Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Phiên Ngoại

Duy Mạc Đăng Hỏa

2024-11-19 02:47:15

Này không biết là lần tới đây thứ bao nhiêu của con bướm trắng kia, mỗi lần tới đều là vì một mục đích, chính là mang Thẩm Mộng về trong tộc Hồ Điệp của bọn họ, mặc kệ Chu Húc uy hiếp, hù dọa thế nào đi nữa, mỗi lần đều là khóc rưng rức tới, khóc rưng rức đi.

Sợ tới mức run rẩy cũng phải tiếp tục, nhất định phải dẫn Thẩm Mộng đi!

Chu Húc hận đến nghiến răng nghiến lợi, còn kém trực tiếp đào hố chôn người.

Lão tộc trưởng hiện tại là người rảnh rỗi, mỗi ngày đều ra ngoài tìm hội bạn già của mình nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn mang theo kiêu ngạo của gia trưởng, lẩm nhẩm lầm nhầm trước mặt Chu Húc, mỗi lần đều là bị Chu Húc đuổi đi.

Nhìn tin tức trong tay với vẻ mặt ghét bỏ, Chu Húc không chỉ một lần nghĩ tới việc không làm, ném ngôi vị tộc trưởng này về cho Lão tộc trưởng, nhưng mỗi khi nghĩ đến đây Lão tộc trưởng đều sẽ thở dài một tiếng.

“Ta nghe nói Thẩm tiên sinh là Mộng Điệp à, hay là Hỏa Phượng? Nghe nói tộc Hồ Điệp muốn hắn trở về làm Tộc trưởng?”

“Nghĩ được lắm”! Chu Húc vỗ bàn, “Hắn chỉ ở chỗ này, đâu cũng không đi!”

Lão tộc trưởng lắc đầu, “Ài, ngươi như vậy là không được, dù thế nào hắn cũng là bướm, cuối cùng cũng phải trở về, ngươi giữ hắn như vậy, sẽ không sợ hắn chán ghét sao?”

Chu Húc nhíu mày, “Không có khả năng, thầy Thẩm không giống những người khác.”

Sau khi dọn xong Quỷ giới, quan hệ của y và Thẩm Mộng cũng xem như người người đều biết, dù sao hai người đều ở trong một căn phòng, một phòng một giường, đều ngủ trên một cái giường rồi sao có thể không làm cái gì.

Cũng là sau khi chuyện này truyền ra, bướm trắng bị bọn họ dọa đi rồi lại trở lại.

Tiếp theo chính là giằng co dài đằng đẵng, con bướm chết tiệt kia mỗi lần thấy y đều là bộ dạng nhìn thấy kẻ địch.

Thẩm Mộng lại không nói gì nhiều, mỗi lần đều cho y ra ngoài giải quyết, chính là không cho con bướm này gặp hắn, giống như lão già nói, dù sao Thẩm Mộng vẫn là Hồ Điệp, sẽ tốt hơn nếu để cho hắn trở về?

Nghĩ như vậy, Chu Húc ném công việc trong tay trực tiếp chạy về phòng nhỏ của mình, Thẩm Mộng là ở chỗ đó, mỗi ngày ngủ giống như tằm làm ổ, từ sáng đến tối đều là ngủ mê man.

Lúc tỉnh Thẩm Mộng nói hắn đây là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, đợi nghỉ ngơi tốt rồi có thể khôi phục bình thường.

Thủ hạ quen cửa quen nẻo thu dọn công việc bị Chu Húc ném lại, trước giờ bọn họ chưa từng thấy Chu Húc có thể thật sự làm tốt nhiệm vụ.

Lúc trở lại phòng Thẩm Mộng còn đang ngủ, hắn nhắm mắt, hô hấp đều rất nhẹ, lúc Thẩm Mộng ngủ thật an tĩnh thật ngoan, lúc ngủ là tư thế nào khi tỉnh vẫn là tư thế đó, ngay cả cựa cũng không cựa một chút.

Nhìn bộ dạng này của Thẩm Mộng Chu Húc liền nhớ tới bô dạng bạo lực khi trấn áp Quỷ vương trên chiến trường, thật sự quá tương phản rồi!

Không trực tiếp đánh thức hắn, mà là cởi áo ngoài chui vào trong chăn, Thẩm Mộng nhíu mày, một lúc sau mới hé mắt nhìn Chu Húc, bởi vì buồn ngủ mông lung, một cái liếc mắt này lại mềm nhũn.

“Không phải cậu ra ngoài từ sáng sớm rồi à? Sao lúc này liền về rồi?” Thẩm Mộng nhìn chằm chằm trần nhà ước chừng một phút mới phản ứng lại.

Chu Húc nhìn Thẩm Mộng mơ mơ màng màng nhịn không được vươn tay nhéo mặt hắn, “Thầy Thẩm anh thật thú vị.”

“Làm gì vậy!” Thẩm Mộng đè ý xuống phía dưới, “Hôm nay cậu có chỗ là lạ.”

Mặt mũi Chu Húc tràn đầy sung sướng, “Thầy Thẩm thật sự thú vị, cho dù là ngủ hay là tỉnh, cũng khiến tôi không khống chế nổi chính mình.”

“Nói tiếng người.” Thẩm Mộng buông y ra, tiếp theo dụi dụi mắt, mới xem như tỉnh táo.

Mắt thấy Thẩm Mộng khôi phục lại bộ dạng lúc trước, lúc này Chu Húc mới nhún nhún vai, “Được rồi, nói tiếng người, tôi có việc muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Thẩm Mộng động động cánh tay, ngủ thời gian quá dài, hắn thậm chí cảm thấy cánh tay của mình đều không phải của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bướm trắng lần trước anh gặp kia, trước khi anh ngủ vẫn luôn tới tìm anh, một ngày đến một chuyến.” Chu Húc dựa vào hắn, ghé đầu vào vai hắn.

Thẩm Mộng đáp một tiếng, một lúc sau hắn mới nói: “Hình như lúc trước cậu có nói với tôi rồi, cho nên?”

“Anh có muốn trở về?” Chu Húc xoay mặt Thẩm Mộng qua, để cho hắn đối mặt với mình, “Tiểu Hồ điệp, anh có muốn trở về trong đàn bướm?”

Nhìn nhau như vậy ba giây, Thẩm Mộng nhíu mày, “Này không giống cậu, người nói vậy không phải đều bị cậu trực tiếp ném trở về sao? Như thế nào lần này đổi tính hỏi ý kiến của tôi?”

“Còn không phải bởi vì anh rất khó hiểu!” Chu Húc nhìn hắn đầy oán trách, “Thầy Thẩm kỳ quái hơn bất cứ người hoặc yêu nào trên thế giới này, cho nên tôi căn bản không biết rõ anh nghĩ thế nào!”

Thẩm Mộng bật cười, “Tôi còn thật sự không muốn được đánh giá là yêu quái kỳ quái nhất trên thế giới này đâu.”

“Cho nên thầy Thẩm sẽ không rời đi đúng không.” Chu Húc nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Mộng.

Thẳng đến khi Thẩm Mộng đáp lại Chu Húc mới cười rộ lên, y hôn thẳng tới, từ sau khi vào cửa y liền muốn làm như vậy, không biết y phải bỏ ra bao nhiêu nỗ lực mới có thể kiên trì đến hiện tại.

Loại chuyện lau súng cướp cò này chính là rất được hoan nghênh*, Thẩm Mộng thở ra một hơi, cả người lại rụt vào trong chăn.

(*Nguyên văn 喜闻乐见 hỉ văn nhạc kiến.)

“Mệt quá… ngón tay đều mềm.”

Tiếp theo Thẩm Mộng liền thấy Chu Húc dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn hắn, giống như nhìn một sinh vật thú vị, mang theo chút kích động, “Nếu như thầy Thẩm mệt như vậy, vậy có phải có thể cho tôi ở trên một lần không?”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Thẩm Mộng lại đè người xuống dưới thân.

Chu Húc cười khanh khách không ngừng, “Thầy Thẩm đừng tới, vừa rồi tôi nói giỡn, này!”

Chờ đến khi tất cả chấm dứt mặt trời đã từ phía đông chuyển đến phía tây, Chu Húc rời giường, “Thật đói, thầm Thẩm chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Ừm…” Thẩm Mộng thiếu ngủ, hắn thật vất vả mở mắt, cả người lộ ra một loại trạng thái mơ màng.

Thẳng đến Chu Húc ở phía sau nói một câu, cơn buồn ngủ của hắn đều bị đánh bay.

“Tôi nghĩ rồi, nếu như thầy Thẩm nói mình muốn trở về, tôi liền sẽ… trực tiếp giết chết con bướm trắng kia.” Chu Húc cúi đầu, giọng nói trầm thấp.

“Tiểu Hồ điệp là của tôi, nó cũng không thể cướp đi.”

Thẩm Mộng quay đầu nhìn y, “Ừ, là của cậu, được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Ăn cơm trưa xong, không đợi Chu Húc cùng hắn dính nhau nhiều thêm một chút, y đã bị người của tộc Khôi Chu gọi đi, lúc rời đi khuôn mặt y đầu u oán, cả người đều là loại biểu tình ‘Tôi không muốn đi, thầy Thẩm mau giữ tôi lại!’

Thẩm Mộng nhìn y bị bắt đi, vui vẻ ăn nhiều hơn một bát cơm.

Sau khi cơm nước xong hắn đi dưới ánh mặt trời, có chút mệt mỏi nhưng chưa trở về đi ngủ, mà là ngồi xuống một cái ghế dài ở bên ngoài.

Còn chưa đến nửa tiếng, một con bướm màu trắng bay xuống từ trên trời, nó hóa thành một cô gái chậm rãi đáp xuống trước mặt Thẩm Mộng, là bướm trắng đã gặp lần trước.

“Ngươi đến rồi.” Thẩm Mộng ngẩng đầu, “Không để ta chờ lâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vương!” Bướm trắng kích động nhìn hắn, “Rốt cuộc ta cũng nhìn thấy ngài rồi!”

Bên kia, Chu Húc bóp nát văn kiện trong tay, “Các ngươi nói gì? Con bướm kia nhân lúc ta không có mặt lén đi gặp thầy Thẩm của ta?!”

“Đúng, hiện tại bọn họ đang ở chỗ ghế dài bên cạnh cây liễu.” Thủ hạ nơm nớp lo sợ báo cáo, “Tộc trưởng định làm thế nào?”

“Đi xem.” Chu Húc ném tài liệu đã vò nát trong tay xuống đất, “Có chuyện gì tự mình làm quyết định.”

“Vương, cùng ta trở về đi, tất cả mọi người rất nhớ ngài, ngài là Mộng Điệp, phải là tộc trưởng Hồ Điệp của chúng ta.” Bướm trắng nhìn hắn, giọng nói mang theo kích động, “Ngài hãy trở về cùng ta đi!”

Thẩm Mộng nhắm mắt, đợi nó nói xong mới trả lời: “Không.”

“Chính là… Vương tại sao ngày lại vứt bỏ chúng ta? Bởi vì con nhện kia sao?”

“Ta không vứt bỏ các ngươi, ta đã không trở về Yêu giới một vạn năm, các ngươi vẫn sống rất thoải mái, vậy đã nói rõ không có ta, các ngươi hoàn toàn không có vấn đề gì, các ngươi hoàn toàn không cần ta trở về.” Thẩm Mộng nhìn nó, trong mắt mang theo nghiêm túc.

“Làm sao sẽ không cần chứ?” Bướm trắng gần như muốn khóc lên, “Chúng ta vẫn luôn chờ ngài.”

“Tộc Mộng Điệp đã diệt tộc bao nhiêu năm, chờ Mộng Điệp? Cũng chỉ có một đứa nhỏ ngây thơ như ngươi mới sẽ tin tưởng.” Thẩm Mộng ngáp một cái, “Là để cho ta trở về liên hôn sao, sinh con? Gây giống tộc Mộng Điệp?”

Bướm trắng đỏ mặt, “Tuy rằng… nhưng mà, tộc Mộng Điệp chỉ có ngài, đó cũng là ngài nên làm.”

“Nhà của ta là Thung Lũng Bướm xinh đẹp, nó đã sớm bị hủy.” Thẩm Mộng có chút không kiên nhẫn, “Đừng có nên hay không nên, lần này ta gặp ngươi là bởi vì ngươi khiến cho Chu Húc phiền não, cho nên ta mới đến để giải quyết vấn đề.”

“Cái gì?” Bướm trắng nhìn hắn, “Ta… ta không phải cố ý.”

“Về sau đừng tới nữa, nếu như y nói ngươi không nghe vậy ta nói ngươi sẽ nghe đi.” Thẩm Mộng nhìn nó gằn từng chữ một, “Chỗ đó không phải nhà của ta, ta cũng sẽ không trở về sinh con nối dõi, đừng đến phiền ta nữa.”

Cảm xúc của bướm trắng đột nhiên hỏng mất, một bên khóc một bên hô hào xin lỗi, mắt thấy Thẩm Mộng càng lúc càng không kiên nhẫn, sau khi khom người một cái nó liền hóa thành bướm rời đi, Thẩm Mộng ngẩng đầu lên cảm nhận gió nhẹ, sau không nhịn được ngáp một cái.

Bên cạnh trầm xuống, Thẩm Mộng nhìn qua, Chu Húc cười cười ngồi bên cạnh hắn.

“Đến lúc nào?” Thẩm Mộng thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh, ngay cả chút dao động cũng không có.

Lòng thầm nghĩ thật đáng tiếc, nhưng căn bản không khống chế được nụ cười trên mặt, “Lúc thầy Thẩm nói không.”

Thẩm Mộng gật đầu, “Về sau nó sẽ không tới nữa, lại tới cậu trực tiếp đánh người ra là được.”

Gật gật đầu, Chu Húc nhìn sườn mặt hắn, người này bởi vì buồn ngủ cả người đều hiện ra một loại trạng thái không có tinh thần, lại bởi vì chuyện vừa rồi còn có một chút sắc bén chưa kịp rút đi.

Dù sao chính là cả người tản ra một loại sức hút trứ danh.

“Tôi yêu tiểu Hồ điệp nhất,” Chu Húc nói, “Sao tiểu Hồ điệp sẽ tốt như vậy chứ? Tốt đến độ khiến tôi không rời được mắt.”

“Vậy đừng dời.” Thẩm Mộng nói có lệ: “Được rồi đừng phiền tôi nữa, tôi phải về đi ngủ.”

“Cùng nhau.” Chu Húc nhảy nhót, “Tôi cũng muốn ngủ với thầy Thẩm!”

“Cút!” Thẩm Mộng đẩy người ra, “Cùng một chỗ với cậu tôi căn bản không ngủ được.”

TOÀN VĂN HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Lão Yêu Tộc Ở Hiện Đại

Số ký tự: 0