Chương 8
Duy Mạc Đăng Hỏa
2024-11-19 02:47:15
Trầm mặc lan tràn giữa hai người, cho dù là Thẩm Mộng hay Chu Húc cũng đều không nói ra suy nghĩ của mình, một lúc sau Thẩm Mộng mới quay người đi thẳng, trên mặt vẫn là vẻ khinh thường cùng không sao cả, lời đồn dừng ở người khôn ngoan*, Thẩm Mộng cũng không sợ Chu Húc tuyên truyền khắp nơi.
(*Nguyên văn 止于智者 dao ngôn chỉ vu trí giả, thấy có câu tương tự là 流言止于智者 lưu ngôn chỉ vu trí giả: lời nói dừng lại ở người khôn ngoan, chắc lái lái của cụm này: lời vô căn cứ, khi rơi vào tay người có đầu óc sẽ bị dừng lại. Lời đồn k căn cứ mà nói k chịu đc chứng thực cùng kiểm nghiệm.)
Thân xác* loài người, linh hồn yêu quái, trừ phi hắn tự nguyện bại lộ, nếu không sẽ không có ai phát hiện linh hồn khác biệt trong thân thể hắn, uy hiếp này của Chu Húc cùng với nói là uy hiếp còn không bằng nói là trò đùa.
(*Nguyên văn 驱壳 khu xác.)
“Chỉ đùa một chút mà thôi, anh giận rồi?” Chu Húc đuổi theo, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười của trò đùa dai đã thực hiện được, như là đứa nhỏ thắng một trò chơi, trong đôi mắt đen nhánh cũng tràn đầy vui sướng, nhìn qua thật khiến người khó chịu.
“Nói cho tôi biết được không? Anh là yêu quái gì?” Chu Húc làm lơ nguy hiểm tiến đến, vẫn thử nhổ lông cho hổ, *phựt* một tiếng, Thẩm Mộng cảm thấy một sợi dây trong đầu mình bị đứt, hiện tại hắn thật muốn vặn gãy chân của con nhện này! Chọc nát cái bụng màu sắc rực rỡ của y.
Người đối diện vẫn luôn đang phòng bị, khi Thẩm Mộng đưa tay y lập tức lách mình tránh khỏi, có thể nghĩ, người này chính là cố ý. “Anh giận thật à? Tôi chỉ muốn biết anh là yêu quái gì mà thôi, cũng giống như tôi là con nhện, đó cũng không phải là thứ gì quá riêng tư.”
Mấy cái không đánh trúng y, Thẩm Mộng liền dừng tay, xỏ tay vào túi quần, hắn lại làm lơ người này, đi lên cầu thang, vừa rồi nơi hắn cảm ứng được, cũng không phải tầng lầu bỏ hoang này.
Phát hiện được Thẩm Mộng không có ý định tiếp tục động tay, Chu Húc lại đuổi theo Thẩm Mộng, nhắm mắt theo đuôi hắn, y quan sát vẻ mặt của Thẩm Mộng một cách thận trọng, “Anh không giận, tôi biết, kỳ thật anh không thích tức giận, ừ… tôi biết anh là yêu quái gì, có năng lực khống chế ảo cảnh mạnh như vậy, anh là Hồ Điệp, đúng không.”
Thẩm Mộng không dừng bước, mà vừa đi vừa trả lời câu hỏi trên thực tế đã bị xác định là chết này của Chu Húc, hắn nói: “Liên quan rắm gì đến cậu.”
Có lẽ là bị giọng điệu ngạo mạn này của Thẩm Mộng khiến cho giật mình, Chu Húc đứng lại, y lệch đầu, nhìn Thẩm Mộng căn bản cũng không dừng lại ở đằng trước một cách kỳ quái, trong mắt hiện lên một tầng nóng bỏng, mang theo dục vọng phá hư mãnh liệt,qua thật lâu y mới đè loại dục vọng này quay lại đáy lòng, bên tai truyền tới một tiếng khóc mỏng manh, y quay đầu, thấy được một bụi cỏ đuôi chó.
Trong tầm mắt, cỏ đuôi chó run rẩy lắc lư hai cái, Chu Húc “Hửm?” một tiếng, híp híp mắt.
Theo cảm giác vừa rồi đi thẳng đến mục đích, Thẩm Mộng mới phát hiện Chu Húc không theo kịp, nhìn lướt qua chỗ cửa ra vào, cũng không thấy bóng dáng của con nhện này, Thẩm Mộng không chờ, trực tiếp đi vào một mình.
Vừa bước vào gian phòng nhỏ cũ nát này, hắn lại cảm thấy có điểm là lạ, hắn có một loại cảm giác không thoải mái, giống như là trọng lực xung quanh cao hơn gấp mấy lần bên ngoài, vừa bước vào liền không thở nổi.
Phòng nhỏ là một phòng nhỏ bình thường, vô cùng cũ nát, bên trong phủ đầy bụi bặm, thấy thế nào đều là niên đại cũ xưa hơn khu y học vứt đi kia, trong phòng còn có một ít sách vở, trước kia hẳn là một phòng sách, Thẩm Mộng còn phát hiện mấy quyển sách nát, đã không thể đọc nữa rồi, đụng vào một cái liền sẽ vỡ vụn.
Nơi bắt nguồn của Ước nguyện hài nhi là ở đây? Thẩm Mộng cảm nhận được cảm giác đói khát mãnh liệt kia xác thật sinh ra ở đây, nhưng nơi đây thấy thế nào đều là một căn phòng ở bình thường, rốt cuộc khác thường ở nơi đâu?
Dạo quanh phòng, Thẩm Mộng quan sát từ trên xuống dưới, đồng thời thả yêu lực ra, thăm dò những thứ kỳ lạ có thể phát hiện được trong phòng này, hắn không phát hiện bất cứ thứ gì, nơi đây giống như một căn phòng thông thường.
“Tìm được anh rồi!” Một giọng nói xuất hiện ngoài phòng, Thẩm Mộng quay đầu, thấy Chu Húc đã chạy tới, “Đi nhanh như vậy, thiếu chút nữa thì tôi không đuổi kịp rồi.”
“Không phải cậu có tám chân sao?” Thẩm Mộng trào phúng một câu, “Tám chân còn không đuổi kịp hai cái đùi của nhân loại?”
Chu Húc lắc đầu, “Không đúng không đúng, tôi là có tám chân, nhưng mà anh có cánh, anh có thể bay, anh bay lên chẳng phải tôi không đuổi kịp anh rồi.”
Không muốn tranh cãi với người kia, Thẩm Mộng cầm cây đèn dầu trên bàn lên, trên đèn phủ một lớp bụi, dầu hỏa đã khô cạn, đen thùi lùi dính ở vách đèn, Thẩm Mộng sờ ở vách đèn có một khe lõm bất thường, như là chữ khắc vào, cầm đèn xoay xoay, muốn mượn ánh mặt trời nhìn kỹ vật này một chút, nhưng nhìn thấy trước lại là thứ trong tay Chu Húc.
Y cầm một cọng cỏ đuôi chó, màu sắc xanh biếc ở trong căn phòng tro bụi xám xịt này lại đặc biệt khiến người khác chú ý.
Bỗng nhiên cảm thấy cọng cỏ đuôi chó này khá quen mắt, nhìn chằm chằm một lúc hắn mới nhớ tới, hình như đó là tiểu yêu quái hắn gặp được ở khu lầu bỏ hoang kia, đây là bị Chu Húc ngắt một cọng?
“Thứ trong tay cậu từ đâu tới vậy?” Thẩm Mộng chỉ chỉ tay y.
Chu Húc giơ tay nhìn thoáng qua sau đó nhếch miệng, “Ở dưới khu lầu bỏ hoang, lúc tôi đi ra thấy một bụi cỏ đuôi chó thật lớn thật lớn, tôi cảm thấy mình với nó có duyên, liền hái một cọng, yên tâm, một cọng này, đối với nó mà nói giống như là cắt móng tay.”
“Hơn nữa, nói không chừng, sẽ có tác dụng lớn.” Chu Húc thần thần bí bí cầm cọng cỏ đuôi chó chạy vào sâu trong phòng, bắt đầu cướp đoạt những thứ có thể nhìn thấy quanh phòng.
Xác định người này là thật sự tìm manh mối, Thẩm Mộng tiếp tục quan sát đèn dầu trong tay, thứ này thật sự bẩn, vừa cầm liền một tay xám tro, Thẩm Mộng thổi một hơi vào đèn dầu, *phù* một cái, bụi bặm bay lả tả, Chu Húc đứng lên, yêu khí dao động vừa rồi kinh động đến y.
Đèn dầu đã biến trở về bộ dạng vốn có, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng xinh đẹp, cũng lộ ra chữ khắc phía trên đèn, chữ viết rõ ràng, nhưng đây không thuộc bất kỳ một loại ngôn ngữ nào của nhân giới, cũng không phải chữ viết hiện tại của yêu giới.
Đây là một chữ viết cổ xưa, thuộc về một loại tiểu ngữ* từ vạn năm trước, truyền lưu ở một khu vực nào đó, sau khi đại chiến Nhân Yêu thì thất truyền, không nghĩ tới vậy mà sẽ lần nữa thấy được ngôn ngữ này ở loại địa phương này.
(*小语 chắc kiểu ngôn ngữ ít lưu truyền.)
“Oa, chữ viết này rất cổ xưa.” Chu Húc cầm cỏ đuôi chó sáp đến, “Đến hiện tại đã có hơn vạn năm rồi, tôi nhớ khi đó, đại chiến Nhân Yêu còn chưa bắt đầu, chữ viết này dùng nhiều ở phía đông Yêu giới.”
Thẩm Mộng quay đầu nhìn y, có chút kinh ngạc Chu Húc vậy mà thật sự nhận biết loại chữ viết này, loại chữ viết thất truyền ở Yêu giới này nếu như không phải chuyên môn nghiên cứu mà nói rất khó để có thể phân biệt, trừ phi chủng tộc của Chu Húc vô cùng cổ xưa, nếu không chính là Chu Húc sinh ra trước đại chiến Nhân Yêu.
Vốn cho rằng Chu Húc là một thanh niên có chí, không nghĩ tới vị này có thể là một lão già tuổi rất cao.
Phân biệt chữ viết phía trên, Chu Húc nhăn mày. “Họa sĩ chấp bút họa quyển* tặng bạn, vừa lúc gặp mưa phùn, xối bức họa. Như thế nào cảm thấy, có chút quen tai.”
(*画卷 họa quyển: bức họa cuộn tròn.)
Không chỉ là Chu Húc cảm thấy quen tai, ngay cả Thẩm Mộng đều cảm thấy có chút quen tai, nếu như bọn họ đều quen tai, như vậy rất có thể thứ này xuất hiện ở Yêu giới, thậm chí có thể là một thứ nhà nhà đều biết, này mới khiến cho hai người bọn họ đều đã từng nghe qua, tạm thời không để ý.
Đặt đèn dầu trong tay xuống bàn, không đợi Thẩm Mộng cầm lấy cái tiếp theo, ngay lúc đó, một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng, nó ngồi trên bàn, toàn thân đen kịt, sương mù màu đen lượn lờ quanh người nó, nó nằm sấp nhe răng trợn mắt, nước dãi tí tách, tụ thành một bãi nước nhỏ.
“Đói quá, đói quá, cho ta ăn, đói quá, đói quá….”
Nó không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời như vậy, ngẩng đầu lên, thậm chí Thẩm Mộng có thể thấy được đôi mắt âm u của nó, cùng với thèm ăn trần trụi trong mắt.
“Ăn ngươi! Ăn bọn ngươi!” Bóng người đứng lên, lung la lung lay, bóng chồng màu đen hiện ở trên người nó, giống như tẩu hỏa nhập ma, cằm nó ướt một mảng, đó là nước dãi của nó, nói thật, rất buồn nôn.
Bóng người tập trung đủ khí lực, đột nhiên nhào về phía trước, nhưng đáng tiếc lại không nhúc nhích, nó giãy hai cái, lúc này mới chậm rãi cúi đầu, sợi tơ trong suốt rốt cuộc cho thấy bộ dạng vốn có của bản thân, vô số sợi tơ thít chặt thân thể nó, nó đang giãy giụa, càng giãy sợi tơ kia lại càng thít chặt, thẳng đến khi sợi tơ thít vào trong thịt, máu tươi xanh nhạt mới từ cánh tay chảy xuống.
“Muốn thoát khỏi lưới của ta, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.” Đầu ngón tay Chu Húc là một sợi tơ màu trắng, y mỉm cười nói, sợi tơ trong tay siết lại, gần như muốn xé vật kia thành mảnh nhỏ, nhưng vừa lúc đó, bóng người kia ngẩng đầu lên, nó đang cười.
Trong tiếng cười điên cuồng, bóng người kia trực tiếp hóa thành một làn khói, thoát khỏi sợi tơ, nó cũng không phải là thực thể.
“Đến lượt tôi.” Thẩm Mộng vỗ vỗ vai Chu Húc, “Lui ra sau.”
Chu Húc nhướng mày, ngoan ngoãn lui đến sau lưng Thẩm Mộng, “Nói cũng đúng, thứ như ảo cảnh này, Hồ Điệp các anh là sở trường nhất rồi.”
Bỗng nhiên thay đổi một người, bóng người cũng không có gì khác biệt, vẫn nhỏ nước dãi tí tách, trong lòng chỉ toàn là ăn. Nó há to miệng, khóe miệng nứt đến mang tai, hình tượng giống như Nhị Khẩu Nữ*, Thẩm Mộng nâng tay, giơ lên trước người, *ông* một tiếng, một khối lập phương trong suốt giam cầm lại không gian này, còn người kia, bị phong ấn vào trong khối lập phương.
(*口女Futakuchi-onna, quái vật người đàn bà hai miệng.)
Miệng của nó vẫn ở trạng thái mở ra, khóe miệng vẫn còn nhỏ nước dãi, đôi mắt có thể động rồi lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng, Thẩm Mộng đi đến đâu ánh mắt của nó sẽ đến đó, dù nhìn thế nào cũng không có bộ dạng phòng bị, ngoài muốn ăn ra vẫn là muốn ăn.
“Đã bị thèm ăn chi phối rồi.” Chu Húc sờ cằm làm bộ làm tịch gõ gõ khối lập phương trong suốt, “Này cũng không giống như thứ cuối cùng, yêu quái bị ảnh hưởng a.”
Thẩm Mộng vỗ tay một cái, khối lập phương mang theo đồ vật bên trong hóa thành tro bụi, Chu Húc thán phục một tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Mộng càng thêm nóng bỏng.
“Nhưng Ước nguyện hài nhi ra đời là bởi vì nó.” Thẩm Mộng nói: “Tôi chỉ cần biết được nguyên nhân cái chết của Ngũ Thanh Hòa là được rồi, còn thứ này, rốt cuộc là thứ gì ảnh hưởng đến nó, không có bất cứ ý nghĩa gì.”
“Anh không định tra xét?” Chu Húc đối mặt với hắn, như là nghiêm túc như là đùa giỡn: “Anh không cảm thấy mình như vậy thật không có trách nhiệm sao?”
Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn y, khung cảnh xung quanh đang không ngừng mông lung, biến đổi, cuối cùng dần dần lan tràn, thẳng đến khi trước mắt biến thành một khung cảnh lạ lẫm, nơi này là ảo cảnh của Mộng Điệp.
“Nếu như giết cậu ở chỗ này, như vậy, không có bất cứ người nào sẽ phát hiện.” Thẩm Mộng nhìn Chu Húc, trong giọng nói là sát ý trần trụi.
(*Nguyên văn 止于智者 dao ngôn chỉ vu trí giả, thấy có câu tương tự là 流言止于智者 lưu ngôn chỉ vu trí giả: lời nói dừng lại ở người khôn ngoan, chắc lái lái của cụm này: lời vô căn cứ, khi rơi vào tay người có đầu óc sẽ bị dừng lại. Lời đồn k căn cứ mà nói k chịu đc chứng thực cùng kiểm nghiệm.)
Thân xác* loài người, linh hồn yêu quái, trừ phi hắn tự nguyện bại lộ, nếu không sẽ không có ai phát hiện linh hồn khác biệt trong thân thể hắn, uy hiếp này của Chu Húc cùng với nói là uy hiếp còn không bằng nói là trò đùa.
(*Nguyên văn 驱壳 khu xác.)
“Chỉ đùa một chút mà thôi, anh giận rồi?” Chu Húc đuổi theo, hai tay chắp sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười của trò đùa dai đã thực hiện được, như là đứa nhỏ thắng một trò chơi, trong đôi mắt đen nhánh cũng tràn đầy vui sướng, nhìn qua thật khiến người khó chịu.
“Nói cho tôi biết được không? Anh là yêu quái gì?” Chu Húc làm lơ nguy hiểm tiến đến, vẫn thử nhổ lông cho hổ, *phựt* một tiếng, Thẩm Mộng cảm thấy một sợi dây trong đầu mình bị đứt, hiện tại hắn thật muốn vặn gãy chân của con nhện này! Chọc nát cái bụng màu sắc rực rỡ của y.
Người đối diện vẫn luôn đang phòng bị, khi Thẩm Mộng đưa tay y lập tức lách mình tránh khỏi, có thể nghĩ, người này chính là cố ý. “Anh giận thật à? Tôi chỉ muốn biết anh là yêu quái gì mà thôi, cũng giống như tôi là con nhện, đó cũng không phải là thứ gì quá riêng tư.”
Mấy cái không đánh trúng y, Thẩm Mộng liền dừng tay, xỏ tay vào túi quần, hắn lại làm lơ người này, đi lên cầu thang, vừa rồi nơi hắn cảm ứng được, cũng không phải tầng lầu bỏ hoang này.
Phát hiện được Thẩm Mộng không có ý định tiếp tục động tay, Chu Húc lại đuổi theo Thẩm Mộng, nhắm mắt theo đuôi hắn, y quan sát vẻ mặt của Thẩm Mộng một cách thận trọng, “Anh không giận, tôi biết, kỳ thật anh không thích tức giận, ừ… tôi biết anh là yêu quái gì, có năng lực khống chế ảo cảnh mạnh như vậy, anh là Hồ Điệp, đúng không.”
Thẩm Mộng không dừng bước, mà vừa đi vừa trả lời câu hỏi trên thực tế đã bị xác định là chết này của Chu Húc, hắn nói: “Liên quan rắm gì đến cậu.”
Có lẽ là bị giọng điệu ngạo mạn này của Thẩm Mộng khiến cho giật mình, Chu Húc đứng lại, y lệch đầu, nhìn Thẩm Mộng căn bản cũng không dừng lại ở đằng trước một cách kỳ quái, trong mắt hiện lên một tầng nóng bỏng, mang theo dục vọng phá hư mãnh liệt,qua thật lâu y mới đè loại dục vọng này quay lại đáy lòng, bên tai truyền tới một tiếng khóc mỏng manh, y quay đầu, thấy được một bụi cỏ đuôi chó.
Trong tầm mắt, cỏ đuôi chó run rẩy lắc lư hai cái, Chu Húc “Hửm?” một tiếng, híp híp mắt.
Theo cảm giác vừa rồi đi thẳng đến mục đích, Thẩm Mộng mới phát hiện Chu Húc không theo kịp, nhìn lướt qua chỗ cửa ra vào, cũng không thấy bóng dáng của con nhện này, Thẩm Mộng không chờ, trực tiếp đi vào một mình.
Vừa bước vào gian phòng nhỏ cũ nát này, hắn lại cảm thấy có điểm là lạ, hắn có một loại cảm giác không thoải mái, giống như là trọng lực xung quanh cao hơn gấp mấy lần bên ngoài, vừa bước vào liền không thở nổi.
Phòng nhỏ là một phòng nhỏ bình thường, vô cùng cũ nát, bên trong phủ đầy bụi bặm, thấy thế nào đều là niên đại cũ xưa hơn khu y học vứt đi kia, trong phòng còn có một ít sách vở, trước kia hẳn là một phòng sách, Thẩm Mộng còn phát hiện mấy quyển sách nát, đã không thể đọc nữa rồi, đụng vào một cái liền sẽ vỡ vụn.
Nơi bắt nguồn của Ước nguyện hài nhi là ở đây? Thẩm Mộng cảm nhận được cảm giác đói khát mãnh liệt kia xác thật sinh ra ở đây, nhưng nơi đây thấy thế nào đều là một căn phòng ở bình thường, rốt cuộc khác thường ở nơi đâu?
Dạo quanh phòng, Thẩm Mộng quan sát từ trên xuống dưới, đồng thời thả yêu lực ra, thăm dò những thứ kỳ lạ có thể phát hiện được trong phòng này, hắn không phát hiện bất cứ thứ gì, nơi đây giống như một căn phòng thông thường.
“Tìm được anh rồi!” Một giọng nói xuất hiện ngoài phòng, Thẩm Mộng quay đầu, thấy Chu Húc đã chạy tới, “Đi nhanh như vậy, thiếu chút nữa thì tôi không đuổi kịp rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không phải cậu có tám chân sao?” Thẩm Mộng trào phúng một câu, “Tám chân còn không đuổi kịp hai cái đùi của nhân loại?”
Chu Húc lắc đầu, “Không đúng không đúng, tôi là có tám chân, nhưng mà anh có cánh, anh có thể bay, anh bay lên chẳng phải tôi không đuổi kịp anh rồi.”
Không muốn tranh cãi với người kia, Thẩm Mộng cầm cây đèn dầu trên bàn lên, trên đèn phủ một lớp bụi, dầu hỏa đã khô cạn, đen thùi lùi dính ở vách đèn, Thẩm Mộng sờ ở vách đèn có một khe lõm bất thường, như là chữ khắc vào, cầm đèn xoay xoay, muốn mượn ánh mặt trời nhìn kỹ vật này một chút, nhưng nhìn thấy trước lại là thứ trong tay Chu Húc.
Y cầm một cọng cỏ đuôi chó, màu sắc xanh biếc ở trong căn phòng tro bụi xám xịt này lại đặc biệt khiến người khác chú ý.
Bỗng nhiên cảm thấy cọng cỏ đuôi chó này khá quen mắt, nhìn chằm chằm một lúc hắn mới nhớ tới, hình như đó là tiểu yêu quái hắn gặp được ở khu lầu bỏ hoang kia, đây là bị Chu Húc ngắt một cọng?
“Thứ trong tay cậu từ đâu tới vậy?” Thẩm Mộng chỉ chỉ tay y.
Chu Húc giơ tay nhìn thoáng qua sau đó nhếch miệng, “Ở dưới khu lầu bỏ hoang, lúc tôi đi ra thấy một bụi cỏ đuôi chó thật lớn thật lớn, tôi cảm thấy mình với nó có duyên, liền hái một cọng, yên tâm, một cọng này, đối với nó mà nói giống như là cắt móng tay.”
“Hơn nữa, nói không chừng, sẽ có tác dụng lớn.” Chu Húc thần thần bí bí cầm cọng cỏ đuôi chó chạy vào sâu trong phòng, bắt đầu cướp đoạt những thứ có thể nhìn thấy quanh phòng.
Xác định người này là thật sự tìm manh mối, Thẩm Mộng tiếp tục quan sát đèn dầu trong tay, thứ này thật sự bẩn, vừa cầm liền một tay xám tro, Thẩm Mộng thổi một hơi vào đèn dầu, *phù* một cái, bụi bặm bay lả tả, Chu Húc đứng lên, yêu khí dao động vừa rồi kinh động đến y.
Đèn dầu đã biến trở về bộ dạng vốn có, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng xinh đẹp, cũng lộ ra chữ khắc phía trên đèn, chữ viết rõ ràng, nhưng đây không thuộc bất kỳ một loại ngôn ngữ nào của nhân giới, cũng không phải chữ viết hiện tại của yêu giới.
Đây là một chữ viết cổ xưa, thuộc về một loại tiểu ngữ* từ vạn năm trước, truyền lưu ở một khu vực nào đó, sau khi đại chiến Nhân Yêu thì thất truyền, không nghĩ tới vậy mà sẽ lần nữa thấy được ngôn ngữ này ở loại địa phương này.
(*小语 chắc kiểu ngôn ngữ ít lưu truyền.)
“Oa, chữ viết này rất cổ xưa.” Chu Húc cầm cỏ đuôi chó sáp đến, “Đến hiện tại đã có hơn vạn năm rồi, tôi nhớ khi đó, đại chiến Nhân Yêu còn chưa bắt đầu, chữ viết này dùng nhiều ở phía đông Yêu giới.”
Thẩm Mộng quay đầu nhìn y, có chút kinh ngạc Chu Húc vậy mà thật sự nhận biết loại chữ viết này, loại chữ viết thất truyền ở Yêu giới này nếu như không phải chuyên môn nghiên cứu mà nói rất khó để có thể phân biệt, trừ phi chủng tộc của Chu Húc vô cùng cổ xưa, nếu không chính là Chu Húc sinh ra trước đại chiến Nhân Yêu.
Vốn cho rằng Chu Húc là một thanh niên có chí, không nghĩ tới vị này có thể là một lão già tuổi rất cao.
Phân biệt chữ viết phía trên, Chu Húc nhăn mày. “Họa sĩ chấp bút họa quyển* tặng bạn, vừa lúc gặp mưa phùn, xối bức họa. Như thế nào cảm thấy, có chút quen tai.”
(*画卷 họa quyển: bức họa cuộn tròn.)
Không chỉ là Chu Húc cảm thấy quen tai, ngay cả Thẩm Mộng đều cảm thấy có chút quen tai, nếu như bọn họ đều quen tai, như vậy rất có thể thứ này xuất hiện ở Yêu giới, thậm chí có thể là một thứ nhà nhà đều biết, này mới khiến cho hai người bọn họ đều đã từng nghe qua, tạm thời không để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặt đèn dầu trong tay xuống bàn, không đợi Thẩm Mộng cầm lấy cái tiếp theo, ngay lúc đó, một bóng người màu đen xuất hiện trong phòng, nó ngồi trên bàn, toàn thân đen kịt, sương mù màu đen lượn lờ quanh người nó, nó nằm sấp nhe răng trợn mắt, nước dãi tí tách, tụ thành một bãi nước nhỏ.
“Đói quá, đói quá, cho ta ăn, đói quá, đói quá….”
Nó không ngừng lặp đi lặp lại mấy lời như vậy, ngẩng đầu lên, thậm chí Thẩm Mộng có thể thấy được đôi mắt âm u của nó, cùng với thèm ăn trần trụi trong mắt.
“Ăn ngươi! Ăn bọn ngươi!” Bóng người đứng lên, lung la lung lay, bóng chồng màu đen hiện ở trên người nó, giống như tẩu hỏa nhập ma, cằm nó ướt một mảng, đó là nước dãi của nó, nói thật, rất buồn nôn.
Bóng người tập trung đủ khí lực, đột nhiên nhào về phía trước, nhưng đáng tiếc lại không nhúc nhích, nó giãy hai cái, lúc này mới chậm rãi cúi đầu, sợi tơ trong suốt rốt cuộc cho thấy bộ dạng vốn có của bản thân, vô số sợi tơ thít chặt thân thể nó, nó đang giãy giụa, càng giãy sợi tơ kia lại càng thít chặt, thẳng đến khi sợi tơ thít vào trong thịt, máu tươi xanh nhạt mới từ cánh tay chảy xuống.
“Muốn thoát khỏi lưới của ta, cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.” Đầu ngón tay Chu Húc là một sợi tơ màu trắng, y mỉm cười nói, sợi tơ trong tay siết lại, gần như muốn xé vật kia thành mảnh nhỏ, nhưng vừa lúc đó, bóng người kia ngẩng đầu lên, nó đang cười.
Trong tiếng cười điên cuồng, bóng người kia trực tiếp hóa thành một làn khói, thoát khỏi sợi tơ, nó cũng không phải là thực thể.
“Đến lượt tôi.” Thẩm Mộng vỗ vỗ vai Chu Húc, “Lui ra sau.”
Chu Húc nhướng mày, ngoan ngoãn lui đến sau lưng Thẩm Mộng, “Nói cũng đúng, thứ như ảo cảnh này, Hồ Điệp các anh là sở trường nhất rồi.”
Bỗng nhiên thay đổi một người, bóng người cũng không có gì khác biệt, vẫn nhỏ nước dãi tí tách, trong lòng chỉ toàn là ăn. Nó há to miệng, khóe miệng nứt đến mang tai, hình tượng giống như Nhị Khẩu Nữ*, Thẩm Mộng nâng tay, giơ lên trước người, *ông* một tiếng, một khối lập phương trong suốt giam cầm lại không gian này, còn người kia, bị phong ấn vào trong khối lập phương.
(*口女Futakuchi-onna, quái vật người đàn bà hai miệng.)
Miệng của nó vẫn ở trạng thái mở ra, khóe miệng vẫn còn nhỏ nước dãi, đôi mắt có thể động rồi lại nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộng, Thẩm Mộng đi đến đâu ánh mắt của nó sẽ đến đó, dù nhìn thế nào cũng không có bộ dạng phòng bị, ngoài muốn ăn ra vẫn là muốn ăn.
“Đã bị thèm ăn chi phối rồi.” Chu Húc sờ cằm làm bộ làm tịch gõ gõ khối lập phương trong suốt, “Này cũng không giống như thứ cuối cùng, yêu quái bị ảnh hưởng a.”
Thẩm Mộng vỗ tay một cái, khối lập phương mang theo đồ vật bên trong hóa thành tro bụi, Chu Húc thán phục một tiếng, ánh mắt nhìn Thẩm Mộng càng thêm nóng bỏng.
“Nhưng Ước nguyện hài nhi ra đời là bởi vì nó.” Thẩm Mộng nói: “Tôi chỉ cần biết được nguyên nhân cái chết của Ngũ Thanh Hòa là được rồi, còn thứ này, rốt cuộc là thứ gì ảnh hưởng đến nó, không có bất cứ ý nghĩa gì.”
“Anh không định tra xét?” Chu Húc đối mặt với hắn, như là nghiêm túc như là đùa giỡn: “Anh không cảm thấy mình như vậy thật không có trách nhiệm sao?”
Thẩm Mộng ngẩng đầu nhìn y, khung cảnh xung quanh đang không ngừng mông lung, biến đổi, cuối cùng dần dần lan tràn, thẳng đến khi trước mắt biến thành một khung cảnh lạ lẫm, nơi này là ảo cảnh của Mộng Điệp.
“Nếu như giết cậu ở chỗ này, như vậy, không có bất cứ người nào sẽ phát hiện.” Thẩm Mộng nhìn Chu Húc, trong giọng nói là sát ý trần trụi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro