Chương 40
Duy Mạc Đăng Hỏa
2024-11-19 02:47:15
Thẩm Mộng được nghe một chuyện xưa rất kỳ quái, thời gian của câu chuyện này rất xa xưa, lâu đến trình độ ngay cả hắn đều cảm thấy có phải Chu Húc đang bịa đặt lung tung hay không, trong chuyện xưa của Chu Húc, trên thế giới không chỉ có người cùng yêu, còn có một chủng tộc khác, gọi là quỷ.
Quỷ tộc là giống loài ra đời cùng với người và yêu, nhưng không cùng một dạng với những lời đồn đãi về quỷ hồn trên nhân gian, chủng tộc này cũng có sinh mệnh, bọn họ có máu có thịt, quanh năm đều là tái nhợt gầy yếu giống như người bị bạch tạng, nhìn qua giống như người bệnh bơ vơ không nơi nương tựa.
Nhưng trên thực tế, quỷ tộc này cũng không phải một chủng tộc dễ trêu chọc.
Bọn chúng có một loại bản năng bẩm sinh, hơi thở phát ra có thể ảnh hưởng đến người hoặc là yêu ở xung quanh, phóng đại cảm xúc của bọn họ, dụ dỗ ra tâm ma, không có người hoặc yêu là không có lỗ hổng, chỉ cần có bọn chúng tồn tại, lỗ hổng này sẽ càng lúc càng lớn.
“Không phải là cậu đang nói bậy chứ?” Thẩm Mộng cắt ngang lời Chu Húc, “Nếu thật sự vạn năng như vậy không chừng thế giới đã sớm bị hủy diệt.”
Chu Húc cười xua xua tay, “Chờ một chút, đừng gấp gáp như vậy, kế tiếp mới là trọng điểm.”
Loại bản năng này của quỷ tộc quả thật rất đáng sợ, nhưng trong yêu tộc rồi lại có chủng tộc có thể không bị ảnh hưởng thậm chí có thể nói là khắc chế bọn chúng, đó chính là Tứ đại Yêu tộc, bọn họ có thể nhảy lên trở thành đứng đầu Yêu tộc thời viễn cổ cũng là vì cái này.
Tứ đại Yêu tộc kết thành một thể, phong ấn quỷ tộc đến nơi hàn băng của phương bắc, chỗ kia quanh năm tuyết đọng không tan, không có ánh mặt trời không có sự sống, nhưng quỷ tộc trời sinh không sợ rét lạnh, chỗ kia vừa vặn là nơi thích hợp nhất của bọn chúng.
Loại đồ vật phong ấn này trải qua thời gian ăn mòn rồi cũng sẽ xuất hiện khiếm khuyết, ví dụ như hiện tại.
“Ý của cậu là, những người chúng ta gặp phải đều là trốn ra từ quỷ tộc?” Thẩm Mộng không thể tin được, nói thật, hắn thật đúng là không nghĩ tới trên thế giới này còn tồn tại một chủng tộc khác, hắn với tư cách Tứ đại Yêu tộc cũng không biết gì, Chu Húc là biết được từ đâu?
Chu Húc nhìn hắn, “Thầy Thầm đừng không tin, lời tôi nói đều là thật.”
Y duỗi tay, chỉ vào xung quanh, “Anh biết không? Nơi này chính là biên giới của phong ấn, anh biết bộ dạng ban đầu của nơi này là gì không?”
Thẩm Mộng trầm mặc, hắn chưa từng tới nơi đây, đương nhiên cũng không biết bộ dạng trước kia là gì.
Chu Húc bật cười, “Nơi này giống như nhân gian, trên thế giới này, là nơi ở chung duy nhất của người và yêu, hẳn là anh đã được nghe tới, nhưng anh nhìn xem hiện tại, khắp nơi đều là đồi hoang, không có sinh mệnh tồn tại, đây là chỗ đáng sợ của quỷ tộc.”
Gợi ra dục vọng điên cuồng nhất ở dưới đáy lòng, phóng đại mọi cảm xúc.
Thẩm Mộng không quá tin tưởng trên thế giới này còn có sự tồn tại của một chủng tộc khác, nhưng mà… Chu Húc cũng không có lý do lừa gạt hắn.
Từ Bức họa phong ấn lúc đầu, mỗi một chuyện xảy ra, đều có một người hoặc yêu bị ảnh hưởng rất sâu, bọn họ cố chấp điên đến tình trạng gần như điên cuồng, biến mình thành một người bệnh tâm thần.
Ngay cả hoa Tường vi dại trong nhà quỷ kia cũng vứt bỏ lý trí công kích bọn hắn.
“Vậy làm sao mà cậu biết được?” Thẩm Mộng nhìn y, dùng một loại ánh mắt nếu cậu không cho tôi một lý do hợp lý thì cậu xong rồi.
Chu Húc ngửa đầu nhìn không trung, “Tôi a, tôi biết là bởi vì, tôi từ lúc bắt đầu, chính là biết được.”
Ở thời kỳ thơ ấu thỉnh thoảng lại có người xuất hiện, mỗi người đều đang nói cho y biết, ngươi là một thành viên trong chúng ta, ngươi phải làm việc cho chúng ta, sau khi Chu Húc giết qua mấy lần phát hiện bọn họ không chết liền bắt đầu làm lơ bọn họ.
Tuổi thơ của y đi cùng với chán ghét của người lớn, bài xích của những đứa nhỏ cùng tuổi, cùng với thỉnh thoảng quấy rối của đám người kia, cho dù y làm lơ đám người kia, nhưng những lời mà bọn họ nói vẫn là nguyên vẹn khắc sâu ở trong đầu y.
Cũng chính là đầu đuôi của tất cả những chuyện này.
Sắp xếp lại sự thật từ mấy câu thêm mắm thêm muối của đám người kia, Chu Húc rốt cuộc biết được tại sao đám người kia lại đột nhiên xuất hiện.
“Vậy tại sao lúc trước bọn họ không tính toán đi ra, hiện tại mới kế hoạch rời đi?” Đây là điểm đáng ngờ thứ hai của Thẩm Mộng, thời gian đã qua lâu như vậy, lâu đến Tứ đại Yêu tộc cũng không còn truyền thừa, vì sao lúc này những người đó mới đột nhiên làm khó dễ.
Chu Húc gật gật đầu, trong mắt là chán ghét rất rõ rệt, “Đó là bởi vì, bọn họ nghênh đón một vị Vương đủ đê tiện vô sỉ.”
Gần như tất cả đều là người này bày kế.
Thẩm Mộng thở phào một hơi, hắn liền trầm mặc một giây, cuối cùng hỏi một câu dường như hoàn toàn không có quan hệ với chuyện này.
Hắn hỏi: “Tứ đại Yêu tộc diệt tộc có quan hệ gì với bọn họ.”
Nhìn vào mắt Thẩm Mộng, Chu Húc cũng trầm mặc, y cũng không nghĩ tới, cho dù y đã nói rất mơ hồ, nhưng Thẩm Mộng vẫn ngay lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, “Anh có ý gì?”
“Rất kỳ quái a.” Thẩm Mộng xoay người nhìn xung quanh, “Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy không đúng, tộc Hỏa phượng trời sinh khống chế lửa, bọn họ lại có thể bị lửa vây khốn diệt tộc, tộc Kỳ lân am hiểu y thuật, tại sao lại bị diệt sớm nhất.”
“Còn có tộc Mộng điệp.” Thẩm Mộng nhắm mắt, “Rốt cuộc nhân loại bỏ ra đại giới cỡ nào mới có thể nguyền rủa toàn bộ Mộng điệp đến diệt tộc.”
Đây là một vấn đề rất thực tế, Chu Húc biết rõ đáp án, nhưng y cảm thấy nói ra không tốt lắm.
Luôn cảm thấy nói ra giống như là y đang uy hiếp Thẩm Mộng nhất định phải gia nhập trận doanh đối đầu với quỷ tộc vậy.
Nhưng mà,... những thứ này vốn cũng không phải ngẫu nhiên, trên thế giới này không hề có cái gọi là ngẫu nhiên, có chỉ là tất nhiên
“Nếu như là chuyện tôi biết mà nói, Hỏa phượng cùng Mộng điệp là bọn họ làm, Kỳ lân cùng Thương long là bọn họ đẩy tay.”
“Yêu tộc bị thâm nhập nhiều hay ít?” Thẩm Mộng nhìn về phía Chu Húc, trong mắt mang theo thận trọng.
Chu Húc nhìn hắn, đáp thong thả nhưng rõ ràng, “Nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng.”
Toàn bộ nơi quan trọng của Yêu giới đều bị thâm nhập, bởi so sánh với nhân loại, bọn họ cho rằng Yêu giới càng có thể uy hiếp bọn họ hơn Nhân giới, Tứ đại Yêu tộc không còn tồn tại, vậy liền không còn thứ gì khác có thể khắc chế được bọn họ.
Thẩm Mộng còn sống là một kỳ tích, cũng là một loại số mệnh, hắn là người duy nhất trên thế giới này có thể làm lơ ảnh hưởng của quỷ tộc.
Trầm mặc lan tràn giữa hai người, ai cũng không nói lời nào, một lúc sau, Thẩm Mộng xoay người đi về phía trước, Chu Húc theo hắn rời đi,
Đi thẳng đến phần cuối, bọn họ có thể nhìn thấy sắc trời dần tối, nhưng đến hiện tại không hề nhìn thấy một sự sống nào, nơi này đã thật sự trở thành vùng đất chết.
Trước kia, Thẩm Mộng đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày Nhân Yêu buông bỏ vũ khí cùng hận thù hợp tác với nhau, như vậy nhất định là đã xảy ra một tai họa lớn, tai họa này nghiêm trọng đến mức bọn họ không thể không bắt tay với nhau.
Nhưng hắn thật không ngờ, tai họa này thật sự liền tới một cách dễ dàng như vậy.
Quỷ tộc bị phong ấn? Chu Húc cho tới giờ đều đang tìm kiếm quỷ, y vẫn luôn đang ám chỉ gì đó.
“Lúc nào thì bọn họ có thể phá vỡ phong ấn?” Thẩm Mộng giữ chặt tay áo Chu Húc, dẫn theo y bước vào trong không gian vặn vẹo.
Chu Húc ngoan ngoãn bị kéo đi, một bên đi một bên trả lời câu hỏi của Thẩm Mộng, “Hẳn là có thể ra ngoài nhanh thôi, bọn họ vẫn sưu tập những vật phẩm phá vỡ phong ấn khác, bao gồm đồ vật ghi lại trong sách Luân Hoàn.”
“Ước chừng từ lúc nào?”
Chu Húc nghĩ một chút, “Trong vòng một năm.”
Quay về khu nhà trọ của giáo viên, bước vào phòng, Thẩm Mộng nhìn vào mắt Chu Húc, “Tôi không hỏi cậu làm sao mà biết được, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, những lời này của cậu đều là thật sao?”
“Tiểu Hồ điệp, làm sao tôi có thể gạt anh chứ?” Chu Húc nghiêng đầu, trong mắt mang theo ấm áp, “Rõ ràng tôi thích anh như vậy.”
Thật sự. Đều là thật.
Cho dù là chủng tộc kỳ lạ kia, hay là lực ảnh hưởng của bản thân chủng tộc này, phóng đại dục vọng nơi đáy lòng, sau đó lâm vào điên cuồng?
Giống như Từ Trường Dao bị sợ hãi của bản thân hù đến xuất hiện ảo giác, giống như Trần Xán Minh bị trực tiếp vặn vẹo tư tưởng muốn giết người, hay là Khuyển yêu bị phẫn nộ chi phối bởi vì tuyệt vọng diệt tộc mà trực tiếp quy tất cả mọi thứ lên trên người nhân loại.
Vào giờ phút này, Thẩm Mộng rốt cuộc phát hiện, thế giới hắn đến sau vạn năm không phải là tùy tùy tiện tiện mà đến, mà là muốn đối mặt với một cục diện rối rắm thật lớn, gần như hoàn toàn không biết phải dọn dẹp thế nào.
“Tiểu Hồ điệp, anh tức giận sao?” Chu Húc chạy đến bên cạnh Thẩm Mộng, y nhìn khuôn mặt không có biểu tình của Thẩm Mộng, “Bởi vì căn bản không biết phải làm như thế nào sao?”
Thẩm Mộng quay đầu nhìn y, “Chẳng lẽ cậu biết phải làm thế nào?”
“Hết thảy ngọn nguồn là phá hủy phong ấn cùng Vương của bọn họ, chỉ cần giết chết Vương của bọn họ, thuận tiện gia cố phong ấn không phải được rồi.”
Chu Húc nói như vậy, trên mặt chỉ mang theo nghi vấn, y thật sự cảm thấy làm như vậy là được rồi.
“Cậu cảm thấy tôi có thể giết chết Vương của bọn họ, hay là cậu có thể giết chết? Về phong ấn tôi nhưng thật ra có thể làm.”
Chu Húc lắc đầu, y cong môi, “Tiểu Hồ điệp đừng gấp, anh đã quên sao? Tôi nói rồi, tôi đây có một Thánh khí, Thánh khí được giấu ở trong thân thể của một người, Thánh khí kia có thể giúp một tay.”
“Hả?” Thẩm Mộng có chút kỳ quái, “Sao tôi không nhớ rõ Yêu giới có tồn tại một Thánh khí như vậy.”
Chu Húc không trả lời, y chỉ đột nhiên trở nên tương đối vui vẻ, thậm khí vui sướng ngâm nga một khúc nhạc, làm lơ gia hỏa đột nhiên phát bệnh này, Thẩm Mộng vòng qua y, bắt đầu lên kế hoạch cho bản thân.
Thẩm Mộng là một kỳ tích, là một hạt giống đại biểu cho hy vọng.
Chu Húc nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt mang theo độ nóng cuồng nhiệt, y điên cuồng tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay đều là cảm giác tê dại, thậm chí y không cách nào khống chế được ngón tay đang phát run.
Có lẽ từ lúc bắt đầu, đây cũng không phải Chu Húc lựa chọn, mà là trời cao lựa chọn hắn.
Thiên Đạo sáng tạo ra Thẩm Mộng, vì chính là để cho hắn trợ giúp Nhân Yêu vượt qua kiếp nạn này.
Mà chính mình, chỉ là một quân cờ nhỏ trợ giúp hắn lớn lên mà thôi.
Vừa nghĩ vừa cười, Chu Húc nhanh chóng chạy theo Thẩm Mộng, cũng ở trước khi hắn đóng cửa mạnh mẽ xông tới, ôm chặt lấy Thẩm Mộng ở phía sau cửa, sức lực mạnh mẽ khiến cho Thẩm Mộng có chút không khỏe.
“Này, cậu làm gì vậy?” Thẩm Mộng chọc chọc vai y, có chút kỳ quái hỏi.
Chu Húc không trả lời, chỉ là cánh tay lại siết thêm chút nữa, “Thầy Thẩm thật sự không cùng tôi ở bên nhau sao? Cho dù chết, tôi cũng nguyện ý ở bên anh, thầy Thẩm? Vì sao không chấp nhận tôi nha?”
Thẩm Mộng thầm nghĩ, chúng ta mới quen biết bao lâu? Tại sao phải ở bên nhau, nhưng nhìn Chu Húc, hắn cũng không nói ra miệng, chỉ là đặt tay ở trên vai y vỗ nhẹ hai cái, “Được rồi, đừng làm nũng.”
Cho dù là ngược dòng đến vạn năm trước, Thẩm Mộng trước giờ chưa từng gặp được người đuổi theo hắn chặt như vậy, dán hắn gần như vậy, Chu Húc giống như một gậy chọc phân, thô lỗ xen ngang vào cuộc sống của hắn, khiến cuộc sống của hắn trở nên hỗn loạn.
Nhưng có chút khác thường chính là, dường như bản thân không chán ghét người này giống như mới đầu.
Theo thời gian đổi dời, đã quen với tính cách bừa bãi của người này, giống như ở chung với nhau cũng không tính là có trở ngại.
“Tôi có thể cho rằng thầy Thẩm là mềm lòng không?” Giọng Chu Húc khàn khàn, ghé vào bên tai Thẩm Mộng nỉ non, mang theo một loại gợi cảm khiến người ta rùng mình, gia hỏa này giống như đang cố ý câu dẫn hắn bằng cách tản ra hormone nồng nặc.
Thẩm Mộng vỗ vỗ lưng y, “Mau đứng thẳng, đừng lãng.”
Bị Thẩm Mộng nói đến run run, Chu Húc lắc rớt da gà trên người, sau đó tiếp tục dựa vào người hắn giống như không có xương cốt, chính là không đứng thẳng.
Lâu như vậy rồi Thẩm Mộng đều không thể học được một việc chính là sự nhẫn nại, hắn trước giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó, nào có đạo lý sẽ để cho người ta chiếm được tiện nghi, vì vậy Chu Húc lại bị đuổi ra khỏi cửa.
“Này này, thầy Thẩm, đừng như vậy, thầy Thẩm…” Chu Húc gõ cửa, “Tôi biết anh còn chưa đi, cho tôi vào.”
Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Người như cậu, không thích hợp vào phòng, chỉ thích hợp bị nhốt bên ngoài.”
“Tôi có một bí mật rất lớn muốn nói cho anh.” Chu Húc cong môi, “Là một bí mật nhất định sẽ khiến anh cảm thấy hứng thú.”
Nhiều khi Thẩm Mộng đều nghĩ, Chu Húc người này rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật, chẳng lẽ y sẽ không nghẹn hỏng sao? Giấu tất cả chân tướng cùng sự thật ở trong lòng, không hề lộ ra.
Con nhện khiến người ta đau đầu nhất thế gian này.
Lúc này Thẩm Mộng cũng không biết bí mật theo lời Chu Húc rốt cuộc là gì, nhưng hắn dễ dàng biết được, người này nhất định lại che giấu gì đó.
“Bí mật?” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Bí mật của cậu cũng thật nhiều.”
Chu Húc chống trán vào cửa, y nhắm mắt lại, môi nhếch lên một nụ cười ôn hòa, “Thầy Thẩm, đây là một bí mật anh nhất định muốn biết.”
“Ồ?” Thẩm Mộng nhìn trên di động hiệu trưởng hỏi thăm mình vì sao liên tiếp hai tiết học đều không lên lớp, “Cậu nói xem, là cái dạng gì?”
Chu Húc mở to mắt, màu đỏ tươi chợt lóe mà qua, “Về… Mộng điệp.”
Ngón tay đang đánh chữ khựng lại, Thẩm Mộng ngay cả hô hấp cũng ngừng, “Cậu nói cái gì?”
“Là một bí mật rất lớn về tộc Mộng điệp.” Chu Húc nói ra những lời này một cách trôi chảy, “Thầy Thẩm, hẳn là nên cảm thấy hứng thú mới phải.”
Thẩm Mộng đã trầm mặc ba giây đồng hồ, hắn gửi một tin nhắn cho hiệu trưởng, tiếp đó xoay người mở cửa.
Người ngoài cửa cùng đối mặt với hắn, trong mắt không có hoảng loạn cũng không có sợ hãi, bọn họ đều rất bình tĩnh.
Trở tay đóng cửa, Thẩm Mộng kéo cổ tay y rời đi nơi này, “Chúng ta đi thôi.”
Chu Húc sửng sốt một chút, “Đi nơi nào?” Chẳng lẽ không phải cho y đi vào sao?
“Rời đi nơi này.” Thẩm Mộng không nhiều lời, chỉ là ở trong vô số tầm mắt của người khác kéo Chu Húc từ khu nhà trọ cho giáo viên đi thẳng đến cổng trường.
Trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Vương mờ mịt nhìn tin nhắn mình mới nhận được, người gửi là Thẩm Mộng.
“Tôi từ chức.”
Quỷ tộc là giống loài ra đời cùng với người và yêu, nhưng không cùng một dạng với những lời đồn đãi về quỷ hồn trên nhân gian, chủng tộc này cũng có sinh mệnh, bọn họ có máu có thịt, quanh năm đều là tái nhợt gầy yếu giống như người bị bạch tạng, nhìn qua giống như người bệnh bơ vơ không nơi nương tựa.
Nhưng trên thực tế, quỷ tộc này cũng không phải một chủng tộc dễ trêu chọc.
Bọn chúng có một loại bản năng bẩm sinh, hơi thở phát ra có thể ảnh hưởng đến người hoặc là yêu ở xung quanh, phóng đại cảm xúc của bọn họ, dụ dỗ ra tâm ma, không có người hoặc yêu là không có lỗ hổng, chỉ cần có bọn chúng tồn tại, lỗ hổng này sẽ càng lúc càng lớn.
“Không phải là cậu đang nói bậy chứ?” Thẩm Mộng cắt ngang lời Chu Húc, “Nếu thật sự vạn năng như vậy không chừng thế giới đã sớm bị hủy diệt.”
Chu Húc cười xua xua tay, “Chờ một chút, đừng gấp gáp như vậy, kế tiếp mới là trọng điểm.”
Loại bản năng này của quỷ tộc quả thật rất đáng sợ, nhưng trong yêu tộc rồi lại có chủng tộc có thể không bị ảnh hưởng thậm chí có thể nói là khắc chế bọn chúng, đó chính là Tứ đại Yêu tộc, bọn họ có thể nhảy lên trở thành đứng đầu Yêu tộc thời viễn cổ cũng là vì cái này.
Tứ đại Yêu tộc kết thành một thể, phong ấn quỷ tộc đến nơi hàn băng của phương bắc, chỗ kia quanh năm tuyết đọng không tan, không có ánh mặt trời không có sự sống, nhưng quỷ tộc trời sinh không sợ rét lạnh, chỗ kia vừa vặn là nơi thích hợp nhất của bọn chúng.
Loại đồ vật phong ấn này trải qua thời gian ăn mòn rồi cũng sẽ xuất hiện khiếm khuyết, ví dụ như hiện tại.
“Ý của cậu là, những người chúng ta gặp phải đều là trốn ra từ quỷ tộc?” Thẩm Mộng không thể tin được, nói thật, hắn thật đúng là không nghĩ tới trên thế giới này còn tồn tại một chủng tộc khác, hắn với tư cách Tứ đại Yêu tộc cũng không biết gì, Chu Húc là biết được từ đâu?
Chu Húc nhìn hắn, “Thầy Thầm đừng không tin, lời tôi nói đều là thật.”
Y duỗi tay, chỉ vào xung quanh, “Anh biết không? Nơi này chính là biên giới của phong ấn, anh biết bộ dạng ban đầu của nơi này là gì không?”
Thẩm Mộng trầm mặc, hắn chưa từng tới nơi đây, đương nhiên cũng không biết bộ dạng trước kia là gì.
Chu Húc bật cười, “Nơi này giống như nhân gian, trên thế giới này, là nơi ở chung duy nhất của người và yêu, hẳn là anh đã được nghe tới, nhưng anh nhìn xem hiện tại, khắp nơi đều là đồi hoang, không có sinh mệnh tồn tại, đây là chỗ đáng sợ của quỷ tộc.”
Gợi ra dục vọng điên cuồng nhất ở dưới đáy lòng, phóng đại mọi cảm xúc.
Thẩm Mộng không quá tin tưởng trên thế giới này còn có sự tồn tại của một chủng tộc khác, nhưng mà… Chu Húc cũng không có lý do lừa gạt hắn.
Từ Bức họa phong ấn lúc đầu, mỗi một chuyện xảy ra, đều có một người hoặc yêu bị ảnh hưởng rất sâu, bọn họ cố chấp điên đến tình trạng gần như điên cuồng, biến mình thành một người bệnh tâm thần.
Ngay cả hoa Tường vi dại trong nhà quỷ kia cũng vứt bỏ lý trí công kích bọn hắn.
“Vậy làm sao mà cậu biết được?” Thẩm Mộng nhìn y, dùng một loại ánh mắt nếu cậu không cho tôi một lý do hợp lý thì cậu xong rồi.
Chu Húc ngửa đầu nhìn không trung, “Tôi a, tôi biết là bởi vì, tôi từ lúc bắt đầu, chính là biết được.”
Ở thời kỳ thơ ấu thỉnh thoảng lại có người xuất hiện, mỗi người đều đang nói cho y biết, ngươi là một thành viên trong chúng ta, ngươi phải làm việc cho chúng ta, sau khi Chu Húc giết qua mấy lần phát hiện bọn họ không chết liền bắt đầu làm lơ bọn họ.
Tuổi thơ của y đi cùng với chán ghét của người lớn, bài xích của những đứa nhỏ cùng tuổi, cùng với thỉnh thoảng quấy rối của đám người kia, cho dù y làm lơ đám người kia, nhưng những lời mà bọn họ nói vẫn là nguyên vẹn khắc sâu ở trong đầu y.
Cũng chính là đầu đuôi của tất cả những chuyện này.
Sắp xếp lại sự thật từ mấy câu thêm mắm thêm muối của đám người kia, Chu Húc rốt cuộc biết được tại sao đám người kia lại đột nhiên xuất hiện.
“Vậy tại sao lúc trước bọn họ không tính toán đi ra, hiện tại mới kế hoạch rời đi?” Đây là điểm đáng ngờ thứ hai của Thẩm Mộng, thời gian đã qua lâu như vậy, lâu đến Tứ đại Yêu tộc cũng không còn truyền thừa, vì sao lúc này những người đó mới đột nhiên làm khó dễ.
Chu Húc gật gật đầu, trong mắt là chán ghét rất rõ rệt, “Đó là bởi vì, bọn họ nghênh đón một vị Vương đủ đê tiện vô sỉ.”
Gần như tất cả đều là người này bày kế.
Thẩm Mộng thở phào một hơi, hắn liền trầm mặc một giây, cuối cùng hỏi một câu dường như hoàn toàn không có quan hệ với chuyện này.
Hắn hỏi: “Tứ đại Yêu tộc diệt tộc có quan hệ gì với bọn họ.”
Nhìn vào mắt Thẩm Mộng, Chu Húc cũng trầm mặc, y cũng không nghĩ tới, cho dù y đã nói rất mơ hồ, nhưng Thẩm Mộng vẫn ngay lập tức phát hiện ra chỗ không đúng, “Anh có ý gì?”
“Rất kỳ quái a.” Thẩm Mộng xoay người nhìn xung quanh, “Từ lúc bắt đầu tôi đã cảm thấy không đúng, tộc Hỏa phượng trời sinh khống chế lửa, bọn họ lại có thể bị lửa vây khốn diệt tộc, tộc Kỳ lân am hiểu y thuật, tại sao lại bị diệt sớm nhất.”
“Còn có tộc Mộng điệp.” Thẩm Mộng nhắm mắt, “Rốt cuộc nhân loại bỏ ra đại giới cỡ nào mới có thể nguyền rủa toàn bộ Mộng điệp đến diệt tộc.”
Đây là một vấn đề rất thực tế, Chu Húc biết rõ đáp án, nhưng y cảm thấy nói ra không tốt lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Luôn cảm thấy nói ra giống như là y đang uy hiếp Thẩm Mộng nhất định phải gia nhập trận doanh đối đầu với quỷ tộc vậy.
Nhưng mà,... những thứ này vốn cũng không phải ngẫu nhiên, trên thế giới này không hề có cái gọi là ngẫu nhiên, có chỉ là tất nhiên
“Nếu như là chuyện tôi biết mà nói, Hỏa phượng cùng Mộng điệp là bọn họ làm, Kỳ lân cùng Thương long là bọn họ đẩy tay.”
“Yêu tộc bị thâm nhập nhiều hay ít?” Thẩm Mộng nhìn về phía Chu Húc, trong mắt mang theo thận trọng.
Chu Húc nhìn hắn, đáp thong thả nhưng rõ ràng, “Nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng.”
Toàn bộ nơi quan trọng của Yêu giới đều bị thâm nhập, bởi so sánh với nhân loại, bọn họ cho rằng Yêu giới càng có thể uy hiếp bọn họ hơn Nhân giới, Tứ đại Yêu tộc không còn tồn tại, vậy liền không còn thứ gì khác có thể khắc chế được bọn họ.
Thẩm Mộng còn sống là một kỳ tích, cũng là một loại số mệnh, hắn là người duy nhất trên thế giới này có thể làm lơ ảnh hưởng của quỷ tộc.
Trầm mặc lan tràn giữa hai người, ai cũng không nói lời nào, một lúc sau, Thẩm Mộng xoay người đi về phía trước, Chu Húc theo hắn rời đi,
Đi thẳng đến phần cuối, bọn họ có thể nhìn thấy sắc trời dần tối, nhưng đến hiện tại không hề nhìn thấy một sự sống nào, nơi này đã thật sự trở thành vùng đất chết.
Trước kia, Thẩm Mộng đã từng nghĩ tới, nếu có một ngày Nhân Yêu buông bỏ vũ khí cùng hận thù hợp tác với nhau, như vậy nhất định là đã xảy ra một tai họa lớn, tai họa này nghiêm trọng đến mức bọn họ không thể không bắt tay với nhau.
Nhưng hắn thật không ngờ, tai họa này thật sự liền tới một cách dễ dàng như vậy.
Quỷ tộc bị phong ấn? Chu Húc cho tới giờ đều đang tìm kiếm quỷ, y vẫn luôn đang ám chỉ gì đó.
“Lúc nào thì bọn họ có thể phá vỡ phong ấn?” Thẩm Mộng giữ chặt tay áo Chu Húc, dẫn theo y bước vào trong không gian vặn vẹo.
Chu Húc ngoan ngoãn bị kéo đi, một bên đi một bên trả lời câu hỏi của Thẩm Mộng, “Hẳn là có thể ra ngoài nhanh thôi, bọn họ vẫn sưu tập những vật phẩm phá vỡ phong ấn khác, bao gồm đồ vật ghi lại trong sách Luân Hoàn.”
“Ước chừng từ lúc nào?”
Chu Húc nghĩ một chút, “Trong vòng một năm.”
Quay về khu nhà trọ của giáo viên, bước vào phòng, Thẩm Mộng nhìn vào mắt Chu Húc, “Tôi không hỏi cậu làm sao mà biết được, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, những lời này của cậu đều là thật sao?”
“Tiểu Hồ điệp, làm sao tôi có thể gạt anh chứ?” Chu Húc nghiêng đầu, trong mắt mang theo ấm áp, “Rõ ràng tôi thích anh như vậy.”
Thật sự. Đều là thật.
Cho dù là chủng tộc kỳ lạ kia, hay là lực ảnh hưởng của bản thân chủng tộc này, phóng đại dục vọng nơi đáy lòng, sau đó lâm vào điên cuồng?
Giống như Từ Trường Dao bị sợ hãi của bản thân hù đến xuất hiện ảo giác, giống như Trần Xán Minh bị trực tiếp vặn vẹo tư tưởng muốn giết người, hay là Khuyển yêu bị phẫn nộ chi phối bởi vì tuyệt vọng diệt tộc mà trực tiếp quy tất cả mọi thứ lên trên người nhân loại.
Vào giờ phút này, Thẩm Mộng rốt cuộc phát hiện, thế giới hắn đến sau vạn năm không phải là tùy tùy tiện tiện mà đến, mà là muốn đối mặt với một cục diện rối rắm thật lớn, gần như hoàn toàn không biết phải dọn dẹp thế nào.
“Tiểu Hồ điệp, anh tức giận sao?” Chu Húc chạy đến bên cạnh Thẩm Mộng, y nhìn khuôn mặt không có biểu tình của Thẩm Mộng, “Bởi vì căn bản không biết phải làm như thế nào sao?”
Thẩm Mộng quay đầu nhìn y, “Chẳng lẽ cậu biết phải làm thế nào?”
“Hết thảy ngọn nguồn là phá hủy phong ấn cùng Vương của bọn họ, chỉ cần giết chết Vương của bọn họ, thuận tiện gia cố phong ấn không phải được rồi.”
Chu Húc nói như vậy, trên mặt chỉ mang theo nghi vấn, y thật sự cảm thấy làm như vậy là được rồi.
“Cậu cảm thấy tôi có thể giết chết Vương của bọn họ, hay là cậu có thể giết chết? Về phong ấn tôi nhưng thật ra có thể làm.”
Chu Húc lắc đầu, y cong môi, “Tiểu Hồ điệp đừng gấp, anh đã quên sao? Tôi nói rồi, tôi đây có một Thánh khí, Thánh khí được giấu ở trong thân thể của một người, Thánh khí kia có thể giúp một tay.”
“Hả?” Thẩm Mộng có chút kỳ quái, “Sao tôi không nhớ rõ Yêu giới có tồn tại một Thánh khí như vậy.”
Chu Húc không trả lời, y chỉ đột nhiên trở nên tương đối vui vẻ, thậm khí vui sướng ngâm nga một khúc nhạc, làm lơ gia hỏa đột nhiên phát bệnh này, Thẩm Mộng vòng qua y, bắt đầu lên kế hoạch cho bản thân.
Thẩm Mộng là một kỳ tích, là một hạt giống đại biểu cho hy vọng.
Chu Húc nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt mang theo độ nóng cuồng nhiệt, y điên cuồng tự nói với mình phải bình tĩnh, nhưng đầu ngón tay đều là cảm giác tê dại, thậm chí y không cách nào khống chế được ngón tay đang phát run.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ từ lúc bắt đầu, đây cũng không phải Chu Húc lựa chọn, mà là trời cao lựa chọn hắn.
Thiên Đạo sáng tạo ra Thẩm Mộng, vì chính là để cho hắn trợ giúp Nhân Yêu vượt qua kiếp nạn này.
Mà chính mình, chỉ là một quân cờ nhỏ trợ giúp hắn lớn lên mà thôi.
Vừa nghĩ vừa cười, Chu Húc nhanh chóng chạy theo Thẩm Mộng, cũng ở trước khi hắn đóng cửa mạnh mẽ xông tới, ôm chặt lấy Thẩm Mộng ở phía sau cửa, sức lực mạnh mẽ khiến cho Thẩm Mộng có chút không khỏe.
“Này, cậu làm gì vậy?” Thẩm Mộng chọc chọc vai y, có chút kỳ quái hỏi.
Chu Húc không trả lời, chỉ là cánh tay lại siết thêm chút nữa, “Thầy Thẩm thật sự không cùng tôi ở bên nhau sao? Cho dù chết, tôi cũng nguyện ý ở bên anh, thầy Thẩm? Vì sao không chấp nhận tôi nha?”
Thẩm Mộng thầm nghĩ, chúng ta mới quen biết bao lâu? Tại sao phải ở bên nhau, nhưng nhìn Chu Húc, hắn cũng không nói ra miệng, chỉ là đặt tay ở trên vai y vỗ nhẹ hai cái, “Được rồi, đừng làm nũng.”
Cho dù là ngược dòng đến vạn năm trước, Thẩm Mộng trước giờ chưa từng gặp được người đuổi theo hắn chặt như vậy, dán hắn gần như vậy, Chu Húc giống như một gậy chọc phân, thô lỗ xen ngang vào cuộc sống của hắn, khiến cuộc sống của hắn trở nên hỗn loạn.
Nhưng có chút khác thường chính là, dường như bản thân không chán ghét người này giống như mới đầu.
Theo thời gian đổi dời, đã quen với tính cách bừa bãi của người này, giống như ở chung với nhau cũng không tính là có trở ngại.
“Tôi có thể cho rằng thầy Thẩm là mềm lòng không?” Giọng Chu Húc khàn khàn, ghé vào bên tai Thẩm Mộng nỉ non, mang theo một loại gợi cảm khiến người ta rùng mình, gia hỏa này giống như đang cố ý câu dẫn hắn bằng cách tản ra hormone nồng nặc.
Thẩm Mộng vỗ vỗ lưng y, “Mau đứng thẳng, đừng lãng.”
Bị Thẩm Mộng nói đến run run, Chu Húc lắc rớt da gà trên người, sau đó tiếp tục dựa vào người hắn giống như không có xương cốt, chính là không đứng thẳng.
Lâu như vậy rồi Thẩm Mộng đều không thể học được một việc chính là sự nhẫn nại, hắn trước giờ muốn làm cái gì thì làm cái đó, nào có đạo lý sẽ để cho người ta chiếm được tiện nghi, vì vậy Chu Húc lại bị đuổi ra khỏi cửa.
“Này này, thầy Thẩm, đừng như vậy, thầy Thẩm…” Chu Húc gõ cửa, “Tôi biết anh còn chưa đi, cho tôi vào.”
Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Người như cậu, không thích hợp vào phòng, chỉ thích hợp bị nhốt bên ngoài.”
“Tôi có một bí mật rất lớn muốn nói cho anh.” Chu Húc cong môi, “Là một bí mật nhất định sẽ khiến anh cảm thấy hứng thú.”
Nhiều khi Thẩm Mộng đều nghĩ, Chu Húc người này rốt cuộc cất giấu bao nhiêu bí mật, chẳng lẽ y sẽ không nghẹn hỏng sao? Giấu tất cả chân tướng cùng sự thật ở trong lòng, không hề lộ ra.
Con nhện khiến người ta đau đầu nhất thế gian này.
Lúc này Thẩm Mộng cũng không biết bí mật theo lời Chu Húc rốt cuộc là gì, nhưng hắn dễ dàng biết được, người này nhất định lại che giấu gì đó.
“Bí mật?” Thẩm Mộng cười lạnh một tiếng, “Bí mật của cậu cũng thật nhiều.”
Chu Húc chống trán vào cửa, y nhắm mắt lại, môi nhếch lên một nụ cười ôn hòa, “Thầy Thẩm, đây là một bí mật anh nhất định muốn biết.”
“Ồ?” Thẩm Mộng nhìn trên di động hiệu trưởng hỏi thăm mình vì sao liên tiếp hai tiết học đều không lên lớp, “Cậu nói xem, là cái dạng gì?”
Chu Húc mở to mắt, màu đỏ tươi chợt lóe mà qua, “Về… Mộng điệp.”
Ngón tay đang đánh chữ khựng lại, Thẩm Mộng ngay cả hô hấp cũng ngừng, “Cậu nói cái gì?”
“Là một bí mật rất lớn về tộc Mộng điệp.” Chu Húc nói ra những lời này một cách trôi chảy, “Thầy Thẩm, hẳn là nên cảm thấy hứng thú mới phải.”
Thẩm Mộng đã trầm mặc ba giây đồng hồ, hắn gửi một tin nhắn cho hiệu trưởng, tiếp đó xoay người mở cửa.
Người ngoài cửa cùng đối mặt với hắn, trong mắt không có hoảng loạn cũng không có sợ hãi, bọn họ đều rất bình tĩnh.
Trở tay đóng cửa, Thẩm Mộng kéo cổ tay y rời đi nơi này, “Chúng ta đi thôi.”
Chu Húc sửng sốt một chút, “Đi nơi nào?” Chẳng lẽ không phải cho y đi vào sao?
“Rời đi nơi này.” Thẩm Mộng không nhiều lời, chỉ là ở trong vô số tầm mắt của người khác kéo Chu Húc từ khu nhà trọ cho giáo viên đi thẳng đến cổng trường.
Trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng Vương mờ mịt nhìn tin nhắn mình mới nhận được, người gửi là Thẩm Mộng.
“Tôi từ chức.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro