Khóc Hết Nước M...
2024-11-21 16:31:11
Đợi tiễn Tạ Vân Sơ lên xe ngựa, hai người đã khóc hết nước mắt.
“Từ bé đến giờ Lục Lang chưa từng đi xa, thân thể lại yếu, cũng không biết có thể thích ứng được không!” Lục thị lo lắng.
Tạ nhị gia cưỡi ngựa, chân đạp dây cương, thấy Lục thị suốt chặng đường không nói lời nào với mình, chỉ một mực nhìn theo xe ngựa Tạ Vân Sơ ngồi đang dần đi xa, cuối cùng vẫn nói: “Bà yên tâm đi, phụ thân đã bảo quản sự mời đại phu xem bệnh hàng ngày cho Lục Lang rồi, dọc đường cùng đi để chăm sóc. Ta… cũng sẽ chăm sóc nó!”
Lục thị đứng dưới đèn lồng nghe thấy lời này, hơi ngơ ra, nhưng cũng cho ông thể diện, khó khăn hành lễ với Tạ nhị gia: “Đa tạ Nhị gia! Nhị gia cũng bảo trọng.”
Phu nhân tam phòng Tạ gia Trần thị cũng rơm rớm nước mắt, hành lễ với Tạ Nhị gia: “Ngũ Lang nhà ta cũng nhờ Nhị gia quan tâm nhiều hơn.”
Việc tộc trưởng Tạ thị Tạ lão thái gia muốn đi Biện Kinh, hôm qua đã kinh động đến tam phòng.
Tam phòng nghe nói lần này đi Biện Kinh muốn đưa Tạ Vân Sơ theo, Tạ tam gia lập tức suốt đêm đi đón Ngũ Lang Tạ Vân Khê từ thư viện về…
Lại thay nhi tử nhà mình đóng gói hành lý, đưa đến trước mặt Tạ lão thái gia, nói thân thể Lục Lang không tốt, Ngũ Lang có thể đi theo hầu hạ tổ phụ.
Tạ thị có hai nhà có quan hệ tốt với tam phòng, lúc Tạ Tam gia đi đón Ngũ Lang, thuận tiện đón luôn hài tử nhà mình về, giờ Dần liền đưa đến Tạ phủ…
Nói là đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm, để tôn tử nhà mình đi theo Tạ lão thái gia đến Biện Kinh mở mang kiến thức.
Hiện giờ Tạ lão thái gia coi trọng Tạ Vân Sơ, có ý muốn Tạ Vân Sơ và đường huynh và các huynh đệ trong tộc bồi dưỡng tình cảm, liền đưa đi hết.
Tạ nhị gia gật đầu với Tạ tam phu nhân, hất dây cương đuổi theo đội ngũ.
Cổng thành Vĩnh Gia cổ kính nặng nề, từ từ mở ra trong ánh ban mai vừa ló dạng.
Hơn bốn mươi hộ vệ cưỡi Hồng Tung tuấn mã dẫn đầu ra khỏi thành, phía sau là mười ba xe ngựa chứa hành lý của Tạ lão thái gia và vài vị công tử, trên xe ngựa treo cờ có chữ ‘Tạ’.
Sáu xe ngựa rộng rãi được điêu khắc tuyệt đẹp bằng gỗ theo sát nhau, hộ vệ đeo đao to lớn hộ tống hai bên xe ngựa.
Đèn lồng treo ở góc mái xe ngựa cũng có một chữ ‘Tạ’, phía sau xe có hơn sáu mươi kỵ binh bảo vệ phía sau.
Đội ngũ hùng hậu từ phía trong thành đi ra.
Trời còn chưa sáng, bách tính và tiểu thương đợi vào thành vội tránh sang hai bên, nhìn Tạ thị xuất hành, thương nhân ở bên ngoài đợi vào thành không khỏi cảm khái, Trần Quận Tạ thị mặc dù sa sút trên triều đình nhưng căn bản vẫn không mất.
Chỉ hơn trăm con Hồng Tung tuấn mã này thôi đã không phải là thứ mà phú hộ bình thường có thể nuôi được.
Chỉ là không biết, Tạ gia muốn đi đâu.
Ra khỏi thành, đường đi không còn bằng phẳng như trong thành.
Trong xe ngựa, trên hộp trầm hương là lư hương Phật Sơn bằng đồng đen, chạm khắc hình linh thú, lắc lư theo xe ngựa.
Tạ Vân Sơ dựa vào gối mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng mở mắt ra, giơ tay đẩy cửa sổ xe chạm khắc lăng hoa, nhìn ra bên ngoài.
Đi ngược hướng với đội ngũ của họ, không phải là tiểu thương hay đầy tớ, mà là những thương đội áp tải hàng hóa đợi vào thành, thi thoảng có cả những bách tính ăn mặc rách rưới đưa trẻ nhỏ đi xin ăn.
“Từ bé đến giờ Lục Lang chưa từng đi xa, thân thể lại yếu, cũng không biết có thể thích ứng được không!” Lục thị lo lắng.
Tạ nhị gia cưỡi ngựa, chân đạp dây cương, thấy Lục thị suốt chặng đường không nói lời nào với mình, chỉ một mực nhìn theo xe ngựa Tạ Vân Sơ ngồi đang dần đi xa, cuối cùng vẫn nói: “Bà yên tâm đi, phụ thân đã bảo quản sự mời đại phu xem bệnh hàng ngày cho Lục Lang rồi, dọc đường cùng đi để chăm sóc. Ta… cũng sẽ chăm sóc nó!”
Lục thị đứng dưới đèn lồng nghe thấy lời này, hơi ngơ ra, nhưng cũng cho ông thể diện, khó khăn hành lễ với Tạ nhị gia: “Đa tạ Nhị gia! Nhị gia cũng bảo trọng.”
Phu nhân tam phòng Tạ gia Trần thị cũng rơm rớm nước mắt, hành lễ với Tạ Nhị gia: “Ngũ Lang nhà ta cũng nhờ Nhị gia quan tâm nhiều hơn.”
Việc tộc trưởng Tạ thị Tạ lão thái gia muốn đi Biện Kinh, hôm qua đã kinh động đến tam phòng.
Tam phòng nghe nói lần này đi Biện Kinh muốn đưa Tạ Vân Sơ theo, Tạ tam gia lập tức suốt đêm đi đón Ngũ Lang Tạ Vân Khê từ thư viện về…
Lại thay nhi tử nhà mình đóng gói hành lý, đưa đến trước mặt Tạ lão thái gia, nói thân thể Lục Lang không tốt, Ngũ Lang có thể đi theo hầu hạ tổ phụ.
Tạ thị có hai nhà có quan hệ tốt với tam phòng, lúc Tạ Tam gia đi đón Ngũ Lang, thuận tiện đón luôn hài tử nhà mình về, giờ Dần liền đưa đến Tạ phủ…
Nói là đọc vạn cuốn sách cũng không bằng đi vạn dặm, để tôn tử nhà mình đi theo Tạ lão thái gia đến Biện Kinh mở mang kiến thức.
Hiện giờ Tạ lão thái gia coi trọng Tạ Vân Sơ, có ý muốn Tạ Vân Sơ và đường huynh và các huynh đệ trong tộc bồi dưỡng tình cảm, liền đưa đi hết.
Tạ nhị gia gật đầu với Tạ tam phu nhân, hất dây cương đuổi theo đội ngũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổng thành Vĩnh Gia cổ kính nặng nề, từ từ mở ra trong ánh ban mai vừa ló dạng.
Hơn bốn mươi hộ vệ cưỡi Hồng Tung tuấn mã dẫn đầu ra khỏi thành, phía sau là mười ba xe ngựa chứa hành lý của Tạ lão thái gia và vài vị công tử, trên xe ngựa treo cờ có chữ ‘Tạ’.
Sáu xe ngựa rộng rãi được điêu khắc tuyệt đẹp bằng gỗ theo sát nhau, hộ vệ đeo đao to lớn hộ tống hai bên xe ngựa.
Đèn lồng treo ở góc mái xe ngựa cũng có một chữ ‘Tạ’, phía sau xe có hơn sáu mươi kỵ binh bảo vệ phía sau.
Đội ngũ hùng hậu từ phía trong thành đi ra.
Trời còn chưa sáng, bách tính và tiểu thương đợi vào thành vội tránh sang hai bên, nhìn Tạ thị xuất hành, thương nhân ở bên ngoài đợi vào thành không khỏi cảm khái, Trần Quận Tạ thị mặc dù sa sút trên triều đình nhưng căn bản vẫn không mất.
Chỉ hơn trăm con Hồng Tung tuấn mã này thôi đã không phải là thứ mà phú hộ bình thường có thể nuôi được.
Chỉ là không biết, Tạ gia muốn đi đâu.
Ra khỏi thành, đường đi không còn bằng phẳng như trong thành.
Trong xe ngựa, trên hộp trầm hương là lư hương Phật Sơn bằng đồng đen, chạm khắc hình linh thú, lắc lư theo xe ngựa.
Tạ Vân Sơ dựa vào gối mềm nhắm mắt nghỉ ngơi, nàng mở mắt ra, giơ tay đẩy cửa sổ xe chạm khắc lăng hoa, nhìn ra bên ngoài.
Đi ngược hướng với đội ngũ của họ, không phải là tiểu thương hay đầy tớ, mà là những thương đội áp tải hàng hóa đợi vào thành, thi thoảng có cả những bách tính ăn mặc rách rưới đưa trẻ nhỏ đi xin ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro