Diệc Bạch vội đưa bản thảo lên, “Tôi mong rằng ngày mai có thể đăng báo.”
Tổng biên tập Vương không nói gì, cúi đầu đọc từng trang ngay tại hành lang này. Đọc xong một trang, ông mới ngẩng đầu lên nhìn Chương Diệc Bạch, “Nhân vật nữ chính này là phu nhân của anh đúng không?”
Chương Diệc Bạch vội gật đầu, định mở miệng kể tội sự tàn nhẫn nham hiểm của Tống Nhạn Tây.
Tổng biên tập Vương cười lạnh, sau đó ném bản thảo lại cho Chương Diệc Bạch, “Tòa soạn chúng tôi cũng có mục giải trí, nhưng chúng tôi luôn dựa trên sự thật, tuyệt đối không đăng tin giả mạo.”
Chương Diệc Bạch hoàn toàn ngây người. Đột nhiên có một người vội vã chạy tới, đưa tờ báo của ngày hôm nay cho tổng biên tập Vương xem qua.
Chương Diệc Bạch đứng đối diện tổng biên tập Vương, có thể thấy rõ mồn một thông báo ly hôn nổi bật trên tờ báo.
Người đăng: Tống Nhạn Tây
Bỗng dưng anh ta cảm thấy khó thở, như thể có gì đó chặn ngay ngực, liền giật lấy tờ báo từ tay tổng biên tập Vương, “Người phụ nữ này điên rồi!”
Nhưng người phát điên tiếp theo lại chính là anh ta. Báo của tòa soạn Lệ Hoa hôm nay, ngoài thông báo ly hôn và tự truyện của Tống Nhạn Tây, còn có cả lá thư hứa hẹn ly hôn mà anh ta đã viết tối qua và các giấy nợ mà gia đình họ Chương đã viết cho Tống Nhạn Tây.
Càng đọc, những chữ trên tờ báo càng trở nên xa lạ, như thể anh ta chẳng nhận ra một chữ nào. Anh ta liền xé tờ báo thành từng mảnh, “Không, không, chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Vì thế, khi Chương Diệc Bạch bước vào, ánh mắt mọi người nhìn anh ta đầy khác lạ.
Nhưng Chương Diệc Bạch không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy. Tuy có hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ phong thái của một người văn nhân, “Biên tập viên Vương có ở đây không? Tôi có một tiểu thuyết muốn gửi cho tòa soạn.”
Nhân viên ngây người ra một lúc. Tối qua khi nhìn thấy những tờ giấy nợ, anh ta cũng đã nghĩ liệu có phải Tống Nhạn Tây muốn vu oan cho Chương Diệc Bạch không. Nhưng lá thư hứa hẹn mà Chương Diệc Bạch đã tự tay viết, chỉ cần Tống Nhạn Tây đồng ý ly hôn thì có thể mang đi tất cả, thì lại là sự thật không thể chối cãi.
“Xin anh Chương chờ một chút.” Nhân viên lắp bắp đáp rồi nhanh chóng chạy đến phòng của tổng biên tập.
Đợi một lát mà chẳng có ai gọi vào, nhưng Chương Diệc Bạch lại có cảm giác vô số ánh mắt đang dán vào mình.
Trước kia khi anh ta đến các tòa soạn báo khác, anh ta cũng luôn là tâm điểm chú ý, nhưng hôm nay ánh mắt nhìn anh ta có chút gì đó không bình thường.
Chẳng bao lâu sau, tổng biên tập Vương đích thân bước ra đón anh ta.
Nhưng gương mặt không chút nụ cười, càng làm Chương Diệc Bạch cảm thấy kỳ lạ hơn. Tuy nhiên, để cuốn tiểu thuyết được xuất bản sớm, giúp mọi người hiểu rõ hoàn cảnh của mình, anh ta vẫn nở một nụ cười tiến đến chào, “Chào tổng biên tập Vương.”
“Nghe nói anh muốn gửi bản thảo? Để tôi xem.” Tổng biên tập Vương nhìn Chương Diệc Bạch từ trên xuống dưới. Ông cũng đã gặp Từ tiểu thư rồi, xuất thân tốt, nhưng Tống tiểu thư cũng đâu kém cạnh, là hậu duệ của một gia đình danh giá, lại có gia sản vô cùng lớn. Tống tiểu thư rõ ràng còn đẹp và thông minh hơn Từ tiểu thư.
Nhưng sao trong bài phỏng vấn của Chương Diệc Bạch, Tống tiểu thư lại bị miêu tả như một phụ nữ quê mùa, xấu xí và ngu dốt?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuốn tự truyện của Tống tiểu thư là do chính cô ấy viết, lời lẽ rất điềm đạm và cô ấy vô cùng thông thái, đặc biệt là hiểu biết sâu rộng về lịch sử và cổ vật. Chính tổng biên tập Vương bây giờ cũng rất ngưỡng mộ Tống tiểu thư.
Chương Diệc Bạch vội đưa bản thảo lên, “Tôi mong rằng ngày mai có thể đăng báo.”
Tổng biên tập Vương không nói gì, cúi đầu đọc từng trang ngay tại hành lang này. Đọc xong một trang, ông mới ngẩng đầu lên nhìn Chương Diệc Bạch, “Nhân vật nữ chính này là phu nhân của anh đúng không?”
Chương Diệc Bạch vội gật đầu, định mở miệng kể tội sự tàn nhẫn nham hiểm của Tống Nhạn Tây.
Tổng biên tập Vương cười lạnh, sau đó ném bản thảo lại cho Chương Diệc Bạch, “Tòa soạn chúng tôi cũng có mục giải trí, nhưng chúng tôi luôn dựa trên sự thật, tuyệt đối không đăng tin giả mạo.”
Chương Diệc Bạch hoàn toàn ngây người. Đột nhiên có một người vội vã chạy tới, đưa tờ báo của ngày hôm nay cho tổng biên tập Vương xem qua.
Chương Diệc Bạch đứng đối diện tổng biên tập Vương, có thể thấy rõ mồn một thông báo ly hôn nổi bật trên tờ báo.
Người đăng: Tống Nhạn Tây
Bỗng dưng anh ta cảm thấy khó thở, như thể có gì đó chặn ngay ngực, liền giật lấy tờ báo từ tay tổng biên tập Vương, “Người phụ nữ này điên rồi!”
Nhưng người phát điên tiếp theo lại chính là anh ta. Báo của tòa soạn Lệ Hoa hôm nay, ngoài thông báo ly hôn và tự truyện của Tống Nhạn Tây, còn có cả lá thư hứa hẹn ly hôn mà anh ta đã viết tối qua và các giấy nợ mà gia đình họ Chương đã viết cho Tống Nhạn Tây.
Càng đọc, những chữ trên tờ báo càng trở nên xa lạ, như thể anh ta chẳng nhận ra một chữ nào. Anh ta liền xé tờ báo thành từng mảnh, “Không, không, chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro