Chương 23
Duy Mạc Đăng Hỏa
2024-11-19 02:47:15
Nhét Chu Húc vào trong ảo cảnh một cách gọn gàng mà dứt khoát, lúc này Thẩm Mộng mới thở phào nhẹ nhõm, bên ngoài trời vẫn mưa to, tiếng sấm rền vang, cho dù cách một tầng cửa sổ cũng không cách nào ngăn được những âm thanh đáng sợ này truyền vào trong tai.
Chu Húc bên cạnh không còn phát ra âm thanh nào, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện y nằm yên trên giường, mắt vẫn nhìn trần nhà, không giống như một thầy giáo, càng giống như là người bệnh tâm thần mới chạy trốn ra khỏi bệnh viện hơn.
Kéo rèm lại, Thẩm Mộng nhắm mắt, lần nữa chìm vào mộng cảnh không đầu không đuôi kia
Bóng đêm không giới hạn, Thẩm Mộng đứng trong hỗn độn, không phân rõ phương hướng cùng địa điểm. Mộng Điệp là một loại bướm có cảm nhận phương hướng rất mạnh, nơi có thể khiến cho Mộng Điệp lạc đường, này cũng thật sự là cấp lực tương đương.
Âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, một tiếng lại một tiếng, có âm thanh bén nhọn chói tai, có âm thanh mềm nhẹ ôn hòa, những âm thanh này hòa vào cùng nhau, không biết là ai đang nói chuyện, cũng không phân rõ bọn họ đang nói gì.
Thẩm Mộng cau mày khó chịu day day huyệt thái dương của mình, âm thanh bén nhọn làm hắn đau đầu.
“Câm miệng, ồn muốn chết!” Thẩm Mộng hô lên đầy bực bội, trong nháy mắt, đủ loại âm thanh kỳ quái biến mất, chỉ còn lại từng đợt lạnh lẽo bị người nhìn trộm, Thẩm Mộng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng tối bên trên.
Vô số ánh mắt từ trên nhìn xuống hắn, chúng nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng lộ ra một nụ cười kiệt ngạo*, ngọn lửa phóng lên cao, trong nháy mắt thổi quét toàn bộ đất trời.
(*桀骜 tính tình quật cường, k bị thuần phục.)
“Thầy Thẩm!” Chu Húc kéo Thẩm Mộng, nhiệt độ nóng bỏng làm phỏng cánh tay y, nhưng y vẫn không lùi bước, “Thầy Thẩm tỉnh, mau thu ngọn lửa của anh về! Căn phòng sắp bị đốt trụi rồi!”
Thẩm Mộng mở mắt nhìn về phía người kéo hắn, áo sơ mi trắng của Chu Húc đã bị ngọn lửa rọi thành màu vỏ quýt, xung quanh là ngọn lửa phập phùng, Thẩm Mộng liếc nhìn xung quanh, thấy chính là lửa lớn tận trời.
Đẩy Chu Húc ra, Thẩm Mộng búng tay, phụt một tiếng, tất cả ngọn lửa đều bị dập tắt, Chu Húc hừ một tiếng tán thưởng.
“Thầy Thẩm mơ thấy gì đó? Vậy mà suýt nữa thì đốt nơi này.” Chu Húc ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Mộng, “Nơi này chính là nơi đặt chân duy nhất của chúng ta, nếu như đốt chúng ta chỉ có thể dầm mưa ở bên ngoài.”
Thẩm Mộng lười biếng nhìn y, cánh tay bị bỏng của Chu Húc tản ra một thứ mùi kỳ lạ, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, máu tươi màu lục nhỏ xuống giường theo ngón tay của y, xèo một tiếng, ga giường bị ăn mòn thành một lỗ nhỏ.
Một con nhện toàn thân đều là độc.
Thấy Thẩm Mộng không nói lời nào, Chu Húc tiến đến bên cạnh Thẩm Mộng, gần như là đối mặt với hắn, bọn họ nhìn nhau vài giây, Chu Húc mở miệng đầu tiên, “Có phải có vô số đôi mắt đang nhìn anh, có vô số người đang nói chuyện.”
Thẩm Mộng nhìn Chu Húc, “Cậu cũng mơ thấy?”
“Ừ.” Chu Húc lại ngồi về vị trí của mình, “Là một không gian đen nhánh, hoàn toàn không tìm thấy đường, có thể nghe được có người nói chuyện, nhưng mà nghe không rõ, trên đỉnh đầu có rất nhiều đôi mắt.”
Chu Húc vuốt cằm, như là đang tự hỏi, “Tôi vốn định tìm đường khác, kết quả là nhìn thấy ánh lửa đột nhiên bùng lên ở cách đó không xa, tiếp theo tôi liền tỉnh dậy, phát hiện căn phòng của chúng ta thiếu chút nữa bị đốt.”
Dựa vào đầu giường, Thẩm Mộng nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết rõ giấc mộng này không phải là ngoài ý muốn, nhất là, hắn và con nhện này làm cùng một giấc mộng, có thể khiến cho bọn họ đồng thời tiến vào trong mộng không cách nào thoát khỏi, này thật đúng là một nơi không hề đơn giản.
Trực tiếp mở cửa sổ ra, hạt mưa theo gió tạt vào trong phòng, tiếng sấm nổ bị phóng đại gấp mười lần, Chu Húc bịt tai nhảy xuống giường, vừa lúc nhìn thấy cặp mắt kia liền trực tiếp bay lên.
“Lầu ba!” Chu Húc chụp áo khoác của mình vắt trên ghế liền xông ra ngoài, Thẩm Mộng thầm mắng một tiếng nhưng vẫn nhớ rõ đóng cửa sổ lại rồi mới đi ra, bước qua vụn thủy tinh vỡ vừa rồi, bọn họ xông đến cầu thang tầng ba.
Mưa cùng sấm sét hòa lẫn trong không khí, nhưng bọn họ vẫn nghe được âm thanh truyền tới từ lầu ba.
Cộp cộp, không giống như là có người đi đi lại lại trên tầng ba, càng giống như là có thứ gì đó đang nhảy tới nhảy lui, Thẩm Mộng cùng Chu Húc nhìn nhau, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, bọn họ thật cẩn thận đẩy cửa lầu ba ra, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.
“Ồ? Cửa này căn bản không khóa, lần trước đến chính là khóa vô cùng chặt.” Chu Húc vuốt cằm mình, đèn pin nhỏ trong tay chiếu vào khóa cửa, Thẩm Mộng nhìn nhìn, chỗ khóa cửa đã bị ăn mòn nhìn không ra bộ dạng vốn có.
Kéo Chu Húc ra khỏi hành lang, Thẩm Mộng giật đèn pin nhỏ trong tay Chu Húc, lục soát lầu ba một cách thận trọng.
Đi thẳng về phía trước dọc theo hành lang, bọn họ không nhìn thấy đôi mắt kia nữa, lại phát hiện bức tường bọn họ tìm thấy tối hôm qua lại không thấy đâu.
Ánh sáng của đèn pin quá yếu, Thẩm Mộng chỉ có thể soi sáng một vòng nhỏ, bức tường phẳng muốn mệnh, căn bản không nhìn ra được chỗ bị Chu Húc ăn mòn, cứ như là bức tường này có khả năng tự mình khép lại vậy.
Thẩm Mộng hừ một tiếng, duỗi tay sờ lên bức tường, ngón tay vừa chạm tới mặt tường, Thẩm Mộng liền sửng sốt, xúc cảm này, mang theo ấm áp, còn mềm nhũn, không giống như là một bức tường bình thường, càng giống như là một tảng… thịt còn sống.
“Tiểu Hồ điệp! Anh đang ở đâu?” Giọng nói truyền tới từ một nơi xa, Thẩm Mộng dễ dàng nghe ra đây là giọng của Chu Húc, như vậy, nếu như Chu Húc đang ở rất xa, người phía sau mình, là ai?
Đèn pin rời khỏi bức tường, Thẩm Mộng híp mắt đánh giá người đứng phía sau, thân hình mập mạp, ánh mắt đờ đẫn, miệng ngậm cây đèn rách nát kia, hắn đã bị thứ này đi theo phía sau mà không phát hiện?
Ngọn lửa tụ lại trong tay hắn, lúc bắn ra lại trực tiếp bắn ngược trở về, Thẩm Mộng bị đánh trúng lui về sau hai bước, vừa vặn đụng trúng bức tường mềm mại kia, tiếp theo hắn cảm nhận được xúc cảm tay bóp kẹo bông gòn.
Lúc Chu Húc chạy tới đây chỉ thấy Thẩm Mộng bị bức tường nuốt vào, giống như là bước vào trong vũng bùn, trong nháy mắt, màu đỏ xinh đẹp kia liền biến mất, Chu Húc sửng sốt một chút, bóng đen đứng ở ven tường lóe một cái biến mất, chỉ để lại một cây đèn rách tan.
Dầu đen tản ra mùi vị tanh tưởi, Chu Húc cau mày thận trọng chạm thử vào bức tường.
“Xúc cảm thật buồn nôn, thật là quá ghê tởm, nhưng mà tiểu Hồ điệp đi vào.” Chu Húc lẩm bẩm, trong mắt mang theo rối rắm, “Chính là thật sự buồn nôn.”
Nói xong, Chu Húc thả người nhào tới, bức tường lập tức hóa thành chất lỏng sền sệt bao trùm cả người Chu Húc, mở mắt lần nữa, chính là một căn phòng tối, hoàn toàn mới, không phải cùng một chỗ với lần trước.
Không chỉ thế, y còn nghe được tiếng nói chuyện, giọng nói hình như của ông chủ kia.
Trong nháy mắt, Chu Húc liền quên đi cảm giác buồn nôn bị bức tường nuốt chửng, hưng phấn chạy tới nơi phát ra tiếng, còn vô cùng chuyên nghiệp ẩn mình trong bóng tối.
“Hai tên giáo viên kia là chuyện như thế nào? Sao A Hắc sẽ biểu hiện ra bộ dạng căm thù như thế? Nương Nương.” Ông chủ vẫn luôn cung kính đứng ở nơi đó, ngồi bên cạnh là bà chủ, trong lòng là mèo đen đang ngủ.
Chu Húc bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, ngay từ lúc đầu y đã cảm thấy thái độ của ông chủ đối với người phụ nữ này là lạ, thì ra là Nương nương gì đó?
Bà chủ vuốt lông A Hắc, “Không cần để ý tới bọn họ, chỉ là nhân loại đến khảo sát mà thôi, cùng lắm là tổ tiên khả năng có chút huyết mạch của yêu quái, mới có thể khiến cho A Hắc có phản ứng lớn như vậy.”
Cho nên thật sự là vì yêu quái nên mới có thể bị súc sinh kia nhằm vào?
Chu Húc cong môi, đột nhiên y cảm thấy con mèo kia, dường như cũng rất thú vị.
Cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, đối tượng trò chuyện lại từ mèo đen đổi thành Lang Yêu trong lồng.
“Nếu như người canh mộ ở chỗ này, mộ liền nhất định ở đây.” Bà chủ cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua là còn chút yêu khí rách nát ngưng tụ mà thôi, lại là đầu óc ù lì* như thế.”
(*Nguyên văn 死脑筋 tử não cân: đầu óc đơn giản, phản ứng chậm.)
Ông chủ cũng không dám nói câu nào, thỉnh thoảng đáp một câu, đều có thể nghe được ông ta đang run rẩy.
Thì ra tiểu lang yêu kia chính là người canh mộ sinh ra từ ngôi mộ.
“Meow.” Mèo đen nhảy ra khỏi ngực bà chủ, lông dựng đứng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, mắt nhìn chằm chằm vào nơi ẩn nấp của Chu Húc, cuộc trò chuyện lập tức im bặt.
Bà chủ đứng lên, ánh mắt bà ta lạnh như băng nhìn vào trong góc, “Ông đi xem, A Hắc, mày cũng đi.”
Mèo đen cùng ông chủ chậm rãi tiến đến góc tối, Chu Húc híp mắt, mùi thơm nhàn nhạt tràn ra từ người y, chất lỏng màu đen chảy xuống từ ngón tay y, cũng không có giọt nào rơi xuống đất, mà là đưa đến phía xa theo sợi tơ trong suốt.
Người càng lúc càng gần, chỉ thiếu một chút liền bước vào cạm bẫy của con nhện, lúc này, vai y bị vỗ một cái, Chu Húc quay đầu, nhìn thấy Thẩm Mộng ngoắc ngoắc tay với y, vì vậy ngay lập tức, con nhện khoái trá buông tha con mồi của mình, nhào về ôm ấp của con bướm.
Ôm Chu Húc, ngón tay Thẩm Mộng chạm nhẹ mặt đất, một bức tường trong suốt đột ngột mọc ra từ dưới đất, ngăn cách hai người ở phía sau, cùng lúc đó, ông chủ cùng mèo đen đã tới đây, bọn họ mở đèn pin chiếu vào.
Chu Húc hưng phấn vẫy vẫy tay với bọn họ, người nọ lại căn bản không chú ý tới.
“Nương nương, không có gì.” Ông chủ tắt đèn ôm A Hắc lên, mèo đen dường như không vui, không ngừng giãy giụa.
Chu Húc dựa vào người Thẩm Mộng, hơi ngửa ra sau, “Thầy Thẩm, ảo cảnh của Hồ điệp đều thần kỳ như vậy sao? Vậy ngọn lửa của anh, rốt cuộc là chân thật hay là ảo cảnh giả dối?”
“Cậu muốn thử ngay tại chỗ không?” Thẩm Mộng giữ chặt cổ áo người này đi vào sâu bên trong bóng tối, “Tôi không muốn phí sức lực ở trên người cậu.”
Bước vào bóng tối, Thẩm Mộng mang theo Chu Húc đi đến trước một bức tường, hắn móc đèn pin từ trong ngực ra, bắt đầu phá giải ảo cảnh gây nên từ bức tường này, Chu Húc nhìn thoáng qua hoàn toàn nhìn không hiểu.
Vừa định chuồn đi chơi, kết quả bị Thẩm Mộng kéo lại, bức tường roạt một tiếng mở ra một không gian nhỏ, Chu Húc liền trực tiếp bị Thẩm Mộng nhét vào, sau đó chính là Thẩm Mộng.
“Thật chen chúc!” Chu Húc ngửa đầu há mồm thở dốc, bức tường khép lại, y chỉ có thể cảm giác được người đang đứng chen với mình trong không gian nhỏ xíu tối đen, chỉ cần hơi động một chút là có thể câu lấy ngón tay hắn.
Đột nhiên, ầm một tiếng, bức tường run rẩy kịch liệt, bọn họ lắc lư hai cái theo chấn động của bức tường, Chu Húc cảm giác được có thứ gì đó thật mềm cọ qua môi y.
Chu Húc bên cạnh không còn phát ra âm thanh nào, nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện y nằm yên trên giường, mắt vẫn nhìn trần nhà, không giống như một thầy giáo, càng giống như là người bệnh tâm thần mới chạy trốn ra khỏi bệnh viện hơn.
Kéo rèm lại, Thẩm Mộng nhắm mắt, lần nữa chìm vào mộng cảnh không đầu không đuôi kia
Bóng đêm không giới hạn, Thẩm Mộng đứng trong hỗn độn, không phân rõ phương hướng cùng địa điểm. Mộng Điệp là một loại bướm có cảm nhận phương hướng rất mạnh, nơi có thể khiến cho Mộng Điệp lạc đường, này cũng thật sự là cấp lực tương đương.
Âm thanh sột sột soạt soạt lại vang lên, một tiếng lại một tiếng, có âm thanh bén nhọn chói tai, có âm thanh mềm nhẹ ôn hòa, những âm thanh này hòa vào cùng nhau, không biết là ai đang nói chuyện, cũng không phân rõ bọn họ đang nói gì.
Thẩm Mộng cau mày khó chịu day day huyệt thái dương của mình, âm thanh bén nhọn làm hắn đau đầu.
“Câm miệng, ồn muốn chết!” Thẩm Mộng hô lên đầy bực bội, trong nháy mắt, đủ loại âm thanh kỳ quái biến mất, chỉ còn lại từng đợt lạnh lẽo bị người nhìn trộm, Thẩm Mộng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bóng tối bên trên.
Vô số ánh mắt từ trên nhìn xuống hắn, chúng nó nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng.
Thẩm Mộng lộ ra một nụ cười kiệt ngạo*, ngọn lửa phóng lên cao, trong nháy mắt thổi quét toàn bộ đất trời.
(*桀骜 tính tình quật cường, k bị thuần phục.)
“Thầy Thẩm!” Chu Húc kéo Thẩm Mộng, nhiệt độ nóng bỏng làm phỏng cánh tay y, nhưng y vẫn không lùi bước, “Thầy Thẩm tỉnh, mau thu ngọn lửa của anh về! Căn phòng sắp bị đốt trụi rồi!”
Thẩm Mộng mở mắt nhìn về phía người kéo hắn, áo sơ mi trắng của Chu Húc đã bị ngọn lửa rọi thành màu vỏ quýt, xung quanh là ngọn lửa phập phùng, Thẩm Mộng liếc nhìn xung quanh, thấy chính là lửa lớn tận trời.
Đẩy Chu Húc ra, Thẩm Mộng búng tay, phụt một tiếng, tất cả ngọn lửa đều bị dập tắt, Chu Húc hừ một tiếng tán thưởng.
“Thầy Thẩm mơ thấy gì đó? Vậy mà suýt nữa thì đốt nơi này.” Chu Húc ngồi ngay ngắn bên cạnh Thẩm Mộng, “Nơi này chính là nơi đặt chân duy nhất của chúng ta, nếu như đốt chúng ta chỉ có thể dầm mưa ở bên ngoài.”
Thẩm Mộng lười biếng nhìn y, cánh tay bị bỏng của Chu Húc tản ra một thứ mùi kỳ lạ, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, máu tươi màu lục nhỏ xuống giường theo ngón tay của y, xèo một tiếng, ga giường bị ăn mòn thành một lỗ nhỏ.
Một con nhện toàn thân đều là độc.
Thấy Thẩm Mộng không nói lời nào, Chu Húc tiến đến bên cạnh Thẩm Mộng, gần như là đối mặt với hắn, bọn họ nhìn nhau vài giây, Chu Húc mở miệng đầu tiên, “Có phải có vô số đôi mắt đang nhìn anh, có vô số người đang nói chuyện.”
Thẩm Mộng nhìn Chu Húc, “Cậu cũng mơ thấy?”
“Ừ.” Chu Húc lại ngồi về vị trí của mình, “Là một không gian đen nhánh, hoàn toàn không tìm thấy đường, có thể nghe được có người nói chuyện, nhưng mà nghe không rõ, trên đỉnh đầu có rất nhiều đôi mắt.”
Chu Húc vuốt cằm, như là đang tự hỏi, “Tôi vốn định tìm đường khác, kết quả là nhìn thấy ánh lửa đột nhiên bùng lên ở cách đó không xa, tiếp theo tôi liền tỉnh dậy, phát hiện căn phòng của chúng ta thiếu chút nữa bị đốt.”
Dựa vào đầu giường, Thẩm Mộng nhắm mắt dưỡng thần, hắn biết rõ giấc mộng này không phải là ngoài ý muốn, nhất là, hắn và con nhện này làm cùng một giấc mộng, có thể khiến cho bọn họ đồng thời tiến vào trong mộng không cách nào thoát khỏi, này thật đúng là một nơi không hề đơn giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trực tiếp mở cửa sổ ra, hạt mưa theo gió tạt vào trong phòng, tiếng sấm nổ bị phóng đại gấp mười lần, Chu Húc bịt tai nhảy xuống giường, vừa lúc nhìn thấy cặp mắt kia liền trực tiếp bay lên.
“Lầu ba!” Chu Húc chụp áo khoác của mình vắt trên ghế liền xông ra ngoài, Thẩm Mộng thầm mắng một tiếng nhưng vẫn nhớ rõ đóng cửa sổ lại rồi mới đi ra, bước qua vụn thủy tinh vỡ vừa rồi, bọn họ xông đến cầu thang tầng ba.
Mưa cùng sấm sét hòa lẫn trong không khí, nhưng bọn họ vẫn nghe được âm thanh truyền tới từ lầu ba.
Cộp cộp, không giống như là có người đi đi lại lại trên tầng ba, càng giống như là có thứ gì đó đang nhảy tới nhảy lui, Thẩm Mộng cùng Chu Húc nhìn nhau, vì phòng ngừa ngoài ý muốn, bọn họ thật cẩn thận đẩy cửa lầu ba ra, kẽo kẹt một tiếng, cửa mở.
“Ồ? Cửa này căn bản không khóa, lần trước đến chính là khóa vô cùng chặt.” Chu Húc vuốt cằm mình, đèn pin nhỏ trong tay chiếu vào khóa cửa, Thẩm Mộng nhìn nhìn, chỗ khóa cửa đã bị ăn mòn nhìn không ra bộ dạng vốn có.
Kéo Chu Húc ra khỏi hành lang, Thẩm Mộng giật đèn pin nhỏ trong tay Chu Húc, lục soát lầu ba một cách thận trọng.
Đi thẳng về phía trước dọc theo hành lang, bọn họ không nhìn thấy đôi mắt kia nữa, lại phát hiện bức tường bọn họ tìm thấy tối hôm qua lại không thấy đâu.
Ánh sáng của đèn pin quá yếu, Thẩm Mộng chỉ có thể soi sáng một vòng nhỏ, bức tường phẳng muốn mệnh, căn bản không nhìn ra được chỗ bị Chu Húc ăn mòn, cứ như là bức tường này có khả năng tự mình khép lại vậy.
Thẩm Mộng hừ một tiếng, duỗi tay sờ lên bức tường, ngón tay vừa chạm tới mặt tường, Thẩm Mộng liền sửng sốt, xúc cảm này, mang theo ấm áp, còn mềm nhũn, không giống như là một bức tường bình thường, càng giống như là một tảng… thịt còn sống.
“Tiểu Hồ điệp! Anh đang ở đâu?” Giọng nói truyền tới từ một nơi xa, Thẩm Mộng dễ dàng nghe ra đây là giọng của Chu Húc, như vậy, nếu như Chu Húc đang ở rất xa, người phía sau mình, là ai?
Đèn pin rời khỏi bức tường, Thẩm Mộng híp mắt đánh giá người đứng phía sau, thân hình mập mạp, ánh mắt đờ đẫn, miệng ngậm cây đèn rách nát kia, hắn đã bị thứ này đi theo phía sau mà không phát hiện?
Ngọn lửa tụ lại trong tay hắn, lúc bắn ra lại trực tiếp bắn ngược trở về, Thẩm Mộng bị đánh trúng lui về sau hai bước, vừa vặn đụng trúng bức tường mềm mại kia, tiếp theo hắn cảm nhận được xúc cảm tay bóp kẹo bông gòn.
Lúc Chu Húc chạy tới đây chỉ thấy Thẩm Mộng bị bức tường nuốt vào, giống như là bước vào trong vũng bùn, trong nháy mắt, màu đỏ xinh đẹp kia liền biến mất, Chu Húc sửng sốt một chút, bóng đen đứng ở ven tường lóe một cái biến mất, chỉ để lại một cây đèn rách tan.
Dầu đen tản ra mùi vị tanh tưởi, Chu Húc cau mày thận trọng chạm thử vào bức tường.
“Xúc cảm thật buồn nôn, thật là quá ghê tởm, nhưng mà tiểu Hồ điệp đi vào.” Chu Húc lẩm bẩm, trong mắt mang theo rối rắm, “Chính là thật sự buồn nôn.”
Nói xong, Chu Húc thả người nhào tới, bức tường lập tức hóa thành chất lỏng sền sệt bao trùm cả người Chu Húc, mở mắt lần nữa, chính là một căn phòng tối, hoàn toàn mới, không phải cùng một chỗ với lần trước.
Không chỉ thế, y còn nghe được tiếng nói chuyện, giọng nói hình như của ông chủ kia.
Trong nháy mắt, Chu Húc liền quên đi cảm giác buồn nôn bị bức tường nuốt chửng, hưng phấn chạy tới nơi phát ra tiếng, còn vô cùng chuyên nghiệp ẩn mình trong bóng tối.
“Hai tên giáo viên kia là chuyện như thế nào? Sao A Hắc sẽ biểu hiện ra bộ dạng căm thù như thế? Nương Nương.” Ông chủ vẫn luôn cung kính đứng ở nơi đó, ngồi bên cạnh là bà chủ, trong lòng là mèo đen đang ngủ.
Chu Húc bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, ngay từ lúc đầu y đã cảm thấy thái độ của ông chủ đối với người phụ nữ này là lạ, thì ra là Nương nương gì đó?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà chủ vuốt lông A Hắc, “Không cần để ý tới bọn họ, chỉ là nhân loại đến khảo sát mà thôi, cùng lắm là tổ tiên khả năng có chút huyết mạch của yêu quái, mới có thể khiến cho A Hắc có phản ứng lớn như vậy.”
Cho nên thật sự là vì yêu quái nên mới có thể bị súc sinh kia nhằm vào?
Chu Húc cong môi, đột nhiên y cảm thấy con mèo kia, dường như cũng rất thú vị.
Cuộc trò chuyện vẫn còn tiếp tục, đối tượng trò chuyện lại từ mèo đen đổi thành Lang Yêu trong lồng.
“Nếu như người canh mộ ở chỗ này, mộ liền nhất định ở đây.” Bà chủ cười lạnh một tiếng, “Chẳng qua là còn chút yêu khí rách nát ngưng tụ mà thôi, lại là đầu óc ù lì* như thế.”
(*Nguyên văn 死脑筋 tử não cân: đầu óc đơn giản, phản ứng chậm.)
Ông chủ cũng không dám nói câu nào, thỉnh thoảng đáp một câu, đều có thể nghe được ông ta đang run rẩy.
Thì ra tiểu lang yêu kia chính là người canh mộ sinh ra từ ngôi mộ.
“Meow.” Mèo đen nhảy ra khỏi ngực bà chủ, lông dựng đứng, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, mắt nhìn chằm chằm vào nơi ẩn nấp của Chu Húc, cuộc trò chuyện lập tức im bặt.
Bà chủ đứng lên, ánh mắt bà ta lạnh như băng nhìn vào trong góc, “Ông đi xem, A Hắc, mày cũng đi.”
Mèo đen cùng ông chủ chậm rãi tiến đến góc tối, Chu Húc híp mắt, mùi thơm nhàn nhạt tràn ra từ người y, chất lỏng màu đen chảy xuống từ ngón tay y, cũng không có giọt nào rơi xuống đất, mà là đưa đến phía xa theo sợi tơ trong suốt.
Người càng lúc càng gần, chỉ thiếu một chút liền bước vào cạm bẫy của con nhện, lúc này, vai y bị vỗ một cái, Chu Húc quay đầu, nhìn thấy Thẩm Mộng ngoắc ngoắc tay với y, vì vậy ngay lập tức, con nhện khoái trá buông tha con mồi của mình, nhào về ôm ấp của con bướm.
Ôm Chu Húc, ngón tay Thẩm Mộng chạm nhẹ mặt đất, một bức tường trong suốt đột ngột mọc ra từ dưới đất, ngăn cách hai người ở phía sau, cùng lúc đó, ông chủ cùng mèo đen đã tới đây, bọn họ mở đèn pin chiếu vào.
Chu Húc hưng phấn vẫy vẫy tay với bọn họ, người nọ lại căn bản không chú ý tới.
“Nương nương, không có gì.” Ông chủ tắt đèn ôm A Hắc lên, mèo đen dường như không vui, không ngừng giãy giụa.
Chu Húc dựa vào người Thẩm Mộng, hơi ngửa ra sau, “Thầy Thẩm, ảo cảnh của Hồ điệp đều thần kỳ như vậy sao? Vậy ngọn lửa của anh, rốt cuộc là chân thật hay là ảo cảnh giả dối?”
“Cậu muốn thử ngay tại chỗ không?” Thẩm Mộng giữ chặt cổ áo người này đi vào sâu bên trong bóng tối, “Tôi không muốn phí sức lực ở trên người cậu.”
Bước vào bóng tối, Thẩm Mộng mang theo Chu Húc đi đến trước một bức tường, hắn móc đèn pin từ trong ngực ra, bắt đầu phá giải ảo cảnh gây nên từ bức tường này, Chu Húc nhìn thoáng qua hoàn toàn nhìn không hiểu.
Vừa định chuồn đi chơi, kết quả bị Thẩm Mộng kéo lại, bức tường roạt một tiếng mở ra một không gian nhỏ, Chu Húc liền trực tiếp bị Thẩm Mộng nhét vào, sau đó chính là Thẩm Mộng.
“Thật chen chúc!” Chu Húc ngửa đầu há mồm thở dốc, bức tường khép lại, y chỉ có thể cảm giác được người đang đứng chen với mình trong không gian nhỏ xíu tối đen, chỉ cần hơi động một chút là có thể câu lấy ngón tay hắn.
Đột nhiên, ầm một tiếng, bức tường run rẩy kịch liệt, bọn họ lắc lư hai cái theo chấn động của bức tường, Chu Húc cảm giác được có thứ gì đó thật mềm cọ qua môi y.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro