Chương 2
Duy Mạc Đăng Hỏa
2024-11-19 02:47:15
Chu Húc là một con nhện tinh, còn là loại nhện Thẩm Mộng ghét nhất, tám chân to dài, màu sắc diễm lệ, vừa nhìn liền biết không dễ chọc, hắn không biết Chu Húc là giống gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết Chu Húc nhất định là một loại nhện kịch độc, chỉ có cả người đều là độc, mới có thể hun đúc hình người của y có một loại cảm giác của bệnh tâm thần.
Thẩm Mộng đeo kính đang tự hỏi bản thân phải ở chung với con nhện này như thế nào, nếu là trước kia hắn đã sớm đánh gãy chân ném ra, hắn ghét nhện nhất, hiện tại lại đến một con nhện lớn bằng người, quả thật khó chịu muốn chết.
Nhưng hôm nay không giống với dĩ vãng.
Bình thường Thẩm Mộng mất hứng, hắn sẽ khiến người khác càng mất hứng hơn, ví dụ như một đám nhãi ranh trong tay kia.
Luận văn đang phê chữa viết thật loạn, vừa nhìn chính là quên chuyện luận văn này ra sau ót, rồi lại ghi lung tung rối loạn ở một khâc cuối cùng cho đủ số lượng từ để nộp lên. Sau khi phê thẳng bốn chữ lớn ở trên luận văn ‘rắm chó không kêu’’, Thẩm Mộng ném luận văn qua một bên, gỡ kính xuống dựa vào ghế nghỉ ngơi.
(*狗屁不通 cẩu thí bất thông:chỉ hành văn hay diễn dạt không lưu loát, ngoài ra còn có ý là đồ bỏ đi, đồ vô dụng.)
Hắn cũng không cận thị, đeo kính cũng không phải là vì ‘ra vẻ’*, chính là vì ngụy trang mà thôi, cận thị không phải của hắn, là của thân thể này.
(*装逼 trang bức.)
Trên thực tế Thẩm Mộng cũng không rõ ràng lắm tại sao mình vừa mở mắt liền đến trong cơ thể của nhân loại này, thay thế anh ta trở thành một giáo viên đại học dạy lịch sử.
Thẩm Mộng là một yêu quái, còn là một yêu quái không đơn giản, Yêu giới có tứ đại viễn cổ Yêu tộc, Thương Long, Viêm Phượng, Kỳ Lân cùng Mộng Điệp, Thẩm Mộng là người duy nhất sống sót của tộc Mộng Điệp, nghĩa như tên chính là Hồ Điệp, Mộng Điệp là Vương của Hồ Điệp*, cũng là một Yêu tộc cường đại cổ xưa, thao túng ảo cảnh là số một, nhưng đáng tiếc những Yêu tộc cường đại này đã bị diệt sạch.
(*Hồ Điệp là bướm, đối với công* thì t để nguyên đọc cho hay.)
Đầu tiên là Yêu tộc Kỳ Lân, tiếp theo là Viêm Phượng, tộc Mộng Điệp cũng chỉ còn lại một mầm độc đinh là Thẩm Mộng đây, tộc Thương Long chống đỡ qua đại chiến Nhân Yêu của vạn năm trước, cũng là ở mấy ngàn năm trước diệt tộc, từ đó Tứ đại Yêu tộc toàn bộ diệt vong.
Lúc ấy hắn nhớ rõ chính mình đang ngồi bên một bức tường đổ, nhìn chiến trường khói lửa ồn ào đằng xa, còn đang suy tư trận đại chiến Nhân Yêu này rốt cuộc khai hỏa như thế nào, nháy mắt sau đó hắn nhìn thấy một luồng sương mù màu đen từ trên trời hạ xuống, lại mở mắt ra, cách đại chiến Nhân Yêu nhưng đã qua một vạn năm.
Thẩm Mộng vừa mới trọng sinh ở trên người nhân loại vẫn mang theo mùi khói thuốc súng của chiến trường, đối với tất cả đều mang theo cảnh giác, thẳng đến khi biết rõ đây là địa phương nào, sau khi hiểu rõ thế cục của hai giới Nhân Yêu, lúc này Thẩm Mộng mới quyết định, không nói gì, không làm gì, chỉ ở yên đây làm một giáo viên nhân loại.
Thẩm Mộng vốn dĩ là một người tương đối chán ghét yêu quái, nguồn gốc chán ghét của hắn xuất phát từ đối lập của hai giới Nhân Yêu, cũng giống như Thẩm Mộng chán ghét nhân loại là một chuyện bình thường.
Rút một điếu thuốc từ trong hộp bỏ vào miệng, một sợi khói nhẹ dần nổi lên, Thẩm Mộng nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, hắn không quá nguyện ý trở lại khu trọ của giáo viên, mất ngủ chỉ là lấy cớ mà thôi, thính lực của hắn rất xuất chúng, luôn dễ dàng nghe được những tiếng động rất nhỏ, lại khiến cho hắn phiền chết đi được.
Còn không quay về nữa lão hiệu trưởng kia lại phải nhắc mãi, Thẩm Mộng bực bội hừ một tiếng, dụi tắt điếu thuốc trong tay, chỉ là không đợi hắn đứng dậy liền vang lên tiếng đập cửa, là tây trang quen thuộc đứng trước cửa, trên mặt mang cười, Chu Húc tới đây làm gì?
Hình người của Chu Húc rất trẻ, bộ dạng vô cùng tốt, cho dù đứng trong đám đông cũng có vẻ vô cùng xuất chúng hấp dẫn ánh nhìn, con ngươi màu đen tràn đầy ôn hòa giả dối.
Hai người đối mặt nhau không nói gì, Thẩm Mộng nhìn Chu Húc từ trên xuống dưới, thầm nghĩ người này rốt cuộc có tâm tư gì, phản cảm của bản thân đối với y đã rất rõ ràng, chẳng lẽ con nhện này là chịu ngược cuồng? thích kiểu này?
“Thầy Thẩm, là như vậy, tôi cùng mấy em học sinh vừa tới đây, đối với nơi này đều chưa quen thuộc, nếu như không ngại, có thể đến uống ly nước không? Tôi mời khách.” Chu Húc nói như vậy, y ý đồ thể hiện thành ý của mình với Thẩm Mộng.
Lời nói nho nhã lễ độ, nhưng mà người này căn bản không che dấu tính xâm lược của bản thân, y khinh thường che giấu, cứ phô bày ra bên ngoài như vậy, Thẩm Mộng nhíu nhíu mày, hiện tại Yêu giới đều là loại hàng này sao?
“Vậy thì uống.” Thẩm Mộng chưa bao giờ e ngại người khác khiêu khích hắn.
Trong mắt Chu Húc hiện lên vẻ kinh ngạc, một lúc sau vui vẻ trong mắt y càng sâu, chìm vào con ngươi đen như mực, giống như đầm lầy cắn nuốt hết thảy.
Đi phía sau hắn, ngón tay Chu Húc xoắn ở sau lưng, xoắn đến mức ngón tay trắng bệch cũng không thèm để ý.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại này, y liền sinh ra một loại cảm giác của số mệnh, loại cảm giác này mới lạ lại thú vị, thỉnh thoảng còn có thể khiến y sinh ra một loại dục vọng phá hư một cách mãnh liệt, thật là không uổng y cương quyết đòi đến Nhân giới, sự thật chứng minh, y là chính xác.
Chỗ ăn cơm là một tiệm cơm thông thường trong trường học, đám tiểu yêu quái không dám nói một câu, hai tên tóc vàng càng là thiếu chút nữa co mình lại vào trong hốc tường, cùng với bộ dạng ngang ngược càn rỡ của ban ngày quả thật giống như hai người.
So với đám tiểu yêu quái này, Chu Húc càng khiến cho người ta không thể không để mắt hơn.
Ánh mắt của y vô cùng trắng trợn, như thợ săn nhìn trúng con mồi, đang bố trí cạm bẫy.
“Cậu là muốn tôi móc hai tròng mắt của cậu ra sao?” Thẩm Mộng bình thản tự nhiên, không cho Chu Húc một ánh mắt. Hắn vốn dĩ không phải là người giỏi về ẩn nhẫn, bị nhìn như vậy hắn rất không dễ chịu.
Dù cho bị vạch trần không chút khách khí, Chu Húc cũng không cảm thấy tức giận, thậm chí hình như y còn vui vẻ hơn lúc trước, y nhìn Thẩm Mộng với đôi mắt sáng lấp lánh, “Thầy Thẩm đừng nói như vậy, Nhân giới của các thầy có câu nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhân vật biểu tượng giống như thầy Thẩm đây, lòng tôi sinh ái mộ, này cũng là bình thường, nên có nha.”
“Lòng sinh ái mộ?” Thẩm Mộng trực tiếp bị chọc cười, hắn đương nhiên biết rõ lời nói của Chu Húc đều là vô nghĩa, “Tôi đây nói với cậu một câu, tôi ghét nhất là nhện.”
Con ngươi Chu Húc co lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, y nhìn ngón tay của mình, nhìn qua thờ ơ, trong lời nói lại mang theo hưng phấn, “Thầy Thẩm, anh đoán, tin tức tôi cùng một chỗ với anh sẽ truyền khắp trường học này trong vòng mấy ngày?”
ly nhấp một ngụm rượu, Thẩm Mộng đứng lên, “Không sao, chờ tôi cắt cứt tám chân của cậu, lời đồn sẽ tự sụp đổ.”
Ánh mắt đuổi theo Thẩm Mộng, thẳng đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, Chu Húc mới cầm lên ly rượu Thẩm Mộng vừa uống, các học sinh bên dưới cũng không dám thở mạnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc này một học sinh mới thận trọng đứng lên, “Thầy Chu, tại sao phải trêu chọc giáo viên nhân loại kia? Kết thành thù oán với hắn mà nói, đối với lần trao đổi học tập này của chúng ta không có lợi a.”
“Vì cái gì?” Chu Húc xoay đầu nhìn cậu, nuốt rượu trong miệng xuống, “Bời vì thú vị.” Dường như nghĩ tới thứ gì, ánh mắt của y càng trở nên quỷ dị, “Thật sự là rất thú vị.”
Chu Phi Vũ không dám nói gì nữa, cậu chỉ cảm thấy cả người rét run, có một loại cảm giác ngay lúc này đây trao đổi học tập liền sẽ thất bại.
Vốn dĩ giáo viên dẫn dắt trao đổi sinh đến Nhân giới lần này căn bản không phải Chu Húc, vị thầy giáo cùng một họ với cậu đây chính là tai họa của Yêu giới, truyền thuyết có nói người bị y từng tính kế có thể nhét đầy mấy căn phòng, không giống với Thẩm Mộng chỉ là bị học sinh e ngại, đối với Chu Húc, bọn chúng chính là sợ hãi thật sự, yêu quái này nổi danh chính là Lục thân không nhận*.
(*六亲不认 mất hết tính người, lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.)
“Mấy trò tự quay về ký túc xá, thầy có chút việc.” Chu Húc đứng lên, nửa phần chú ý đều không cho bọn chúng.
Đi ra tiệm cơm, đèn đường trong bóng đêm chiếu ra từng cột sáng mờ ảo, y lấy điện thoại vừa mới mua hôm nay ra, gọi vào dãy số duy nhất có trên điện thoại: “A lô, hiệu trưởng Vương phải không? Tôi là Chu Húc, có một số việc muốn nhờ thầy.”
Cúp điện thoại, Chu Húc thu lại nụ cười, đứng lặng trong màn đêm, y nhìn về phía một góc nhỏ, trong miệng lẩm bẩm, “Không nên vội, sẽ nhanh thôi…”
Bên kia, Thẩm Mộng về tới khu trọ của giáo viên, trong phòng rất sạch sẽ, hoặc là nói không có chút nhân khí, dường như là một vật chết.
Ngồi xuống ghế, không đợi hắn xem xong bản tin, Thẩm Mộng liền nghe tiếng chuông cửa, mang theo bực bội bị gián đoạn hắn đi ra mở cửa, lúc phát hiện bên ngoài là con nhện cỡ lớn kia sắc mặt của hắn càng kém, không đợi Chu Húc nói một câu, Thẩm Mộng liền hung hăng đóng cửa lại.
Người ngoài cửa vô cùng kiên nhẫn, không ngừng ấn chuông cửa, khiến cho Thẩm Mộng muốn bỏ qua cũng không được, bực bội đi tới mở cửa, hắn dựa vào cửa lộ ra vẻ mặt khó chịu, “Chuyện gì?”
“Là thế này.” Dường như là căn bản nhìn không ra người trước mặt vô cùng ghét bỏ mình, Chu Húc nói: “Hiệu trưởng Vương nói với tôi khu trọ của giáo viên không đủ, cân nhắc đến tôi là phái nam, liền quyết định để cho hai ta cùng một chỗ, hy vọng anh có thể chứa chấp tôi trong thời gian sắp tới.”
Thẩm Mộng nhìn y, trong mắt mang theo không thể tưởng tượng nổi, “Cậu có bệnh?”
Không đợi Chu Húc trả lời, Thẩm Mộng lại đóng rầm cửa lại, tiếp theo một câu truyền ra, “Cút đi ngủ hành lang.”
Nhận được một cánh cửa đóng kín, Chu Húc cũng không rời đi, y đứng bên ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào cửa, khuôn mặt bình tĩnh, y đã thay đi bộ tây trang đen, người mặc quần áo thoải mái, nút áo vẫn cài đến còn ba viên, đứng ở nơi đó giống như một ngôi sao phát sáng rực rỡ, gần như khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cứ như vậy qua một tiếng đồng hồ, có người báo tình huống cho hiệu trưởng Vương, hiệu trưởng Vương gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Mộng.
Cánh cửa lại mở ra trước mắt Chu Húc, chỉ có điều lúc này, Thẩm Mộng không có đóng lại.
“Vào đi.” Thẩm Mộng nhìn y, bộ dạng uể oải, không có bao nhiêu hào hứng, trái lại, Chu Húc lại lộ ra nụ cười nắm chắc*, y cho rằng, liền giống như tiến dần từng bước vào phòng thế này, sớm hay muộn cũng có một ngày y nắm tên nhân loại xấu tính này ở trong lòng bàn tay.
(*Nguyên văn 势在必得 thế tại tất đắc: hình dung khí thế của người nhất định phải đạt đc một chuyện gì đó.)
Đi vào trong, Chu Húc liền nhìn trái phải đánh giá căn phòng, “Thầy Thẩm thật sự là người thú vị, phòng ốc sạch sẽ như vậy, thật không giống như là chỗ ở của người đàn ông độc thân.”
Thẩm Mộng không để ý tới y, mà đang không ngừng lật tìm đồ, một bên tìm một bên cau mày, bộ dạng dường như là rất ghét bỏ.
“Thầy Thẩm đang làm gì vậy?” Chu Húc đi đến bên cạnh Thẩm Mộng, “Tôi có thể tìm giúp một tay.”
“Tới đây.” Thẩm Mộng hình như rốt cuộc tìm được đồ rồi, vẫy vẫy Chu Húc, Chu Húc ngoan ngoãn đi tới, nhìn giống như người trẻ tuổi mang theo lòng hiếu kỳ, thẳng đến khi y bị một thứ gay mũi phun đầy mặt.
Lấy tay lau mặt, Chu Húc cau mày nhìn hắn, “Thầy Thẩm, đó là gì vậy?”
“Thuốc diệt côn trùng.” Thẩm Mộng nhìn y giơ bình xịt trong tay, “Hàng đặc chế, chuyên giết nhện.”
Thẩm Mộng đeo kính đang tự hỏi bản thân phải ở chung với con nhện này như thế nào, nếu là trước kia hắn đã sớm đánh gãy chân ném ra, hắn ghét nhện nhất, hiện tại lại đến một con nhện lớn bằng người, quả thật khó chịu muốn chết.
Nhưng hôm nay không giống với dĩ vãng.
Bình thường Thẩm Mộng mất hứng, hắn sẽ khiến người khác càng mất hứng hơn, ví dụ như một đám nhãi ranh trong tay kia.
Luận văn đang phê chữa viết thật loạn, vừa nhìn chính là quên chuyện luận văn này ra sau ót, rồi lại ghi lung tung rối loạn ở một khâc cuối cùng cho đủ số lượng từ để nộp lên. Sau khi phê thẳng bốn chữ lớn ở trên luận văn ‘rắm chó không kêu’’, Thẩm Mộng ném luận văn qua một bên, gỡ kính xuống dựa vào ghế nghỉ ngơi.
(*狗屁不通 cẩu thí bất thông:chỉ hành văn hay diễn dạt không lưu loát, ngoài ra còn có ý là đồ bỏ đi, đồ vô dụng.)
Hắn cũng không cận thị, đeo kính cũng không phải là vì ‘ra vẻ’*, chính là vì ngụy trang mà thôi, cận thị không phải của hắn, là của thân thể này.
(*装逼 trang bức.)
Trên thực tế Thẩm Mộng cũng không rõ ràng lắm tại sao mình vừa mở mắt liền đến trong cơ thể của nhân loại này, thay thế anh ta trở thành một giáo viên đại học dạy lịch sử.
Thẩm Mộng là một yêu quái, còn là một yêu quái không đơn giản, Yêu giới có tứ đại viễn cổ Yêu tộc, Thương Long, Viêm Phượng, Kỳ Lân cùng Mộng Điệp, Thẩm Mộng là người duy nhất sống sót của tộc Mộng Điệp, nghĩa như tên chính là Hồ Điệp, Mộng Điệp là Vương của Hồ Điệp*, cũng là một Yêu tộc cường đại cổ xưa, thao túng ảo cảnh là số một, nhưng đáng tiếc những Yêu tộc cường đại này đã bị diệt sạch.
(*Hồ Điệp là bướm, đối với công* thì t để nguyên đọc cho hay.)
Đầu tiên là Yêu tộc Kỳ Lân, tiếp theo là Viêm Phượng, tộc Mộng Điệp cũng chỉ còn lại một mầm độc đinh là Thẩm Mộng đây, tộc Thương Long chống đỡ qua đại chiến Nhân Yêu của vạn năm trước, cũng là ở mấy ngàn năm trước diệt tộc, từ đó Tứ đại Yêu tộc toàn bộ diệt vong.
Lúc ấy hắn nhớ rõ chính mình đang ngồi bên một bức tường đổ, nhìn chiến trường khói lửa ồn ào đằng xa, còn đang suy tư trận đại chiến Nhân Yêu này rốt cuộc khai hỏa như thế nào, nháy mắt sau đó hắn nhìn thấy một luồng sương mù màu đen từ trên trời hạ xuống, lại mở mắt ra, cách đại chiến Nhân Yêu nhưng đã qua một vạn năm.
Thẩm Mộng vừa mới trọng sinh ở trên người nhân loại vẫn mang theo mùi khói thuốc súng của chiến trường, đối với tất cả đều mang theo cảnh giác, thẳng đến khi biết rõ đây là địa phương nào, sau khi hiểu rõ thế cục của hai giới Nhân Yêu, lúc này Thẩm Mộng mới quyết định, không nói gì, không làm gì, chỉ ở yên đây làm một giáo viên nhân loại.
Thẩm Mộng vốn dĩ là một người tương đối chán ghét yêu quái, nguồn gốc chán ghét của hắn xuất phát từ đối lập của hai giới Nhân Yêu, cũng giống như Thẩm Mộng chán ghét nhân loại là một chuyện bình thường.
Rút một điếu thuốc từ trong hộp bỏ vào miệng, một sợi khói nhẹ dần nổi lên, Thẩm Mộng nhìn đồng hồ, đã hơn bảy giờ tối, hắn không quá nguyện ý trở lại khu trọ của giáo viên, mất ngủ chỉ là lấy cớ mà thôi, thính lực của hắn rất xuất chúng, luôn dễ dàng nghe được những tiếng động rất nhỏ, lại khiến cho hắn phiền chết đi được.
Còn không quay về nữa lão hiệu trưởng kia lại phải nhắc mãi, Thẩm Mộng bực bội hừ một tiếng, dụi tắt điếu thuốc trong tay, chỉ là không đợi hắn đứng dậy liền vang lên tiếng đập cửa, là tây trang quen thuộc đứng trước cửa, trên mặt mang cười, Chu Húc tới đây làm gì?
Hình người của Chu Húc rất trẻ, bộ dạng vô cùng tốt, cho dù đứng trong đám đông cũng có vẻ vô cùng xuất chúng hấp dẫn ánh nhìn, con ngươi màu đen tràn đầy ôn hòa giả dối.
Hai người đối mặt nhau không nói gì, Thẩm Mộng nhìn Chu Húc từ trên xuống dưới, thầm nghĩ người này rốt cuộc có tâm tư gì, phản cảm của bản thân đối với y đã rất rõ ràng, chẳng lẽ con nhện này là chịu ngược cuồng? thích kiểu này?
“Thầy Thẩm, là như vậy, tôi cùng mấy em học sinh vừa tới đây, đối với nơi này đều chưa quen thuộc, nếu như không ngại, có thể đến uống ly nước không? Tôi mời khách.” Chu Húc nói như vậy, y ý đồ thể hiện thành ý của mình với Thẩm Mộng.
Lời nói nho nhã lễ độ, nhưng mà người này căn bản không che dấu tính xâm lược của bản thân, y khinh thường che giấu, cứ phô bày ra bên ngoài như vậy, Thẩm Mộng nhíu nhíu mày, hiện tại Yêu giới đều là loại hàng này sao?
“Vậy thì uống.” Thẩm Mộng chưa bao giờ e ngại người khác khiêu khích hắn.
Trong mắt Chu Húc hiện lên vẻ kinh ngạc, một lúc sau vui vẻ trong mắt y càng sâu, chìm vào con ngươi đen như mực, giống như đầm lầy cắn nuốt hết thảy.
Đi phía sau hắn, ngón tay Chu Húc xoắn ở sau lưng, xoắn đến mức ngón tay trắng bệch cũng không thèm để ý.
Lần đầu tiên nhìn thấy nhân loại này, y liền sinh ra một loại cảm giác của số mệnh, loại cảm giác này mới lạ lại thú vị, thỉnh thoảng còn có thể khiến y sinh ra một loại dục vọng phá hư một cách mãnh liệt, thật là không uổng y cương quyết đòi đến Nhân giới, sự thật chứng minh, y là chính xác.
Chỗ ăn cơm là một tiệm cơm thông thường trong trường học, đám tiểu yêu quái không dám nói một câu, hai tên tóc vàng càng là thiếu chút nữa co mình lại vào trong hốc tường, cùng với bộ dạng ngang ngược càn rỡ của ban ngày quả thật giống như hai người.
So với đám tiểu yêu quái này, Chu Húc càng khiến cho người ta không thể không để mắt hơn.
Ánh mắt của y vô cùng trắng trợn, như thợ săn nhìn trúng con mồi, đang bố trí cạm bẫy.
“Cậu là muốn tôi móc hai tròng mắt của cậu ra sao?” Thẩm Mộng bình thản tự nhiên, không cho Chu Húc một ánh mắt. Hắn vốn dĩ không phải là người giỏi về ẩn nhẫn, bị nhìn như vậy hắn rất không dễ chịu.
Dù cho bị vạch trần không chút khách khí, Chu Húc cũng không cảm thấy tức giận, thậm chí hình như y còn vui vẻ hơn lúc trước, y nhìn Thẩm Mộng với đôi mắt sáng lấp lánh, “Thầy Thẩm đừng nói như vậy, Nhân giới của các thầy có câu nói, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, nhân vật biểu tượng giống như thầy Thẩm đây, lòng tôi sinh ái mộ, này cũng là bình thường, nên có nha.”
“Lòng sinh ái mộ?” Thẩm Mộng trực tiếp bị chọc cười, hắn đương nhiên biết rõ lời nói của Chu Húc đều là vô nghĩa, “Tôi đây nói với cậu một câu, tôi ghét nhất là nhện.”
Con ngươi Chu Húc co lại, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, y nhìn ngón tay của mình, nhìn qua thờ ơ, trong lời nói lại mang theo hưng phấn, “Thầy Thẩm, anh đoán, tin tức tôi cùng một chỗ với anh sẽ truyền khắp trường học này trong vòng mấy ngày?”
ly nhấp một ngụm rượu, Thẩm Mộng đứng lên, “Không sao, chờ tôi cắt cứt tám chân của cậu, lời đồn sẽ tự sụp đổ.”
Ánh mắt đuổi theo Thẩm Mộng, thẳng đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, Chu Húc mới cầm lên ly rượu Thẩm Mộng vừa uống, các học sinh bên dưới cũng không dám thở mạnh.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc này một học sinh mới thận trọng đứng lên, “Thầy Chu, tại sao phải trêu chọc giáo viên nhân loại kia? Kết thành thù oán với hắn mà nói, đối với lần trao đổi học tập này của chúng ta không có lợi a.”
“Vì cái gì?” Chu Húc xoay đầu nhìn cậu, nuốt rượu trong miệng xuống, “Bời vì thú vị.” Dường như nghĩ tới thứ gì, ánh mắt của y càng trở nên quỷ dị, “Thật sự là rất thú vị.”
Chu Phi Vũ không dám nói gì nữa, cậu chỉ cảm thấy cả người rét run, có một loại cảm giác ngay lúc này đây trao đổi học tập liền sẽ thất bại.
Vốn dĩ giáo viên dẫn dắt trao đổi sinh đến Nhân giới lần này căn bản không phải Chu Húc, vị thầy giáo cùng một họ với cậu đây chính là tai họa của Yêu giới, truyền thuyết có nói người bị y từng tính kế có thể nhét đầy mấy căn phòng, không giống với Thẩm Mộng chỉ là bị học sinh e ngại, đối với Chu Húc, bọn chúng chính là sợ hãi thật sự, yêu quái này nổi danh chính là Lục thân không nhận*.
(*六亲不认 mất hết tính người, lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.)
“Mấy trò tự quay về ký túc xá, thầy có chút việc.” Chu Húc đứng lên, nửa phần chú ý đều không cho bọn chúng.
Đi ra tiệm cơm, đèn đường trong bóng đêm chiếu ra từng cột sáng mờ ảo, y lấy điện thoại vừa mới mua hôm nay ra, gọi vào dãy số duy nhất có trên điện thoại: “A lô, hiệu trưởng Vương phải không? Tôi là Chu Húc, có một số việc muốn nhờ thầy.”
Cúp điện thoại, Chu Húc thu lại nụ cười, đứng lặng trong màn đêm, y nhìn về phía một góc nhỏ, trong miệng lẩm bẩm, “Không nên vội, sẽ nhanh thôi…”
Bên kia, Thẩm Mộng về tới khu trọ của giáo viên, trong phòng rất sạch sẽ, hoặc là nói không có chút nhân khí, dường như là một vật chết.
Ngồi xuống ghế, không đợi hắn xem xong bản tin, Thẩm Mộng liền nghe tiếng chuông cửa, mang theo bực bội bị gián đoạn hắn đi ra mở cửa, lúc phát hiện bên ngoài là con nhện cỡ lớn kia sắc mặt của hắn càng kém, không đợi Chu Húc nói một câu, Thẩm Mộng liền hung hăng đóng cửa lại.
Người ngoài cửa vô cùng kiên nhẫn, không ngừng ấn chuông cửa, khiến cho Thẩm Mộng muốn bỏ qua cũng không được, bực bội đi tới mở cửa, hắn dựa vào cửa lộ ra vẻ mặt khó chịu, “Chuyện gì?”
“Là thế này.” Dường như là căn bản nhìn không ra người trước mặt vô cùng ghét bỏ mình, Chu Húc nói: “Hiệu trưởng Vương nói với tôi khu trọ của giáo viên không đủ, cân nhắc đến tôi là phái nam, liền quyết định để cho hai ta cùng một chỗ, hy vọng anh có thể chứa chấp tôi trong thời gian sắp tới.”
Thẩm Mộng nhìn y, trong mắt mang theo không thể tưởng tượng nổi, “Cậu có bệnh?”
Không đợi Chu Húc trả lời, Thẩm Mộng lại đóng rầm cửa lại, tiếp theo một câu truyền ra, “Cút đi ngủ hành lang.”
Nhận được một cánh cửa đóng kín, Chu Húc cũng không rời đi, y đứng bên ngoài, mắt nhìn chằm chằm vào cửa, khuôn mặt bình tĩnh, y đã thay đi bộ tây trang đen, người mặc quần áo thoải mái, nút áo vẫn cài đến còn ba viên, đứng ở nơi đó giống như một ngôi sao phát sáng rực rỡ, gần như khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Cứ như vậy qua một tiếng đồng hồ, có người báo tình huống cho hiệu trưởng Vương, hiệu trưởng Vương gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Mộng.
Cánh cửa lại mở ra trước mắt Chu Húc, chỉ có điều lúc này, Thẩm Mộng không có đóng lại.
“Vào đi.” Thẩm Mộng nhìn y, bộ dạng uể oải, không có bao nhiêu hào hứng, trái lại, Chu Húc lại lộ ra nụ cười nắm chắc*, y cho rằng, liền giống như tiến dần từng bước vào phòng thế này, sớm hay muộn cũng có một ngày y nắm tên nhân loại xấu tính này ở trong lòng bàn tay.
(*Nguyên văn 势在必得 thế tại tất đắc: hình dung khí thế của người nhất định phải đạt đc một chuyện gì đó.)
Đi vào trong, Chu Húc liền nhìn trái phải đánh giá căn phòng, “Thầy Thẩm thật sự là người thú vị, phòng ốc sạch sẽ như vậy, thật không giống như là chỗ ở của người đàn ông độc thân.”
Thẩm Mộng không để ý tới y, mà đang không ngừng lật tìm đồ, một bên tìm một bên cau mày, bộ dạng dường như là rất ghét bỏ.
“Thầy Thẩm đang làm gì vậy?” Chu Húc đi đến bên cạnh Thẩm Mộng, “Tôi có thể tìm giúp một tay.”
“Tới đây.” Thẩm Mộng hình như rốt cuộc tìm được đồ rồi, vẫy vẫy Chu Húc, Chu Húc ngoan ngoãn đi tới, nhìn giống như người trẻ tuổi mang theo lòng hiếu kỳ, thẳng đến khi y bị một thứ gay mũi phun đầy mặt.
Lấy tay lau mặt, Chu Húc cau mày nhìn hắn, “Thầy Thẩm, đó là gì vậy?”
“Thuốc diệt côn trùng.” Thẩm Mộng nhìn y giơ bình xịt trong tay, “Hàng đặc chế, chuyên giết nhện.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro