Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Đom Đóm (3)
2024-09-15 06:35:04
Tiếc rằng sau tận thế, cô không còn được ăn những món ăn mới nấu đó nữa. Hai năm trong phòng thí nghiệm để ẩn giấu năng lực của mình, cô phải sống nhờ vào bình truyền dịch vô vị.
Lại nói tiếp cô đã rất lâu rồi không được ăn món nào như vậy.
" Cám ơn, ăn ngon lắm! " Dư Tích ăn miếng thịt gà, ánh mắt sáng ngời. Thịt gà hoang dã mùi vị rất thơm, tay nghề của Lâm Chi Hoán lại tốt, để cho Dư Tích ăn xong còn cảm thấy chưa đã thèm.
Lâm Chi Hoán nghe tiếng nói trong trẻo của cô gái, anh ngẩn người một chút, ánh mắt quét qua gương mặt đầy máu và bùn đất của Dư Tích. Có lẽ cô gái không bị tổn thương nghiêm trọng gì, cho nên giọng nói của cô lúc này nghe vẫn rất có sức sống.
Lâm Chi Hoán gật đầu, coi như là đáp lại. Anh cầm lấy bát rỗng đi ra ngoài, gặm sạch một ít thịt gà còn sót lại trên cây gậy, rồi tìm một chỗ chôn xương gà xuống đất.
Trời đã tối, ngọn lửa trên bếp cháy rực rỡ, ánh sáng từ ngọn lửa nhấp nháy trong gió, chiếu sáng khuôn mặt quá mức đẹp trai của Lâm Chi Hoán. Lông mày và mắt của anh rất sâu. Lông mi dài và thẳng tạo ra một bóng đổ lớn dưới mắt. Con ngươi màu hổ phách hiếm có, sống mũi cao, môi có thịt nhưng màu sắc nhạt. Cằm của anh rất rõ ràng, làm nổi bật khuôn mặt rất đẹp trai của anh.
Tóc của anh hơi dài đến sau tai, tóc phía trước được cắt rất ngắn, che khuất lông mày. Tóc đen nhưng do thiếu chất dinh dưỡng nên không có độ bóng. Vai anh rộng, khung xương lớn, hai năm lao động đã làm da Lâm Chi Hoán có màu ngăm ngăm nâu, qua lớp áo rộng, cơ bắp của anh cũng hiện ra rõ ràng.
Dư Tích vịn vách đá đi ra thì thấy Lâm Chi Hoán cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Đặc biệt, anh còn trông rất giống những thiếu niên, thiếu nữ mà cô từng thấy trên internet, vừa đến buổi tối liền bắt đầu emo, trong tay chỉ còn thiếu mỗi việc cầm chiếc điện thoại di động vừa rơi lệ vừa mở nhạc bi thương.
Nghe được động tĩnh, Lâm Chi Hoán trong nháy mắt cảnh giác nắm chặt dao của mình và nhìn về phía phát ra âm thanh. Khi thấy là Dư Tích, ngón tay anh buông lỏng, ngay sau đó thì nhíu nhíu mày.
" Cô sao lại ra ngoài? Cô cứ yên tâm dưỡng thương đi. Nghỉ ngơi tốt rồi thì sáng mai tôi sẽ dẫn cô xuống núi. "
Dư Tích nhướng mày, tiếc là giờ cô toàn bộ mặt đều dính đầy máu và bùn, không thể thấy rõ cái gì.
Lại nói tiếp cô đã rất lâu rồi không được ăn món nào như vậy.
" Cám ơn, ăn ngon lắm! " Dư Tích ăn miếng thịt gà, ánh mắt sáng ngời. Thịt gà hoang dã mùi vị rất thơm, tay nghề của Lâm Chi Hoán lại tốt, để cho Dư Tích ăn xong còn cảm thấy chưa đã thèm.
Lâm Chi Hoán nghe tiếng nói trong trẻo của cô gái, anh ngẩn người một chút, ánh mắt quét qua gương mặt đầy máu và bùn đất của Dư Tích. Có lẽ cô gái không bị tổn thương nghiêm trọng gì, cho nên giọng nói của cô lúc này nghe vẫn rất có sức sống.
Lâm Chi Hoán gật đầu, coi như là đáp lại. Anh cầm lấy bát rỗng đi ra ngoài, gặm sạch một ít thịt gà còn sót lại trên cây gậy, rồi tìm một chỗ chôn xương gà xuống đất.
Trời đã tối, ngọn lửa trên bếp cháy rực rỡ, ánh sáng từ ngọn lửa nhấp nháy trong gió, chiếu sáng khuôn mặt quá mức đẹp trai của Lâm Chi Hoán. Lông mày và mắt của anh rất sâu. Lông mi dài và thẳng tạo ra một bóng đổ lớn dưới mắt. Con ngươi màu hổ phách hiếm có, sống mũi cao, môi có thịt nhưng màu sắc nhạt. Cằm của anh rất rõ ràng, làm nổi bật khuôn mặt rất đẹp trai của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tóc của anh hơi dài đến sau tai, tóc phía trước được cắt rất ngắn, che khuất lông mày. Tóc đen nhưng do thiếu chất dinh dưỡng nên không có độ bóng. Vai anh rộng, khung xương lớn, hai năm lao động đã làm da Lâm Chi Hoán có màu ngăm ngăm nâu, qua lớp áo rộng, cơ bắp của anh cũng hiện ra rõ ràng.
Dư Tích vịn vách đá đi ra thì thấy Lâm Chi Hoán cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Đặc biệt, anh còn trông rất giống những thiếu niên, thiếu nữ mà cô từng thấy trên internet, vừa đến buổi tối liền bắt đầu emo, trong tay chỉ còn thiếu mỗi việc cầm chiếc điện thoại di động vừa rơi lệ vừa mở nhạc bi thương.
Nghe được động tĩnh, Lâm Chi Hoán trong nháy mắt cảnh giác nắm chặt dao của mình và nhìn về phía phát ra âm thanh. Khi thấy là Dư Tích, ngón tay anh buông lỏng, ngay sau đó thì nhíu nhíu mày.
" Cô sao lại ra ngoài? Cô cứ yên tâm dưỡng thương đi. Nghỉ ngơi tốt rồi thì sáng mai tôi sẽ dẫn cô xuống núi. "
Dư Tích nhướng mày, tiếc là giờ cô toàn bộ mặt đều dính đầy máu và bùn, không thể thấy rõ cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro