Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Tạm Biệt (1)
2024-09-15 06:35:04
===========
Dư Tích nhìn Chu Hách một cái bằng ánh mắt sáng rõ, rồi lại quay mắt nhìn về phía trước, không nói gì.
Cát bụi bay lên làm không khí trở nên mờ ảo, chôn vùi những cơ thể vẫn chưa tắt thở.
Chu Hách dẫn Dư Tích đến trước một chiếc xe cải tiến xấu xí một cách đáng sợ.
" Lên xe nhanh lên! " Cửa xe từ từ mở ra, trên ghế lái là một người toàn thân được bọc kín, giọng nói mơ hồ không phân biệt được nam hay nữ.
" Vất vả rồi, anh bạn. " Chu Hách tùy tiện chào hỏi một câu.
Sau khi ngồi xuống và kiểm tra xung quanh một chút anh ấy mới gọi Dư Tích lên. Người lái xe từ khi nói câu đó thì không nói thêm lời nào nữa.
Mười lăm năm ngày tận thế đã phá hủy gần như toàn bộ các con đường. Mặc dù chiếc xe có hệ thống giảm xóc khá tốt nhưng xe đi trên đường vẫn rất xóc nảy.
Dư Tích không bị say xe, nhưng dạ dày vẫn cảm thấy trống rỗng.
Không gian mà cô lâu lắm không vào đã từ từ mở ra theo năng lượng được phục hồi.
Ngay lập tức, cô tìm kiếm và lấy ra một cái bánh bao còn ấm và bắt đầu ăn.
Chu Hách ngồi song song với cô, con ngươi sắp trừng ra rồi.
Bánh bao! Bánh bao này!!
Ngửi mùi vẫn còn là nhân thịt.
Kể từ khi ngày tận thế đến, trong suốt mười lăm năm qua, anh ấy chưa từng thấy một cái nào, chứ đừng nói đến việc ăn nó.
Ngày nay, dù xã hội đã phát triển thành một xã hỗi giống như thời đại khoa học kỹ thuật đã từng chiếu trong phim ảnh, con người có thể uống được những dịch dinh dưỡng dung hợp các loại vitamin mà cơ thể cần thiết cũng đã là điều may mắn rồi. Huống chi, còn có những người chết đói đếm không xuể.
Thực phẩm nóng và chín gần như đã tuyệt chủng.
Chu Hách không có tiền đồ nuốt nước miếng điên cuồng, tròng mắt dõi theo Bánh Bao. Dư Tích bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi bực mình. Mỗi lần cô mở miệng là người này lại nuốt nước bọt theo, làm cô không nuốt được bánh bao vào bụng.
Dư Tích nhìn Chu Hách một cái bằng ánh mắt sáng rõ, rồi lại quay mắt nhìn về phía trước, không nói gì.
Cát bụi bay lên làm không khí trở nên mờ ảo, chôn vùi những cơ thể vẫn chưa tắt thở.
Chu Hách dẫn Dư Tích đến trước một chiếc xe cải tiến xấu xí một cách đáng sợ.
" Lên xe nhanh lên! " Cửa xe từ từ mở ra, trên ghế lái là một người toàn thân được bọc kín, giọng nói mơ hồ không phân biệt được nam hay nữ.
" Vất vả rồi, anh bạn. " Chu Hách tùy tiện chào hỏi một câu.
Sau khi ngồi xuống và kiểm tra xung quanh một chút anh ấy mới gọi Dư Tích lên. Người lái xe từ khi nói câu đó thì không nói thêm lời nào nữa.
Mười lăm năm ngày tận thế đã phá hủy gần như toàn bộ các con đường. Mặc dù chiếc xe có hệ thống giảm xóc khá tốt nhưng xe đi trên đường vẫn rất xóc nảy.
Dư Tích không bị say xe, nhưng dạ dày vẫn cảm thấy trống rỗng.
Không gian mà cô lâu lắm không vào đã từ từ mở ra theo năng lượng được phục hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay lập tức, cô tìm kiếm và lấy ra một cái bánh bao còn ấm và bắt đầu ăn.
Chu Hách ngồi song song với cô, con ngươi sắp trừng ra rồi.
Bánh bao! Bánh bao này!!
Ngửi mùi vẫn còn là nhân thịt.
Kể từ khi ngày tận thế đến, trong suốt mười lăm năm qua, anh ấy chưa từng thấy một cái nào, chứ đừng nói đến việc ăn nó.
Ngày nay, dù xã hội đã phát triển thành một xã hỗi giống như thời đại khoa học kỹ thuật đã từng chiếu trong phim ảnh, con người có thể uống được những dịch dinh dưỡng dung hợp các loại vitamin mà cơ thể cần thiết cũng đã là điều may mắn rồi. Huống chi, còn có những người chết đói đếm không xuể.
Thực phẩm nóng và chín gần như đã tuyệt chủng.
Chu Hách không có tiền đồ nuốt nước miếng điên cuồng, tròng mắt dõi theo Bánh Bao. Dư Tích bị nhìn chằm chằm cảm thấy hơi bực mình. Mỗi lần cô mở miệng là người này lại nuốt nước bọt theo, làm cô không nuốt được bánh bao vào bụng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro