Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Nhà Bà Ấy Chính...
2024-09-15 06:35:04
Nhìn bát cháo khoai lang này, Dư Tích cảm thấy rất thèm, không dời mắt đi được, tự mình cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
Bụng cô không nghe lời, kêu lên những âm thanh không mong muốn, mặc dù cô không cảm thấy đói đâu.
Lưu Đại Quyên thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: " Ôi, chắc là từ khi tỉnh dậy cháu vẫn chưa ăn gì đúng không? Nào, ăn đi! "
Dù có cảm giác bà dì tốt bụng này có thể đã hiểu nhầm điều gì đó, nhưng Dư Tích vẫn thành thật nói: " Cháu đã ăn rồi, Lâm Chi Hoán đã mua bánh rán cho cháu. "
Lưu Đại Quyên thở dài, cười nói: " Cháu nói là Lâm Chi Hoán sao? Chàng trai đó thật hiếm có, cũng khá chu đáo và kiên nhẫn đó. "
Dư Tích gật đầu, sau đó ăn cháo, trên mặt tràn đầy thỏa mãn. Thấy Dư Tích ăn xong và có vẻ tinh thần khá tốt, Lưu Đại Quyên bắt đầu hỏi han về tình trạng của cô.
Dư Tích dựa theo lúc trước Lâm Chi Hoán nghĩ biện pháp, nói chính mình sau khi tỉnh dậy đầu óc có chút trống rỗng, chỉ nhớ rõ chính mình tên gì, bao nhiêu tuổi. Cái khác thì không nhớ rõ.
Thời này người ta vẫn còn rất thuần phác, hiểu rằng Dư Tích có thể đã bị chấn thương ở đầu sau khi ngã xuống sườn núi và dẫn đến bị mất trí nhớ. Lưu Đại Quyên thở dài một tiếng, nắm tay cô, nói: " Vậy cháu gái Dư Tích ơi, cháu có dự định gì không? "
Dư Tích lắc đầu. Lưu Đại Quyên là một người phụ nữ đã trải qua nhiều khó khăn, hiểu rõ rằng một cô gái bị chấn thương đầu có thể sẽ bị người có tâm lạm dụng trong hoàn cảnh này. Bà ấy nhìn thấy cô gái nhỏ xinh xắn này, lo rằng cô có thể sẽ bị những kẻ không ra gì để ý đến!
Việc này không ổn rồi! Lưu Đại Quyên nghĩ thầm bà ấy trở về phải nói với ông lão một chút, xem có thể để cô gái này ở lại làng trước hay không, chờ nhớ lại được thì có thể chuyển hộ khẩu đi cũng không muộn.
Nghĩ vậy, bà an ủi nói: " Dư Tích cháu gái, cháu cứ ở đây tạm thời, đừng nóng vội. Ngày mai bà sẽ về thương lượng với dân làng xem có thể để cho cháu cư trú ở đây trước không. "
Dư Tích cảm thấy đây là người tốt bụng thứ hai mà cô gặp được kể từ khi mới đến nơi này.
Bụng cô không nghe lời, kêu lên những âm thanh không mong muốn, mặc dù cô không cảm thấy đói đâu.
Lưu Đại Quyên thấy vậy, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng: " Ôi, chắc là từ khi tỉnh dậy cháu vẫn chưa ăn gì đúng không? Nào, ăn đi! "
Dù có cảm giác bà dì tốt bụng này có thể đã hiểu nhầm điều gì đó, nhưng Dư Tích vẫn thành thật nói: " Cháu đã ăn rồi, Lâm Chi Hoán đã mua bánh rán cho cháu. "
Lưu Đại Quyên thở dài, cười nói: " Cháu nói là Lâm Chi Hoán sao? Chàng trai đó thật hiếm có, cũng khá chu đáo và kiên nhẫn đó. "
Dư Tích gật đầu, sau đó ăn cháo, trên mặt tràn đầy thỏa mãn. Thấy Dư Tích ăn xong và có vẻ tinh thần khá tốt, Lưu Đại Quyên bắt đầu hỏi han về tình trạng của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tích dựa theo lúc trước Lâm Chi Hoán nghĩ biện pháp, nói chính mình sau khi tỉnh dậy đầu óc có chút trống rỗng, chỉ nhớ rõ chính mình tên gì, bao nhiêu tuổi. Cái khác thì không nhớ rõ.
Thời này người ta vẫn còn rất thuần phác, hiểu rằng Dư Tích có thể đã bị chấn thương ở đầu sau khi ngã xuống sườn núi và dẫn đến bị mất trí nhớ. Lưu Đại Quyên thở dài một tiếng, nắm tay cô, nói: " Vậy cháu gái Dư Tích ơi, cháu có dự định gì không? "
Dư Tích lắc đầu. Lưu Đại Quyên là một người phụ nữ đã trải qua nhiều khó khăn, hiểu rõ rằng một cô gái bị chấn thương đầu có thể sẽ bị người có tâm lạm dụng trong hoàn cảnh này. Bà ấy nhìn thấy cô gái nhỏ xinh xắn này, lo rằng cô có thể sẽ bị những kẻ không ra gì để ý đến!
Việc này không ổn rồi! Lưu Đại Quyên nghĩ thầm bà ấy trở về phải nói với ông lão một chút, xem có thể để cô gái này ở lại làng trước hay không, chờ nhớ lại được thì có thể chuyển hộ khẩu đi cũng không muộn.
Nghĩ vậy, bà an ủi nói: " Dư Tích cháu gái, cháu cứ ở đây tạm thời, đừng nóng vội. Ngày mai bà sẽ về thương lượng với dân làng xem có thể để cho cháu cư trú ở đây trước không. "
Dư Tích cảm thấy đây là người tốt bụng thứ hai mà cô gặp được kể từ khi mới đến nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro