Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Chương 18

Duy Mạc Đăng Hỏa

2024-11-19 02:47:15

Chiến hỏa bay tán loạn, Thẩm Mộng lẳng lặng đứng trong tàn tích của chiến tranh, cách đó không xa là một trận đồ sát tàn nhẫn, đã sớm không phân rõ đâu là người đâu là yêu, bọn họ đỏ mắt lao vào đánh nhau, gào rống những lời ác độc, giống như người máy không sợ chết.

Khắp nơi đều là máu tươi cùng chém giết, cuối cùng chỉ có một người hoặc là yêu còn đứng tại chỗ, y nhìn thấy Thẩm Mộng, đỏ rực trong mắt tựa như lửa cháy, y cười dữ tợn, vươn tay với Thẩm Mộng, người kia nhìn thật quen mắt, là ai đây? Dường như tướng mạo có chút giống… Chu Húc?

“Tôi dẫn anh đi xem thứ tốt.” Người toàn thân tắm máu nói như vậy với hắn.

Thẩm Mộng đang khẩn trương tính toán đón nhận công kích của người này sửng sốt một chút, tiếp đó người nọ chạy tới đây, duỗi tay chọc mặt hắn...

Mở choàng mắt, vươn tay kéo lại cánh tay của người nọ, đè xuống giường, giường phát ra tiếng kẽo kẹt thê thảm, người tới thấp giọng kêu sợ hãi, không ngừng nhảy lên bởi vì đau đớn ở cánh tay, “Thầy Thẩm buông tay! Là tôi, là tôi!”

Chu Húc thử rút tay về, nhưng bởi vì tư thế nên không thể làm gì được, “Thầy Thẩm, buông tay được không?”

“Ha, là cậu.” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, lửa giận trong mắt bốc cháy dữ dội, “Đúng lúc, tôi đang tìm cậu!”

Vừa thấy Thẩm Mộng là tính toán đánh thật, Chu Húc lập tức tránh thoát khỏi tay Thẩm Mộng, cậu chặn lại ngọn lửa Thẩm Mộng đánh úp tới, có chút kỳ quái hỏi: “Anh làm sao vậy? Tôi cũng không trêu chọc anh, sao vừa dậy liền đánh đánh giết giết, như vậy sẽ ảnh hưởng đến học sinh nghỉ ngơi.”

“Ảnh hưởng học sinh nghỉ ngơi?” Thẩm Mộng cười nhạo một tiếng, trong ánh mắt mang theo châm chọc nhàn nhạt, “Đốt cậu thành nhện nướng, vậy liền sẽ không ảnh hưởng đến bọn chúng nghỉ ngơi.”

Chu Húc vụt ra cửa, chạy đến hành lang một cách vô cùng nhanh chóng, Thẩm Mộng đuổi theo, thị lực của hắn rất tốt, trong bóng đêm có thể nhìn thấy bóng dáng nhảy nhót lung tung của Chu Húc, “Thầy Thẩm thích chơi đuổi bắt với tôi như vậy? Chính là chúng ta phải cẩn thận một chút.”

Tránh thoát tơ nhện nào đó của con nhện, Thẩm Mộng duỗi tay nắm lấy một vài sợi tơ trong suốt, ngón tay tràn ra một ngọn lửa đỏ cam, lửa đỏ theo sợi tơ nhanh chóng lan qua, cả tấm lưới lập tức bị đốt cháy gần như không còn, trong khoảnh khắc sáng lên đó, Thẩm Mộng nhìn thấy Chu Húc đang cười sung sướng.

“Cậu vào bằng cách nào?” Đuổi tới chỗ cầu thang, Thẩm Mộng kéo tay áo Chu Húc lại, Chu Húc vô cùng phối hợp thuận thế tựa vào khúc cua của cầu thang, bị cả người hắn bao phủ.

Trong bóng tối Chu Húc nhìn rất mơ hồ, Thẩm Mộng chỉ có thể nhìn thấy bộ dạng đại khái của y, cùng với đôi mắt tỏa sáng trong đêm.

“Đương nhiên là tìm ông chủ lấy chìa khóa.” Chu Húc gác cằm lên vai Thẩm Mộng, giọng nói mang theo lười biếng, “Chỉ cần nói tôi không cẩn thận quên cầm chìa khóa, ông ta sẽ tìm chìa khóa sơ cua đưa cho tôi, rất đơn giản.”

Trong bóng đêm, hai người dựa rất gần, bọn họ có thể cảm nhận được khí nóng phả ra từ miệng đối phương lúc nói chuyện, cổ tay Chu Húc còn bị ấn trên tường, con nhện này ủy ủy khuất khuất giống như một người vô tội bị hại, giống như cô gái nhỏ bị ép buộc bởi vì sẽ từ chối người khác.

Giả mẹ nó đặc biệt giống.

“Meow!” Đúng lúc này, tiếng gào của một con mèo vang lên, Thẩm Mộng trực tiếp kéo tay Chu Húc qua che trước người mình, một thứ lông xù mở to đôi mắt xanh biếc liền treo ở trên cánh tay Chu Húc.

Ngốc một chớp mắt, Chu Húc lấy đèn pin từ trong túi ra, lúc mở ra y nhìn thấy một con mèo đen giống như than đá, nó ôm cánh tay Chu Húc vừa cào vừa cắn, hàm răng sắc nhọn cắn xé áo Chu Húc, chính là cắn không rách.

“Mèo?” Chu Húc lắc tay một cái, mèo đen cũng lắc theo, hoàn toàn không có chút rụt rè của động vật họ mèo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thẩm Mộng dựa vào tường, nhìn Chu Húc cùng mèo đen giống như đang xem diễn, dường như mèo đen có thù oán với Chu Húc, mỗi lần bị quăng xuống đất, liền lập tức nhe răng nhếch miệng nhào đến, há miệng liền cắn giống như bắt chuột, Chu Húc nhấc cổ nó lên, đưa đến trước mặt mình, mèo đen giơ nanh múa vuốt muốn cào mặt Chu Húc.

“Mèo đen hung như vậy, ai nuôi?” Đầu bậc thang có cái rương, Chu Húc vung tay ném mèo đen vào rương, nắm tay Thẩm Mộng liền chạy lên lầu.

“Cậu làm gì vậy.” Thẩm Mộng rút tay về, “Lại làm chuyện xấu gì.”

Chu Húc chỉ chỉ lầu trên, “Tôi phát hiện thứ tốt! Hiện tại tôi dẫn anh đi xem.”

Chu Húc thoạt nhìn vừa vô tội lại vừa mờ mịt, Thẩm Mộng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mình đồng ý gia hỏa này lên lầu xem vào lúc nào, đúng lúc này, bọn họ nghe được tiếng mèo kêu, mèo đen kia thế nhưng còn đuổi theo không bỏ.

“Mèo này thật đáng ghét.” Chu Húc nhíu mày, “Đây rốt cuộc là mèo nhà ai? Hung dữ như vậy.”

“Mèo của chủ nhà.” Thẩm Mộng nhàn nhạt nhìn thoáng qua bậc thang, mèo đen hòa vào bóng đêm, nó ngồi xổm ở đó phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp đối với hai người, nhưng một bước cũng không dám bước qua, vì nơi này là dẫn lên lầu ba?

Chu Húc ngồi xổm trên bậc thang, cầm một cây bạc hà nho* đùa mèo đen, chờ một chút… bạc hà nho từ đâu tới? Thẩm Mộng nghiêng đầu, cuối cùng vẫn là lười quản.

(*木天蓼 mộc thiên liệu hay “cat powder” là thảo dược thiên nhiên có tác dụng với các loài thuộc học mèo tương tự Bạc Hà Mèo (catnip, catmind). Toàn bộ cây, hoa, lá, cành … đều có thể sử dụng để chế tạo dược, ngoài ra vì các thành phần dược liệu tự nhiên trong cây mà còn được dùng để chế tạo dược phẩm.)

“Vì sao nó vẫn luôn đuổi theo chúng ta không bỏ chứ?” Chu Húc đùa mèo đen xong, trên mặt mang theo tươi cười, đôi mắt đen nhánh hiện lên một tia kỳ lạ, “Chẳng lẽ là do, chúng ta là yêu quái sao? Mèo đen lợi hại như vậy, có thể nhìn ra chúng ta là yêu quái?”

Đang ở đầu cầu thang, đột nhiên, bọn họ cảm thấy một loại yêu lực lạnh lẽo tràn xuống từ trên lầu, Thẩm Mộng cùng Chu Húc quay đầu nhìn phía trên, lúc này mèo đen phát ra tiếng gào thét chói tai, nó hoảng sợ lui hai bước ra sau, xoay người nhảy xuống lầu, thậm chí ngay cả bạc hà nho cũng không hấp dẫn được nó.

Thẩm Mộng nhớ tới Chu Húc có nói với hắn, y phát hiện thứ tốt, trong giọng nói còn mang theo hứng phấn nồng đậm, Thẩm Mộng nhìn Chu Húc đầy hoài nghi “Vừa rồi cậu nhìn thấy gì? Trên lầu.”

“Thứ tốt.” Chu Húc suy tư gật gật đầu, y nhìn chằm chằm cầu thang lầu ba, ánh mắt tối đen không rõ, “Nhưng mà tôi không nhớ rõ phía trên tồn tại yêu lực như vậy, yêu quái thật dễ thấy ở nhân gian sao.”

Cũng không dễ thấy.

Nhân giới cùng yêu giới được canh giữ nghiêm ngặt, muốn thông qua biên giới bước vào lãnh địa của hai bên cần thiết phải có chứng minh thân phận, ví dụ như kế hoạch trao đổi sinh với đại học Thiển Chu, đây là một phần kế hoạch của chính phủ hai bên, cho nên Chu Húc mới có thể quang minh chính đại đi đến Nhân giới như vậy.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, trừ phi cần thiết, hai bên cũng không cho phép người hoặc là yêu ở lâu trong khu vực của đối phương.

“Cho nên rốt cuộc cậu nhìn thấy gì ở phía trên?” Thẩm Mộng nhíu mày nhìn y, “Đừng nói với tôi là không có,”

Nghe vậy lúc này Chu Húc mới nói nhỏ với Thẩm Mộng một cách ý tứ sâu xa: “Là mỹ nhân đồ.”

Trán Thẩm Mộng nổi gân xanh, hắn đạp một cái, Chu Húc đã sớm phòng bị hắn, lúc này lập tức né thoát chạy lên lầu, nhìn bộ dạng chết cũng không biết xấu hổ của gia hỏa này, Thẩm Mộng ấn lại gân xanh trên trán, chạy lên theo, yêu lực trên lầu vừa rồi, hắn có chút lo lắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lầu ba thoạt nhìn chính là phòng chứa đồ, bên trong đưa tay không thấy được năm ngón, tối muốn chết, Chu Húc tiến vào trước cũng không biết chạy đến chỗ nào, Thẩm Mộng bước vào, bên trong tích một lớp bụi thật dày, nhìn qua chính là thật lâu không có người đi lên.

Ngồi xổm xuống nhìn mấy thứ linh tinh dưới đất, phần lớn đều là một ít đồ dùng hàng ngày, giống như người dừng chân ở nơi này bỏ lại.

Bóng đêm vẫn là mang đến ít trở ngại cho Thẩm Mộng, ví dụ như hắn tiến lên trước không chú ý đâm phải tường, trên thực tế cũng không phải bức tường, bởi vì Thẩm Mộng chạm được độ ấm, sờ mềm mềm, hẳn là một người.

“Thầy Thẩm đừng nắn nữa, lại nắn tôi cần phải nắn trả lại.” Chu Húc mở đèn pin chiếu vào mặt mình, khuôn mặt tái nhợt bị đèn chiếu càng có vẻ không giống người thật, càng giống như một con rối sứ hình người.

Thẩm Mộng tức giận lui ra sau một bước, “Cậu đứng ở đây làm gì vậy?”

“Không tìm thấy đường.” Chu Húc hừ một tiếng, y nhìn vách tường phía trước, cắn móng tay mình, “Vừa rồi tôi còn từ nơi này đi ra ngoài, như thế nào hiện tại lại không tìm được, nhất định là có nguyên nhân.”

“Tiểu Hồ Điệp am hiểu nhất là huyễn thuật, anh xem thử nơi này có phải bị làm phép hay không, cho nên đường lập tức không còn.”

Thẩm Mộng không kiên nhẫn nhìn bức tường, “Không có dấu vết của huyễn thuật, không phải tôi đã nói rất nhiều lần, đừng gọi tôi là tiểu Hồ Điệp.”

Chu Húc chỉ cười cười, y đi tới trước bức tường, ngón tay chạm lên bức tường, y gõ nhẹ một cái, âm thanh truyền tới nó cho bọn họ biết, đối diện là rỗng, “Đây thật sự là trò chơi thám hiểm hay nhất.”

Yêu lực màu đen tuôn ra từ người Chu Húc, chất lỏng màu đen sền sệt chảy ra từ lòng bàn tay y, chẳng mấy chốc, bức tường đã bị ăn mòn ra một cái lỗ, bọn họ thấy được bức tường đối diện, chỗ đó thắp một ngọn nến, ánh sáng ấm áp rọi ra từ lỗ nhỏ.

Chu Húc chỉ dùng thêm vài phút liền ăn mòn bức tường thành cửa động lớn bằng một người, y đi vào trước, vươn tay với Thẩm Mộng, “Tới đây, nơi này thật sự có thứ tốt.”

Mang theo chút lòng hiếu kỳ, Thẩm Mộng xuyên qua cửa động đến bên kia, so với đống lộn xộn bên ngoài, nơi này quả thật chính là một vùng trời nhỏ riêng biệt, ánh nến sáng ngời lại ấm áp, trên giá sách chất đầy thể loại sách rực rỡ muôn màu.

“Anh xem đây là gì!” Chu Húc rút ra một bức tranh từ trên giá sách, “Anh nhìn nhóm mỹ nhân phía trên, thật sự khiến người ta hâm mộ.”

Thẩm Mộng nhíu mày, hắn nhìn thấy gì? Vẽ hiển nhiên là ác quỷ, răng nanh đỏ tươi, đầu lưỡi duỗi ra, ba con mắt xếp hàng dọc, thấy thế nào cũng không phải là mỹ nhân, “Cậu thích loại hình này?”

Chu Húc lên tiếng, “Dáng người hoàn mỹ cỡ nào nha.”

“Quả thật là dáng người của ma quỷ,” Thẩm Mộng trợn trắng mắt, bỏ lại mình Chu Húc đứng tại chỗ ngắm mỹ nhân đồ.

Đi qua giá sách, đằng sau còn có một khoảng trống, còn chưa được vài bước, Thẩm Mộng liền ngửi thấy mùi thối, như là mùi thối của thi thể, đồ ăn thừa bỏ một tháng, che mũi tiếp tục đi lên trước, Thẩm Mộng thấy được một cái lồng sắt, trong lồng là một thi thể hoàn toàn biến dạng.

“Còn chưa chết.” Không biết Chu Húc đã tới từ lúc nào, y nằm trên lưng Thẩm Mộng, ôm eo Thẩm Mộng, “Nhìn thấy miệng không? Vẫn còn hô hấp, thật sự là sức sống kinh người.”

Nhìn kỹ lại, Thẩm Mộng quả nhiên thấy được miệng vẫn còn khép mở, đây là một yêu quái bị nhốt trong lồng sắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Số ký tự: 0