Chăm Sóc Điều T...
2024-10-03 15:50:54
Nữ tu sĩ đâu chịu nghe Cơ Thù giải thích, tức giận chống tay muốn ngồi dậy, "Tên đê tiện vô liêm sỉ, dám phá hỏng danh dự của ta."
Đúng như câu "tàu hỏng còn ba cân đinh," nữ tu sĩ tuy bị thương nặng, yếu ớt nhưng linh khí tu vi lại cao. Lo sợ bị nàng đánh chết, Cơ Thù vội chạy né tránh, đồng thời lớn tiếng nói, "Ta vừa rồi là đang cứu cô, cô đừng hiểu lầm."
Khi chạy đến sau một gốc cây lớn, Cơ Thù ngó đầu nhìn xa, chỉ thấy nữ tu sĩ vẫn chưa đứng dậy, nàng yếu ớt không có sức lực, đang nằm nghiêng trên mặt đất, thở dốc.
Cơ Thù tranh thủ giải thích, "Cô vừa rồi rơi xuống nước, ta đã vớt cô lên từ hồ. Thấy cô ngạt nước tắc thở, ta đành cõng cô chạy, thử làm cho nước tích trong miệng, mũi, ngực và phổi cô tràn ra ngoài. Cũng chính lúc đó ta đã kéo váy của cô xuống. Khi ta định mặc lại cho cô chỉnh tề, thì cô tỉnh lại. Lúc ta băng bó vết thương cho cô, cô cũng tỉnh lại lần nữa."
Hiểu lầm thường phát sinh do thiếu giao tiếp. Cơ Thù tuy sốt ruột giải thích, nhưng lời nói rất rõ ràng, hợp tình hợp lý. Nữ tu sĩ tuy giận dữ và xấu hổ, nhưng sau khi nghe giải thích của y, cũng tin lời y nói, không còn căm ghét y nữa. Tuy nhiên, nét mặt nàng vẫn đầy đau khổ, không rõ là do vết thương đau đớn hay vì tiếp xúc thân thể với y mà buồn bã.
Thấy nàng như vậy, Cơ Thù vội nói thêm, "Ta thật sự không hề thừa cơ lợi dụng. Chỗ hồ mà cô rơi xuống có một con mãng xà khổng lồ. Ta cõng cô chạy thoát thân, mãng xà đuổi theo phía sau, tình thế rất nguy cấp, ta không thể để cô lại đó bị mãng xà ăn thịt."
Nghe Cơ Thù nói, nữ tu sĩ ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Vết thương của cô rất nặng, máu vẫn chảy liên tục. Nếu ta không giúp cô băng bó, cô sẽ chết mất." Cơ Thù tranh thủ giải thích thêm.
Nữ tu sĩ không nói gì, nhìn sang vết thương ở bên sườn trái, rồi lại nhìn đống lửa trại không xa, biết rằng lời Cơ Thù nói không sai. Nàng chống tay đẩy lùi người ra sau, tựa vào một tảng đá lồi lên, ngồi dậy một cách yếu ớt.
Thấy nữ tu sĩ đã giảm bớt địch ý, Cơ Thù từ sau gốc cây bước ra, “Ta nói đều là sự thật. Con mãng xà vừa rồi đuổi theo chúng ta bị bạch hạc của cô mổ bị thương. Nó đã đuổi theo chúng ta hơn mười dặm mới chết hẳn. Thi thể ta vẫn có thể tìm lại, nếu cô không tin, ta có thể đưa cô đi xem.”
Nữ tu sĩ giơ tay phải ra hiệu cho Cơ Thù không cần nói thêm, sau đó yếu ớt nhắm mắt, thở dốc.
Khi Cơ Thù định quay lại chỗ lửa trại, nữ tu sĩ bất ngờ mở mắt, hỏi, “Tiểu Bạch đâu?”
“À? Cái gì?” Cơ Thù ngạc nhiên.
“Bạch hạc của ta đâu?” nữ tu sĩ hỏi.
Cơ Thù không trả lời ngay. Y nghĩ nếu mình không nói gì, nữ tu sĩ có thể tự hiểu rằng con bạch hạc đã chết. Nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào y, chờ đợi câu trả lời.
“Chết rồi,” Cơ Thù đáp.
Nghe lời này, nữ tu sĩ đau lòng nhắm mắt lại. Thực ra, nàng đã đoán trước kết cục, chỉ là không muốn chấp nhận sự thật, hy vọng rằng có một phép màu xảy ra.
“Nó trúng vài mũi tên, cánh bị thương nặng, chân cũng bị người ta chặt mất một bên,” Cơ Thù tiếp tục nói, “Nhưng nó thật sự rất dũng cảm. Dù đã trọng thương cận kề cái chết, khi thấy mãng xà muốn cắn chúng ta, nó vẫn gắng sức bay tới mổ bị thương con mãng xà đó. Nếu không có nó, cả ta và cô đều đã chết.”
Nữ tu sĩ vốn đã đau lòng, nghe những lời của Cơ Thù, không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng, liền giơ tay che mặt, nghiêng đầu nức nở.
Tiếng nức nở khiến việc hô hấp trở nên khó khăn, cộng thêm quá mức đau buồn, nữ tu sĩ nhanh chóng ngất đi.
Thấy vậy, Cơ Thù chậm rãi quay lại chỗ đống lửa, thêm củi vào. Lúc này trời đã tối hẳn, trong rừng núi có rất nhiều muỗi và côn trùng, nhóm lửa không chỉ để sưởi ấm mà còn để xua đuổi chúng.
Nữ tu sĩ lần nữa tỉnh dậy vào khoảng canh hai. Cơ Thù đang ngồi bên đống lửa chập chờn ngủ gật, nghe thấy tiếng động khi nữ tu sĩ chống tay ngồi dậy, y mở mắt quan sát, thấy nàng đứng không vững liền vội vàng muốn bước tới đỡ.
Nữ tu sĩ cau mày, nghiêng đầu, nét mặt nghiêm nghị, khiến Cơ Thù lúng túng thu tay lại, cúi đầu lùi về sau.
Nữ tu sĩ do mất máu quá nhiều, đứng dậy rất khó khăn. Sau khi đứng lên, nàng muốn bước đi, nhưng mỗi bước chân đều chệnh choạng.
Lo lắng nàng ngã vào đống lửa, Cơ Thù theo phản xạ bước tới đỡ, lần này nữ tu sĩ không tỏ ra khó chịu, chỉ bất đắc dĩ nhìn y một cái.
Thấy nàng yếu ớt, không thể đi được, Cơ Thù tốt bụng khuyên, “Cô bị thương nặng, không đi nổi đâu, ngồi xuống nghỉ đi.”
Nữ tu sĩ đành phải ngồi xuống. Cơ Thù lấy từ trong túi ra một cái bánh giò, đưa tới, “Cô có đói không?”
Nữ tu sĩ lắc đầu, không nhận.
“Cô cũng đừng buồn quá,” Cơ Thù an ủi.
Nữ tu sĩ thở dài, “Tiểu Bạch bây giờ ở đâu?”
“Ở bờ hồ,” Cơ Thù giơ tay chỉ về phía nam, “Cô yên tâm, những con mãng xà đó tuy to lớn nhưng không thể nuốt chửng bạch hạc của cô. Đợi cô có thể đi lại được, ta sẽ đưa cô đến tìm nó.”
Nữ tu sĩ gật đầu, sau đó hỏi, “Ngươi là ai?”
“Ta tên là Cơ Thù, đến từ Vân Dương Thành,” Cơ Thù đáp.
“Ngươi sao lại ở nơi này?” nữ tu sĩ hỏi tiếp.
“Ta phải đến Trấn Hồn Minh, tiện đường đi qua đây,” Cơ Thù nói.
“Ngươi được chọn à?” Nữ tu sĩ nhìn Cơ Thù từ trên xuống dưới.
Cơ Thù lắc đầu, “Không, con trai của thành chủ Vân Dương, Cơ Hạo Nhiên, được Trấn Hồn Minh chọn. Ta chỉ là người đưa hắn đến đó.”
“Ngươi là thư đồng của hắn sao?” nữ tu sĩ hỏi.
Cơ Thù lại lắc đầu, “Không phải. Thành chủ Vân Dương, Cơ Đông Dương, là tam gia của ta, con trai của ông ấy, tức là tiểu thúc của ta. Chúng ta là thân thích.”
Nữ tu sĩ nhìn Cơ Thù với ánh mắt nghi hoặc, bởi cách ăn mặc của hắn không giống như một công tử quý tộc đến từ Vân Dương Thành.
Cơ Thù bị ánh mắt của nàng làm cảm thấy không thoải mái, bèn cười gượng hỏi, “Cô là ai? Sao lại bị thương?”
Nữ tu sĩ không trả lời câu hỏi của Cơ Thù, mà quay đầu nhìn con lừa đang buộc vào cây, “Tiểu thúc của ngươi hiện ở đâu?”
“Hồ đó không chỉ có một con mãng xà, hắn cùng hai người nữa bị mãng xà đuổi chạy theo hướng khác. Bọn ta bị lạc nhau…”
Đúng như câu "tàu hỏng còn ba cân đinh," nữ tu sĩ tuy bị thương nặng, yếu ớt nhưng linh khí tu vi lại cao. Lo sợ bị nàng đánh chết, Cơ Thù vội chạy né tránh, đồng thời lớn tiếng nói, "Ta vừa rồi là đang cứu cô, cô đừng hiểu lầm."
Khi chạy đến sau một gốc cây lớn, Cơ Thù ngó đầu nhìn xa, chỉ thấy nữ tu sĩ vẫn chưa đứng dậy, nàng yếu ớt không có sức lực, đang nằm nghiêng trên mặt đất, thở dốc.
Cơ Thù tranh thủ giải thích, "Cô vừa rồi rơi xuống nước, ta đã vớt cô lên từ hồ. Thấy cô ngạt nước tắc thở, ta đành cõng cô chạy, thử làm cho nước tích trong miệng, mũi, ngực và phổi cô tràn ra ngoài. Cũng chính lúc đó ta đã kéo váy của cô xuống. Khi ta định mặc lại cho cô chỉnh tề, thì cô tỉnh lại. Lúc ta băng bó vết thương cho cô, cô cũng tỉnh lại lần nữa."
Hiểu lầm thường phát sinh do thiếu giao tiếp. Cơ Thù tuy sốt ruột giải thích, nhưng lời nói rất rõ ràng, hợp tình hợp lý. Nữ tu sĩ tuy giận dữ và xấu hổ, nhưng sau khi nghe giải thích của y, cũng tin lời y nói, không còn căm ghét y nữa. Tuy nhiên, nét mặt nàng vẫn đầy đau khổ, không rõ là do vết thương đau đớn hay vì tiếp xúc thân thể với y mà buồn bã.
Thấy nàng như vậy, Cơ Thù vội nói thêm, "Ta thật sự không hề thừa cơ lợi dụng. Chỗ hồ mà cô rơi xuống có một con mãng xà khổng lồ. Ta cõng cô chạy thoát thân, mãng xà đuổi theo phía sau, tình thế rất nguy cấp, ta không thể để cô lại đó bị mãng xà ăn thịt."
Nghe Cơ Thù nói, nữ tu sĩ ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vô cùng phức tạp.
"Vết thương của cô rất nặng, máu vẫn chảy liên tục. Nếu ta không giúp cô băng bó, cô sẽ chết mất." Cơ Thù tranh thủ giải thích thêm.
Nữ tu sĩ không nói gì, nhìn sang vết thương ở bên sườn trái, rồi lại nhìn đống lửa trại không xa, biết rằng lời Cơ Thù nói không sai. Nàng chống tay đẩy lùi người ra sau, tựa vào một tảng đá lồi lên, ngồi dậy một cách yếu ớt.
Thấy nữ tu sĩ đã giảm bớt địch ý, Cơ Thù từ sau gốc cây bước ra, “Ta nói đều là sự thật. Con mãng xà vừa rồi đuổi theo chúng ta bị bạch hạc của cô mổ bị thương. Nó đã đuổi theo chúng ta hơn mười dặm mới chết hẳn. Thi thể ta vẫn có thể tìm lại, nếu cô không tin, ta có thể đưa cô đi xem.”
Nữ tu sĩ giơ tay phải ra hiệu cho Cơ Thù không cần nói thêm, sau đó yếu ớt nhắm mắt, thở dốc.
Khi Cơ Thù định quay lại chỗ lửa trại, nữ tu sĩ bất ngờ mở mắt, hỏi, “Tiểu Bạch đâu?”
“À? Cái gì?” Cơ Thù ngạc nhiên.
“Bạch hạc của ta đâu?” nữ tu sĩ hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Thù không trả lời ngay. Y nghĩ nếu mình không nói gì, nữ tu sĩ có thể tự hiểu rằng con bạch hạc đã chết. Nhưng nàng vẫn nhìn thẳng vào y, chờ đợi câu trả lời.
“Chết rồi,” Cơ Thù đáp.
Nghe lời này, nữ tu sĩ đau lòng nhắm mắt lại. Thực ra, nàng đã đoán trước kết cục, chỉ là không muốn chấp nhận sự thật, hy vọng rằng có một phép màu xảy ra.
“Nó trúng vài mũi tên, cánh bị thương nặng, chân cũng bị người ta chặt mất một bên,” Cơ Thù tiếp tục nói, “Nhưng nó thật sự rất dũng cảm. Dù đã trọng thương cận kề cái chết, khi thấy mãng xà muốn cắn chúng ta, nó vẫn gắng sức bay tới mổ bị thương con mãng xà đó. Nếu không có nó, cả ta và cô đều đã chết.”
Nữ tu sĩ vốn đã đau lòng, nghe những lời của Cơ Thù, không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng, liền giơ tay che mặt, nghiêng đầu nức nở.
Tiếng nức nở khiến việc hô hấp trở nên khó khăn, cộng thêm quá mức đau buồn, nữ tu sĩ nhanh chóng ngất đi.
Thấy vậy, Cơ Thù chậm rãi quay lại chỗ đống lửa, thêm củi vào. Lúc này trời đã tối hẳn, trong rừng núi có rất nhiều muỗi và côn trùng, nhóm lửa không chỉ để sưởi ấm mà còn để xua đuổi chúng.
Nữ tu sĩ lần nữa tỉnh dậy vào khoảng canh hai. Cơ Thù đang ngồi bên đống lửa chập chờn ngủ gật, nghe thấy tiếng động khi nữ tu sĩ chống tay ngồi dậy, y mở mắt quan sát, thấy nàng đứng không vững liền vội vàng muốn bước tới đỡ.
Nữ tu sĩ cau mày, nghiêng đầu, nét mặt nghiêm nghị, khiến Cơ Thù lúng túng thu tay lại, cúi đầu lùi về sau.
Nữ tu sĩ do mất máu quá nhiều, đứng dậy rất khó khăn. Sau khi đứng lên, nàng muốn bước đi, nhưng mỗi bước chân đều chệnh choạng.
Lo lắng nàng ngã vào đống lửa, Cơ Thù theo phản xạ bước tới đỡ, lần này nữ tu sĩ không tỏ ra khó chịu, chỉ bất đắc dĩ nhìn y một cái.
Thấy nàng yếu ớt, không thể đi được, Cơ Thù tốt bụng khuyên, “Cô bị thương nặng, không đi nổi đâu, ngồi xuống nghỉ đi.”
Nữ tu sĩ đành phải ngồi xuống. Cơ Thù lấy từ trong túi ra một cái bánh giò, đưa tới, “Cô có đói không?”
Nữ tu sĩ lắc đầu, không nhận.
“Cô cũng đừng buồn quá,” Cơ Thù an ủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ tu sĩ thở dài, “Tiểu Bạch bây giờ ở đâu?”
“Ở bờ hồ,” Cơ Thù giơ tay chỉ về phía nam, “Cô yên tâm, những con mãng xà đó tuy to lớn nhưng không thể nuốt chửng bạch hạc của cô. Đợi cô có thể đi lại được, ta sẽ đưa cô đến tìm nó.”
Nữ tu sĩ gật đầu, sau đó hỏi, “Ngươi là ai?”
“Ta tên là Cơ Thù, đến từ Vân Dương Thành,” Cơ Thù đáp.
“Ngươi sao lại ở nơi này?” nữ tu sĩ hỏi tiếp.
“Ta phải đến Trấn Hồn Minh, tiện đường đi qua đây,” Cơ Thù nói.
“Ngươi được chọn à?” Nữ tu sĩ nhìn Cơ Thù từ trên xuống dưới.
Cơ Thù lắc đầu, “Không, con trai của thành chủ Vân Dương, Cơ Hạo Nhiên, được Trấn Hồn Minh chọn. Ta chỉ là người đưa hắn đến đó.”
“Ngươi là thư đồng của hắn sao?” nữ tu sĩ hỏi.
Cơ Thù lại lắc đầu, “Không phải. Thành chủ Vân Dương, Cơ Đông Dương, là tam gia của ta, con trai của ông ấy, tức là tiểu thúc của ta. Chúng ta là thân thích.”
Nữ tu sĩ nhìn Cơ Thù với ánh mắt nghi hoặc, bởi cách ăn mặc của hắn không giống như một công tử quý tộc đến từ Vân Dương Thành.
Cơ Thù bị ánh mắt của nàng làm cảm thấy không thoải mái, bèn cười gượng hỏi, “Cô là ai? Sao lại bị thương?”
Nữ tu sĩ không trả lời câu hỏi của Cơ Thù, mà quay đầu nhìn con lừa đang buộc vào cây, “Tiểu thúc của ngươi hiện ở đâu?”
“Hồ đó không chỉ có một con mãng xà, hắn cùng hai người nữa bị mãng xà đuổi chạy theo hướng khác. Bọn ta bị lạc nhau…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro