Ma Quỷ Từ Đâu T...
2024-10-03 15:50:54
Ba người Cơ Hạo Nhiên cưỡi ngựa phi nước đại từ phía trước, gió thổi vù vù, khí thế hùng tráng.
Cơ Thù cưỡi lừa theo sau, liên tục hò hét, nhưng con lừa vẫn không ngừng kêu rên, thật sự vô cùng xấu hổ.
Lừa có nhiều đặc tính, lừa kêu to, lừa bướng bỉnh, con lừa mà y cưỡi chính là một con vừa kêu to vừa bướng bỉnh. Nhìn thấy những con ngựa phía trước, nó cố gắng chạy theo, đã vậy trong lúc đuổi theo còn kêu không ngừng.
Thường thì, Trấn Hồn Minh không nhận đồ đệ, nhưng lần này có thể được chọn vào Trấn Hồn Minh, ba người Cơ Hạo Nhiên đều cảm thấy rất hưng phấn, có cảm giác thiếu niên đắc chí, lên như diều gặp gió. Nhưng tiếc là cảm giác tốt đẹp này rất nhanh đã bị tiếng kêu của con lừa phía sau làm tan biến, thật sự là một cảnh tượng khó chịu.
"Cơ Thù, ngươi đang làm gì vậy?" Cơ Hạo Nhiên ghìm ngựa lại và nhìn về phía sau.
"Nó cứ kêu, ta có cách nào được?" Cơ Thù khổ sở cười. Nhưng cũng thật kỳ lạ, khi đuổi kịp những con ngựa, con lừa lại không kêu nữa.
"Ngươi không cần đi cùng bọn ta." Cơ Hạo Nhiên từ trong ngực lấy ra một tấm giấy lụa đưa cho Cơ Thù, "Đây là đường dẫn đến Trấn Hồn Minh, người cầm lấy, bọn ta đi trước, ngươi theo sau."
Cơ Thù cầm tờ giấy lụa trong tay, cúi đầu quan sát, “Giấy thông hành đã đem cho ta, còn các ngươi...”
Chưa kịp để Cơ Thù nói hết câu, thiếu niên mặt tròn bên cạnh đã chen vào, “Giấy thông hành mỗi người đều có một bản, cái này ngươi cứ nhận lấy.”
“Các ngươi đi rồi, ta biết tìm các người ở đâu?” Cơ Thù hỏi.
“Chúng ta mỗi ngày chỉ đi ba trăm dặm, ban đêm nghỉ chân cũng sẽ không rời xa đường đi.” Cô nương có đôi má lúm đồng tiền lên tiếng.
Cơ Thù gật đầu. Thiếu niên mặt tròn tên là Lâm Bình Sinh, cô gái tên là Cơ Hiểu, cả hai đều là thân thích Cơ thị. Nguyên do có họ khác là vì có ngoại thích.
Ba người cưỡi ngựa về phía trước, Cơ Thù dắt theo con lừa đi bộ phía sau, mãi cho đến khi ba người đi xa, y mới cưỡi lừa theo sau.
Ba trăm dặm đối với ngựa không là gì, nhưng với một con lừa thì phải tốn không ít sức lực. Vì xuất phát vào lúc đã gần giờ Thân, không tới hai canh giờ nữa là trời tối.
Người luyện khí có thể nhìn rõ vào ban đêm, nhưng Cơ Thù chỉ mới tu luyện đến giai đoạn sơ kỳ Trúc Cơ, nên đến tối không thể nhìn rõ. Do ba người Cơ Hạo Nhiên đi quá vội, không nói rõ ràng, nên y không biết ba người họ sẽ đi xuyên đêm hay dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể theo quan đạo cưỡi lừa đuổi theo.
Vào khoảng nửa đêm, Cơ Thù rời khỏi quan đạo, chọn một con đường nhỏ đi về phía đông bắc. Trên quan đạo thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, nhưng trên đường nhỏ, người đi lại ít dần. Quay đầu nhìn quanh, không khí u ám mờ mịt, không đến nỗi sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút bối rối.
Đi thêm một canh giờ, đến khoảng ba giờ sáng, Cơ Thù càng cảm thấy lo lắng, không phải vì có chim thú gì kêu, mà là vì xung quanh quá im ắng đến đáng sợ. Lúc này, y đang ở trong một vùng đồng bằng hoang dã, hai bên đường là những bụi sậy cao lớn. Lẽ ra nơi này không nên tĩnh lặng như vậy, dù không có chim thú, cũng phải có tiếng côn trùng, nhưng xung quanh lại không nghe thấy một tiếng kêu nào.
Đi thêm vài chục dặm, mơ hồ nhìn thấy phía trước có ánh lửa yếu ớt. Thấy ánh lửa, trong lòng y bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều, ánh lửa từ xa có khả năng là do Cơ Hạo Nhiên và những người khác nhóm lên.
Dọc theo con đường nhỏ, Cơ Thù thúc lừa chạy nhanh, nhưng sau một lúc, y nhận ra ánh lửa đó không nằm bên đường mà ở trên một ngọn đồi đất cách con đường nhỏ khoảng hai dặm. Nhìn kỹ, trên ngọn đồi có vẻ như có một căn nhà hoang, tường rào đã sụp đổ một phần, mơ hồ có thể thấy trong sân có một cái cây lớn.
Từ xa nhìn lại, Cơ Thù không phát hiện có ngựa buộc gần nhà, nhưng trên bãi cỏ dẫn đến căn nhà đó lại có dấu chân ngựa, điều này cho thấy không lâu trước đây có người cưỡi ngựa đến đó. Không thấy ngựa có thể là vì chúng đã được buộc ở trong sân, hoặc có thể bị buộc ở phía bên kia ngọn đồi.
Sau khi quan sát một chút, y liền cưỡi lừa tiến tới. Nhưng khi còn cách ngọn đồi khoảng trăm bước, con lừa đột nhiên dừng lại, bất kể Cơ Thù có thúc giục hay kéo nó thế nào, con lừa vẫn kiên quyết không nhúc nhích.
Do khoảng cách đến căn nhà đã không còn xa, Cơ Thù liền lớn tiếng gọi, nhưng gọi xong, trong căn nhà hoang phế không có ai đáp lại.
Trong lòng cảm thấy hoang mang, để trấn an bản thân, Cơ Thù quyết định hạ giọng, lại một lần nữa gọi to. Lần này cuối cùng cũng có người đáp lại, lắng nghe tiếng nói, chính là Cơ Hạo Nhiên, nhưng âm thanh không phải phát ra từ căn nhà hoang ở trên ngọn đồi, mà là từ một hướng xa xôi, âm thanh rất mờ nhạt, ít nhất cũng cách đó ba dặm.
Nghe thấy tiếng đáp của Cơ Hạo Nhiên, Cơ Thù liền kéo theo con lừa quay đầu rời đi.
Từ con đường nhỏ đến gần ngọn đồi chỉ mất một chút thời gian, nhưng khi quay lại, đi mãi vẫn không thấy được lối đi. Cơ Thù lớn tiếng gọi, Cơ Hạo Nhiên và những người khác cũng có đáp lại, nhưng âm thanh mơ hồ, không thể nghe rõ ba người đang nói gì.
Đi thêm một lúc, cảnh vật xung quanh đột ngột thay đổi, căn nhà hoang phế lại hiện ra cách đó mười trượng, Cơ Hạo Nhiên và những người khác như thể bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Sự biến đổi kỳ quái khiến Cơ Thù hoảng sợ, Cơ Hạo Nhiên và các người khác cũng vô cùng kinh hãi. So với Cơ Thù, sắc mặt của Cơ Hạo Nhiên còn khó coi hơn, ba người trong tay cầm roi ngựa nhưng lại không cưỡi ngựa.
“Thúc, ngựa của các ngươi đâu?” Cơ Thù hỏi.
“Buộc ở cây trong sân, hồi nãy ta hét cái gì người không nghe thấy sao? Sao ngươi lại chạy vào đây?” Cơ Hạo Nhiên sắc mặt rất khó coi.
“Có chuyện gì vậy?” Cơ Thù nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Hạo Nhiên.
“Căn miếu hoang này rất kỳ quái.” Lâm Bình Sinh giơ tay chỉ về phía trước, “Bên trong có mấy chiếc quan tài, chúng ta vừa nhóm lửa nghỉ chân thì nghe thấy trong quan tài phát ra những âm thanh cổ quái.”
“Âm thanh gì vậy?” Cơ Thù truy hỏi.
“Giống như tiếng móng tay cào vào nắp quan tài.” Lâm Bình Sinh đáp.
Vừa dứt lời, Cơ Hiểu rùng mình bổ sung, “Ban đầu bọn ta tưởng gặp phải xác sống, nhưng dưới quan tài có máu nhỏ giọt, vậy thì không phải là xác sống rồi.”
“Đi, chúng ta đi xem thử.” Cơ Thù thúc giục.
“Tình hình chưa rõ, không nên hành động liều lĩnh.” Cơ Hạo Nhiên ngăn lại.
“Thúc, chúng ta là những người tu luyện mà…”
Cơ Hạo Nhiên liên tục vẫy tay, “Chính vì chúng ta là tu sĩ nên càng không thể liều lĩnh. Nếu là người trong Đạo môn, sao lại sợ hãi xác sống và ma quái như vậy?”
“Cho dù không vào trong, chúng ta cũng phải dẫn ngựa về chứ.” Cơ Thù nói.
“Không được đâu, bọn ta đã thử rời khỏi khu vực này, nhưng cứ đi vòng quanh mãi vẫn không thoát ra được.” Lâm Bình Sinh đáp.
“Đi thôi, cùng nhau đi.” Cơ Thù bước đi trước.
Thấy y đi trước, Cơ Hạo Nhiên và Cơ Hiểu chỉ còn cách theo sau. Dù họ là những người tu luyện khí, nhưng tiếp xúc với xác sống và ma quái thì rất ít, hơn nữa tuổi đời của họ cũng chưa nhiều, tu vi cũng chưa cao, có câu nói “nghệ cao người gan lớn”, không có tài năng, thì lấy đâu ra can đảm?
Bốn người bước vào trong viện tử, ngựa vẫn bị buộc ở cây trong sân, chỉ có chút hoảng hốt, nhưng không bị thương.
Giữa viện tử có một cây liễu lớn, cành liễu rủ xuống, mang lại cảm giác âm u, trong khi đống lửa trại mà ba người nhóm lên trước đó giờ đã tắt dần, ánh lửa chập chờn càng thêm kỳ quái.
Khi ba người tháo dây buộc ngựa, Cơ Thù nghiêng đầu nhìn vào trong nhà nơi có vài chiếc quan tài. Xét cho cùng, trong hoàn cảnh này, ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang sợ hãi, Cơ Thù cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, sau một chút do dự, y hít sâu một hơi, dũng cảm tiến về phía căn phòng chính.
“Ngươi định làm gì?” Cơ Hạo Nhiên hỏi.
“Xem bên trong rốt cuộc là cái gì.” Cơ Thù nói.
Cơ Hạo Nhiên cũng muốn biết trong quan tài có gì, vì vậy không ngăn cản, “Cẩn thận chút.”
Lúc này, càng chần chừ càng thêm sợ hãi, không chịu tiến lên, Cơ Thù liền bước nhanh đến gần quan tài, không do dự, giơ tay mở nắp.
Nắp quan tài vừa bật ra, Cơ Thù mơ hồ nhìn thấy bên trong. Trong quan tài là một nữ tử trẻ tuổi.
Nhìn kỹ hơn, lập tức y toát mồ hôi lạnh, “Ma… ma nữ…”
-----------------------------------------
Chú thích:
- Ngoại thích: họ hàng bên ngoại.
- Quan đạo: đường lớn, đường chính.
Cơ Thù cưỡi lừa theo sau, liên tục hò hét, nhưng con lừa vẫn không ngừng kêu rên, thật sự vô cùng xấu hổ.
Lừa có nhiều đặc tính, lừa kêu to, lừa bướng bỉnh, con lừa mà y cưỡi chính là một con vừa kêu to vừa bướng bỉnh. Nhìn thấy những con ngựa phía trước, nó cố gắng chạy theo, đã vậy trong lúc đuổi theo còn kêu không ngừng.
Thường thì, Trấn Hồn Minh không nhận đồ đệ, nhưng lần này có thể được chọn vào Trấn Hồn Minh, ba người Cơ Hạo Nhiên đều cảm thấy rất hưng phấn, có cảm giác thiếu niên đắc chí, lên như diều gặp gió. Nhưng tiếc là cảm giác tốt đẹp này rất nhanh đã bị tiếng kêu của con lừa phía sau làm tan biến, thật sự là một cảnh tượng khó chịu.
"Cơ Thù, ngươi đang làm gì vậy?" Cơ Hạo Nhiên ghìm ngựa lại và nhìn về phía sau.
"Nó cứ kêu, ta có cách nào được?" Cơ Thù khổ sở cười. Nhưng cũng thật kỳ lạ, khi đuổi kịp những con ngựa, con lừa lại không kêu nữa.
"Ngươi không cần đi cùng bọn ta." Cơ Hạo Nhiên từ trong ngực lấy ra một tấm giấy lụa đưa cho Cơ Thù, "Đây là đường dẫn đến Trấn Hồn Minh, người cầm lấy, bọn ta đi trước, ngươi theo sau."
Cơ Thù cầm tờ giấy lụa trong tay, cúi đầu quan sát, “Giấy thông hành đã đem cho ta, còn các ngươi...”
Chưa kịp để Cơ Thù nói hết câu, thiếu niên mặt tròn bên cạnh đã chen vào, “Giấy thông hành mỗi người đều có một bản, cái này ngươi cứ nhận lấy.”
“Các ngươi đi rồi, ta biết tìm các người ở đâu?” Cơ Thù hỏi.
“Chúng ta mỗi ngày chỉ đi ba trăm dặm, ban đêm nghỉ chân cũng sẽ không rời xa đường đi.” Cô nương có đôi má lúm đồng tiền lên tiếng.
Cơ Thù gật đầu. Thiếu niên mặt tròn tên là Lâm Bình Sinh, cô gái tên là Cơ Hiểu, cả hai đều là thân thích Cơ thị. Nguyên do có họ khác là vì có ngoại thích.
Ba người cưỡi ngựa về phía trước, Cơ Thù dắt theo con lừa đi bộ phía sau, mãi cho đến khi ba người đi xa, y mới cưỡi lừa theo sau.
Ba trăm dặm đối với ngựa không là gì, nhưng với một con lừa thì phải tốn không ít sức lực. Vì xuất phát vào lúc đã gần giờ Thân, không tới hai canh giờ nữa là trời tối.
Người luyện khí có thể nhìn rõ vào ban đêm, nhưng Cơ Thù chỉ mới tu luyện đến giai đoạn sơ kỳ Trúc Cơ, nên đến tối không thể nhìn rõ. Do ba người Cơ Hạo Nhiên đi quá vội, không nói rõ ràng, nên y không biết ba người họ sẽ đi xuyên đêm hay dừng lại nghỉ ngơi, chỉ có thể theo quan đạo cưỡi lừa đuổi theo.
Vào khoảng nửa đêm, Cơ Thù rời khỏi quan đạo, chọn một con đường nhỏ đi về phía đông bắc. Trên quan đạo thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, nhưng trên đường nhỏ, người đi lại ít dần. Quay đầu nhìn quanh, không khí u ám mờ mịt, không đến nỗi sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn có chút bối rối.
Đi thêm một canh giờ, đến khoảng ba giờ sáng, Cơ Thù càng cảm thấy lo lắng, không phải vì có chim thú gì kêu, mà là vì xung quanh quá im ắng đến đáng sợ. Lúc này, y đang ở trong một vùng đồng bằng hoang dã, hai bên đường là những bụi sậy cao lớn. Lẽ ra nơi này không nên tĩnh lặng như vậy, dù không có chim thú, cũng phải có tiếng côn trùng, nhưng xung quanh lại không nghe thấy một tiếng kêu nào.
Đi thêm vài chục dặm, mơ hồ nhìn thấy phía trước có ánh lửa yếu ớt. Thấy ánh lửa, trong lòng y bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn nhiều, ánh lửa từ xa có khả năng là do Cơ Hạo Nhiên và những người khác nhóm lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dọc theo con đường nhỏ, Cơ Thù thúc lừa chạy nhanh, nhưng sau một lúc, y nhận ra ánh lửa đó không nằm bên đường mà ở trên một ngọn đồi đất cách con đường nhỏ khoảng hai dặm. Nhìn kỹ, trên ngọn đồi có vẻ như có một căn nhà hoang, tường rào đã sụp đổ một phần, mơ hồ có thể thấy trong sân có một cái cây lớn.
Từ xa nhìn lại, Cơ Thù không phát hiện có ngựa buộc gần nhà, nhưng trên bãi cỏ dẫn đến căn nhà đó lại có dấu chân ngựa, điều này cho thấy không lâu trước đây có người cưỡi ngựa đến đó. Không thấy ngựa có thể là vì chúng đã được buộc ở trong sân, hoặc có thể bị buộc ở phía bên kia ngọn đồi.
Sau khi quan sát một chút, y liền cưỡi lừa tiến tới. Nhưng khi còn cách ngọn đồi khoảng trăm bước, con lừa đột nhiên dừng lại, bất kể Cơ Thù có thúc giục hay kéo nó thế nào, con lừa vẫn kiên quyết không nhúc nhích.
Do khoảng cách đến căn nhà đã không còn xa, Cơ Thù liền lớn tiếng gọi, nhưng gọi xong, trong căn nhà hoang phế không có ai đáp lại.
Trong lòng cảm thấy hoang mang, để trấn an bản thân, Cơ Thù quyết định hạ giọng, lại một lần nữa gọi to. Lần này cuối cùng cũng có người đáp lại, lắng nghe tiếng nói, chính là Cơ Hạo Nhiên, nhưng âm thanh không phải phát ra từ căn nhà hoang ở trên ngọn đồi, mà là từ một hướng xa xôi, âm thanh rất mờ nhạt, ít nhất cũng cách đó ba dặm.
Nghe thấy tiếng đáp của Cơ Hạo Nhiên, Cơ Thù liền kéo theo con lừa quay đầu rời đi.
Từ con đường nhỏ đến gần ngọn đồi chỉ mất một chút thời gian, nhưng khi quay lại, đi mãi vẫn không thấy được lối đi. Cơ Thù lớn tiếng gọi, Cơ Hạo Nhiên và những người khác cũng có đáp lại, nhưng âm thanh mơ hồ, không thể nghe rõ ba người đang nói gì.
Đi thêm một lúc, cảnh vật xung quanh đột ngột thay đổi, căn nhà hoang phế lại hiện ra cách đó mười trượng, Cơ Hạo Nhiên và những người khác như thể bỗng nhiên xuất hiện trước mặt.
Sự biến đổi kỳ quái khiến Cơ Thù hoảng sợ, Cơ Hạo Nhiên và các người khác cũng vô cùng kinh hãi. So với Cơ Thù, sắc mặt của Cơ Hạo Nhiên còn khó coi hơn, ba người trong tay cầm roi ngựa nhưng lại không cưỡi ngựa.
“Thúc, ngựa của các ngươi đâu?” Cơ Thù hỏi.
“Buộc ở cây trong sân, hồi nãy ta hét cái gì người không nghe thấy sao? Sao ngươi lại chạy vào đây?” Cơ Hạo Nhiên sắc mặt rất khó coi.
“Có chuyện gì vậy?” Cơ Thù nghiêng đầu nhìn về phía Cơ Hạo Nhiên.
“Căn miếu hoang này rất kỳ quái.” Lâm Bình Sinh giơ tay chỉ về phía trước, “Bên trong có mấy chiếc quan tài, chúng ta vừa nhóm lửa nghỉ chân thì nghe thấy trong quan tài phát ra những âm thanh cổ quái.”
“Âm thanh gì vậy?” Cơ Thù truy hỏi.
“Giống như tiếng móng tay cào vào nắp quan tài.” Lâm Bình Sinh đáp.
Vừa dứt lời, Cơ Hiểu rùng mình bổ sung, “Ban đầu bọn ta tưởng gặp phải xác sống, nhưng dưới quan tài có máu nhỏ giọt, vậy thì không phải là xác sống rồi.”
“Đi, chúng ta đi xem thử.” Cơ Thù thúc giục.
“Tình hình chưa rõ, không nên hành động liều lĩnh.” Cơ Hạo Nhiên ngăn lại.
“Thúc, chúng ta là những người tu luyện mà…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơ Hạo Nhiên liên tục vẫy tay, “Chính vì chúng ta là tu sĩ nên càng không thể liều lĩnh. Nếu là người trong Đạo môn, sao lại sợ hãi xác sống và ma quái như vậy?”
“Cho dù không vào trong, chúng ta cũng phải dẫn ngựa về chứ.” Cơ Thù nói.
“Không được đâu, bọn ta đã thử rời khỏi khu vực này, nhưng cứ đi vòng quanh mãi vẫn không thoát ra được.” Lâm Bình Sinh đáp.
“Đi thôi, cùng nhau đi.” Cơ Thù bước đi trước.
Thấy y đi trước, Cơ Hạo Nhiên và Cơ Hiểu chỉ còn cách theo sau. Dù họ là những người tu luyện khí, nhưng tiếp xúc với xác sống và ma quái thì rất ít, hơn nữa tuổi đời của họ cũng chưa nhiều, tu vi cũng chưa cao, có câu nói “nghệ cao người gan lớn”, không có tài năng, thì lấy đâu ra can đảm?
Bốn người bước vào trong viện tử, ngựa vẫn bị buộc ở cây trong sân, chỉ có chút hoảng hốt, nhưng không bị thương.
Giữa viện tử có một cây liễu lớn, cành liễu rủ xuống, mang lại cảm giác âm u, trong khi đống lửa trại mà ba người nhóm lên trước đó giờ đã tắt dần, ánh lửa chập chờn càng thêm kỳ quái.
Khi ba người tháo dây buộc ngựa, Cơ Thù nghiêng đầu nhìn vào trong nhà nơi có vài chiếc quan tài. Xét cho cùng, trong hoàn cảnh này, ai cũng sẽ cảm thấy hoang mang sợ hãi, Cơ Thù cũng không phải là ngoại lệ. Tuy nhiên, sau một chút do dự, y hít sâu một hơi, dũng cảm tiến về phía căn phòng chính.
“Ngươi định làm gì?” Cơ Hạo Nhiên hỏi.
“Xem bên trong rốt cuộc là cái gì.” Cơ Thù nói.
Cơ Hạo Nhiên cũng muốn biết trong quan tài có gì, vì vậy không ngăn cản, “Cẩn thận chút.”
Lúc này, càng chần chừ càng thêm sợ hãi, không chịu tiến lên, Cơ Thù liền bước nhanh đến gần quan tài, không do dự, giơ tay mở nắp.
Nắp quan tài vừa bật ra, Cơ Thù mơ hồ nhìn thấy bên trong. Trong quan tài là một nữ tử trẻ tuổi.
Nhìn kỹ hơn, lập tức y toát mồ hôi lạnh, “Ma… ma nữ…”
-----------------------------------------
Chú thích:
- Ngoại thích: họ hàng bên ngoại.
- Quan đạo: đường lớn, đường chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro