Đại Lão Mạt Thế Đang Ở Thập Niên 70!
Tạm Biệt (4)
2024-09-15 06:35:04
Hiệu quả của thiết bị quả thực không tồi, nếu không ông ta cũng sẽ không đồng ý thả Dư Tích ra để cho họ gặp mặt một lần. Nhưng Dư Nhân quá xảo quyệt, không để lại bất kỳ bản vẽ nào. Sản phẩm duy nhất mà họ mang về vừa tháo dỡ xuống đã trực tiếp phát nổ, làm bị thương vài nghiên cứu viên.
Ông ta chỉ có thể tạm thời đáp ứng yêu cầu của Dư Nhân trước, lại từ từ tính toán sau.
Nghĩ vậy, Nguyên Tự Minh nở nụ cười, vui vẻ nói: " Dư Tích à, cô giáo của cô đương nhiên là không có việc gì rồi. Tôi vẫn luôn cung cấp đầy đủ cho cô ấy! "
Dư Tích mới không tin lời của lão trọc này nói, chỉ đáp lại: " Cô ấy ở đâu? "
Nguyên Tự Minh cười ha ha: " Đừng vội, đừng vội, cô có đói không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị chút đồ ăn, đều là món ngon trước tận thế đấy. Mì gói hương bò kho, sao? Có đủ thành ý không? "
Chu Hách một mực đứng bên cạnh Dư Tích, sắc mặt quỷ dị một chút, mắt nhìn Dư Tích lười nhác hai tay đút túi dựa vào tường, lại yên lặng đem tầm mắt quay trở về.
Dư Tích không hề thay đổi ánh mắt, lạnh lùng lặp lại: " Cô ấy ở đâu? "
Giọng nói mát lạnh dường như càng thêm trầm lặng.
Nguyên Tự Minh sắc mặt trầm xuống. Ngồi bên cạnh ông ta, hai người đàn ông trung niên cũng lộ vẻ tức giận.
" Con nhóc chết tiệt này từ đâu ra lại dám ăn nói như vậy với lạnh đạo hả! " Họ đứng lên, nhưng tiếc là vẫn không cao bằng Dư Tích. Thiên phú đã kém, không thể nhìn người từ trên cao xuống được.
Dư Tích hất cằm lên, một sóng dao động vô hình quét qua. Mái tóc vốn coi như rậm rạp của hai người đàn ông trung niên biến thành kiểu đầu "Địa Trung Hải" đi ra từ cùng một tiệm cắt tóc với Nguyên Tự Minh.
Đúng vậy, kiểu tóc Địa Trung Hải của Nguyên Tự Minh cũng là Dư Tích năm đó gọt cho. Cảnh tượng quen thuộc này khiến Nguyên Tự Minh bất giác nhớ lại những chuyện không vui trước kia, làm sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, phải nói là đen như mực.
Hai người đàn ông trung niên, sợ tới mức đặt mông ngồi phịch xuống ghế sofa, rắm cũng không dám phóng một cái.
Ông ta chỉ có thể tạm thời đáp ứng yêu cầu của Dư Nhân trước, lại từ từ tính toán sau.
Nghĩ vậy, Nguyên Tự Minh nở nụ cười, vui vẻ nói: " Dư Tích à, cô giáo của cô đương nhiên là không có việc gì rồi. Tôi vẫn luôn cung cấp đầy đủ cho cô ấy! "
Dư Tích mới không tin lời của lão trọc này nói, chỉ đáp lại: " Cô ấy ở đâu? "
Nguyên Tự Minh cười ha ha: " Đừng vội, đừng vội, cô có đói không? Tôi sẽ cho người chuẩn bị chút đồ ăn, đều là món ngon trước tận thế đấy. Mì gói hương bò kho, sao? Có đủ thành ý không? "
Chu Hách một mực đứng bên cạnh Dư Tích, sắc mặt quỷ dị một chút, mắt nhìn Dư Tích lười nhác hai tay đút túi dựa vào tường, lại yên lặng đem tầm mắt quay trở về.
Dư Tích không hề thay đổi ánh mắt, lạnh lùng lặp lại: " Cô ấy ở đâu? "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nói mát lạnh dường như càng thêm trầm lặng.
Nguyên Tự Minh sắc mặt trầm xuống. Ngồi bên cạnh ông ta, hai người đàn ông trung niên cũng lộ vẻ tức giận.
" Con nhóc chết tiệt này từ đâu ra lại dám ăn nói như vậy với lạnh đạo hả! " Họ đứng lên, nhưng tiếc là vẫn không cao bằng Dư Tích. Thiên phú đã kém, không thể nhìn người từ trên cao xuống được.
Dư Tích hất cằm lên, một sóng dao động vô hình quét qua. Mái tóc vốn coi như rậm rạp của hai người đàn ông trung niên biến thành kiểu đầu "Địa Trung Hải" đi ra từ cùng một tiệm cắt tóc với Nguyên Tự Minh.
Đúng vậy, kiểu tóc Địa Trung Hải của Nguyên Tự Minh cũng là Dư Tích năm đó gọt cho. Cảnh tượng quen thuộc này khiến Nguyên Tự Minh bất giác nhớ lại những chuyện không vui trước kia, làm sắc mặt ông ta trở nên cực kỳ khó coi, phải nói là đen như mực.
Hai người đàn ông trung niên, sợ tới mức đặt mông ngồi phịch xuống ghế sofa, rắm cũng không dám phóng một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro