Ngõ Song Kiệt
2024-11-24 03:29:27
Trần Quang Diệu nhìn tiểu lang quân mười ba tuổi trước mắt, nhiều người đang nhìn như thế này, vừa nãy công tử nhà Hoài Hóa Trung Lang cũng nói không phải làm loạn, nhất thời hắn không biết nên bắt người như thế nào, chỉ đành nghiêng người tránh đường, chỉ hy vọng Tạ Lục Lang này hiểu được lời cảnh cáo, nhanh chóng quay về!
Ai ngờ Tạ Vân Sơ vừa đem người ra khỏi ngõ Tích An đã cao giọng: “Đi ngõ Song Kiệt!”
Trần Quang Diệu siết chặt tay.
“Biểu thiếu gia! Chuyện này… Tạ Lục Lang muốn đến ngõ Song Kiệt làm loạn sao? Tạ Lục Lang còn đang bắt nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ kìa!” Nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ nôn nóng nhìn Trần Quang Diệu, “Ngưu Ngự sử ở ngõ Song Kiệt!”
Trần Quang Diệu cũng hiểu rõ, ngộ nhỡ kinh động đến Ngưu Ngự sử… ngày mai lên triều sợ là sẽ tố cáo Tô gia, đây không phải là muốn liên lụy Đại hoàng tử à!
Nhưng trăm mắt dõi theo, hắn lấy cớ gì để bắt Tạ Lục Lang đây…
“Chờ đã!” Trần Quang Diệu lên tiếng bước nhanh về phía trước, chặn đường Tạ Vân Sơ.
Tạ Vân Sơ không sợ hãi nhìn công tử bột Trần Quang Diệu nói: “Đại nhân có gì muốn chỉ giáo?”
“Cho dù tiểu lang quân là chất tử của Tạ Thị lang cũng không thể bắt nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ, năm người này…. tiểu lang quân vẫn nên giao cho đội tuần tra kinh thành chúng ta thì hơn!” Trần Quang Diệu nói.
“Năm người này đúng là nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ, nhưng lại ác ý hại Tạ gia ta, Tạ gia ta vì sao không thể bắt? Trong tay ta có lời khai của năm người, Tạ phủ không phải dân thường, trong phủ tự có hộ vệ áp giải người đến Đề Điển Ti* hoặc Tri phủ nha môn, không phiền đến Trần đại nhân, lỡ năm nô bộc này xảy ra chuyện gì, Trần đại nhân và Tô phủ có quan hệ thân thích, đến lúc đó Trần đại nhân không giải thích nổi đâu!”
*Đề Điển Ti: cơ quan tư pháp thuộc quyền quản lý của Hoàng thất, giám sát quản lý các công việc liên quan đến pháp luật, luận tội quan chức.
Thái độ của Tạ Vân Sơ với Trần Quang Diệu cực kỳ cung kính nhưng không bới móc, nhưng quả thực là nàng không thèm để Trần Quang Diệu vào mắt, nói xong liền lách qua người Trần Quang Diệu đi về phía ngõ Song Kiệt.
Mà hộ vệ Tạ gia thực sự chia thành hai nhóm, một bên do Nguyên Bảo đi đầu cầm khẩu cung, áp giải năm nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ đi nha môn, một bên do Tạ Vân Sơ dẫn đầu đi về phía ngõ Song Kiệt.
Mấy công tử bột ở thành Biện Kinh này chắc chẳng ngờ đến, tiểu lang quân Tạ gia này tuổi tác thì nhỏ, nhưng gan thì lớn… lại dám làm loạn ngay tại nơi toàn quan to quyền quý Biện Kinh.
Ngay từ khi Tạ Vân Sơ gõ cửa Vĩnh Thọ Bá phủ đòi của hồi môn của a tỷ, mấy quyền quý ở ngõ Song Kiệt đã lần lượt có được tin tức từ chỗ mấy nô bộc đi xem náo nhiệt.
Một số quan lại quyền quý từng qua lại với Tô gia, vừa nói kháy vừa bảo trướng phòng nhà mình tra danh sách lễ vật.
Dặn dò nô bộc tìm hết những lễ vật mà Tô gia từng tặng, nếu đã tặng người khác rồi thì tìm một cái khác tương tự… nhưng cũng phải quý giá, để lỡ tiểu lang quân Tạ gia đến nhà đòi, họ không lấy ra được, họ cũng không phải Tô gia, không thể mất mặt được.
Ước chừng quan lại quyền quý ngõ Song Kiệt đã chuẩn bị xong, bị hộ vệ Tạ gia gõ cửa cũng không hoảng sợ…
Đều là các công tử, lang quân mấy vãn bối của các nhà ra mặt, nếu trong nhà không có vãn bối thì để quản sự ra mặt, hoàn trả lại đồ vật mà Tô Minh Hàng đã tặng cho nhà họ, nếu không còn thì đưa thứ tương đương.
Ai ngờ Tạ Vân Sơ vừa đem người ra khỏi ngõ Tích An đã cao giọng: “Đi ngõ Song Kiệt!”
Trần Quang Diệu siết chặt tay.
“Biểu thiếu gia! Chuyện này… Tạ Lục Lang muốn đến ngõ Song Kiệt làm loạn sao? Tạ Lục Lang còn đang bắt nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ kìa!” Nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ nôn nóng nhìn Trần Quang Diệu, “Ngưu Ngự sử ở ngõ Song Kiệt!”
Trần Quang Diệu cũng hiểu rõ, ngộ nhỡ kinh động đến Ngưu Ngự sử… ngày mai lên triều sợ là sẽ tố cáo Tô gia, đây không phải là muốn liên lụy Đại hoàng tử à!
Nhưng trăm mắt dõi theo, hắn lấy cớ gì để bắt Tạ Lục Lang đây…
“Chờ đã!” Trần Quang Diệu lên tiếng bước nhanh về phía trước, chặn đường Tạ Vân Sơ.
Tạ Vân Sơ không sợ hãi nhìn công tử bột Trần Quang Diệu nói: “Đại nhân có gì muốn chỉ giáo?”
“Cho dù tiểu lang quân là chất tử của Tạ Thị lang cũng không thể bắt nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ, năm người này…. tiểu lang quân vẫn nên giao cho đội tuần tra kinh thành chúng ta thì hơn!” Trần Quang Diệu nói.
“Năm người này đúng là nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ, nhưng lại ác ý hại Tạ gia ta, Tạ gia ta vì sao không thể bắt? Trong tay ta có lời khai của năm người, Tạ phủ không phải dân thường, trong phủ tự có hộ vệ áp giải người đến Đề Điển Ti* hoặc Tri phủ nha môn, không phiền đến Trần đại nhân, lỡ năm nô bộc này xảy ra chuyện gì, Trần đại nhân và Tô phủ có quan hệ thân thích, đến lúc đó Trần đại nhân không giải thích nổi đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*Đề Điển Ti: cơ quan tư pháp thuộc quyền quản lý của Hoàng thất, giám sát quản lý các công việc liên quan đến pháp luật, luận tội quan chức.
Thái độ của Tạ Vân Sơ với Trần Quang Diệu cực kỳ cung kính nhưng không bới móc, nhưng quả thực là nàng không thèm để Trần Quang Diệu vào mắt, nói xong liền lách qua người Trần Quang Diệu đi về phía ngõ Song Kiệt.
Mà hộ vệ Tạ gia thực sự chia thành hai nhóm, một bên do Nguyên Bảo đi đầu cầm khẩu cung, áp giải năm nô bộc của Vĩnh Ninh Bá phủ đi nha môn, một bên do Tạ Vân Sơ dẫn đầu đi về phía ngõ Song Kiệt.
Mấy công tử bột ở thành Biện Kinh này chắc chẳng ngờ đến, tiểu lang quân Tạ gia này tuổi tác thì nhỏ, nhưng gan thì lớn… lại dám làm loạn ngay tại nơi toàn quan to quyền quý Biện Kinh.
Ngay từ khi Tạ Vân Sơ gõ cửa Vĩnh Thọ Bá phủ đòi của hồi môn của a tỷ, mấy quyền quý ở ngõ Song Kiệt đã lần lượt có được tin tức từ chỗ mấy nô bộc đi xem náo nhiệt.
Một số quan lại quyền quý từng qua lại với Tô gia, vừa nói kháy vừa bảo trướng phòng nhà mình tra danh sách lễ vật.
Dặn dò nô bộc tìm hết những lễ vật mà Tô gia từng tặng, nếu đã tặng người khác rồi thì tìm một cái khác tương tự… nhưng cũng phải quý giá, để lỡ tiểu lang quân Tạ gia đến nhà đòi, họ không lấy ra được, họ cũng không phải Tô gia, không thể mất mặt được.
Ước chừng quan lại quyền quý ngõ Song Kiệt đã chuẩn bị xong, bị hộ vệ Tạ gia gõ cửa cũng không hoảng sợ…
Đều là các công tử, lang quân mấy vãn bối của các nhà ra mặt, nếu trong nhà không có vãn bối thì để quản sự ra mặt, hoàn trả lại đồ vật mà Tô Minh Hàng đã tặng cho nhà họ, nếu không còn thì đưa thứ tương đương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro