Nhất Định Phải...
2024-11-21 16:31:11
Tạ Vân Sơ nhìn Tạ lão thái gia đầy vẻ đăm chiêu.
Quả nhiên, Tạ lão thái gia để ý đến vị trí Lễ Bộ Thượng Thư nhất, nhất định phải có được.
Nếu không có cách có được vị trí Lễ Bộ Thượng Thư thì không thể tác động được Tạ lão thái gia.
“Con xem sử, xưa nay việc tranh giành quyền lực đều là ngươi chết ta sống, thắng làm vua, thua làm giặc, công phò tá có thể đem đến vinh quang, nhưng mạch nước ngầm cuộn trào quá mãnh liệt! Đại Hoàng Tử thắng, Tạ gia ta vinh quang không phải giả, nhưng Đại Hoàng Tử bại, cả tộc Tạ thị không bị liên lụy, thì ít nhất cũng ba đời không thoát ra được.”
Đôi mắt nàng trấn tĩnh sạch sẽ nhìn Tạ lão thái gia: “Mà, thanh danh của Trần Quận Tạ thị và danh vọng của tổ phụ đã có thể trợ lực cho Đại bá có được vị trí Lễ Bộ Thượng Thư một cách thanh bạch, tại sao phải dính vào tranh đấu đảng phái?”
Tạ lão thái gia nhướng mày, có hứng thú: “Lục Lang nói ra nghe xem.”
“Tổ phụ là truyền nhân của Trần Quận Tạ thị, lại là ngôi sao sáng trong giới văn học Đại Nghiệp, chỉ cần xuất hiện ở Biện Kinh, đủ để thu hút sự chú ý của văn nhân học tử, nếu tổ phụ kéo thân thể bệnh tật… tự mình đến Biện Kinh đòi công đạo cho tôn nữ nhà mình, đòi thư hòa ly, chuyện này sẽ trở thành chủ đề nóng ở thành Biện Kinh.”
Tạ Nhị gia nghe ra Tạ Vân Sơ rõ ràng muốn mượn danh vọng của phụ thân thay trưởng tỷ nó mưu đồ, sợ phụ thân không đồng ý.
“Sau khi tổ phụ vào kinh, chỉ cần công bố trắng trợn những chuyện mà Tô Minh Hàng đã đối xử với trưởng tỷ, các Ngự Sử lĩnh bổng lộc của triều đình chẳng lẽ đều rảnh rỗi hết, chẳng lẽ không viết vạch tội Tô Bá gia? Nếu như… Trần Quận Tạ thị bốn chữ này xuất hiện bên tai Hoàng đế, bệ hạ rất kính trọng các học giả, tất nhiên sẽ tìm Đại bá là nhi tử hỏi về tình hình của tổ phụ.”
Đây là thanh danh sĩ tộc quý tộc tích lũy qua nhiều thế hệ, cho dù hiện giờ Trần Quận Tạ thị sa sút nhưng danh vọng vẫn còn đó.
Tạ lão thái gia nín thở trầm ngâm, nghiêm túc nghe Tạ Vân Sơ nói.
“Đại bá cáo bệnh ở nhà chăm sóc phụ thân, có được một chữ hiếu, trước mặt Hoàng đế lại hữu danh vô thực. Tổ phụ cầu công đạo cho tôn nữ, không sợ Vĩnh Ninh Bá quyền quý, càng biểu hiện ra Tạ thị có khí phách!”
“Đợi đến khi Lễ Bộ Thượng Thư lên Trí Sĩ, bệ hạ phải xem xét những người được chọn cho vị trí Thượng Thư, phát hiện ra Đại bá đã làm Lễ Bộ Thị Lang nhiều năm, lại được liệt vào danh sách những người được chọn, không tham gia tranh chấp đảng phái lại xuất thân từ Trần Quận Tạ thị danh tiếng! Bệ hạ sẽ chọn Đại bá? Hay chọn người từ đảng Đại Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử đề bạt?”
Tạ lão thái gia muốn lợi dụng tranh đấu giữa các đảng để mưu cầu danh vị, nhưng nếu tự mình dính vào, khó mà thoát được.
Tạ thị có danh tiếng tích lũy mấy đời của tổ tiên, tại sao lại không dùng để đi con đường làm quan thanh liêm?
Không tham gia tranh chấp đảng phái, lại có thể lợi dụng tranh chấp đảng phái để mưu lợi cho mình mới là kế sách tốt nhất.
Trong lúc Tại lão thái gia vì mưu đồ của Tạ Vân Sơ, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tạ Vân Sơ lại tiếp tục: “Đảng Đại Hoàng Tử và đảng Tam Hoàng Tử tranh đấu, đối phó lẫn nhau, Đại bá bộc lộ tài năng, đợi Đại bá ngồi lên vị trí Lễ Bộ Thượng Thư, đến lúc đó, đảng Đại Hoàng Tử cũng được… hay là đảng Tam Hoàng Tử cũng thế, đều sẽ tranh nhau giao hảo, Tạ gia vừa thật sự nắm vững quyền chủ động, vừa có thể như Trưởng Công chúa, thuận thế mà làm.”
Quả nhiên, Tạ lão thái gia để ý đến vị trí Lễ Bộ Thượng Thư nhất, nhất định phải có được.
Nếu không có cách có được vị trí Lễ Bộ Thượng Thư thì không thể tác động được Tạ lão thái gia.
“Con xem sử, xưa nay việc tranh giành quyền lực đều là ngươi chết ta sống, thắng làm vua, thua làm giặc, công phò tá có thể đem đến vinh quang, nhưng mạch nước ngầm cuộn trào quá mãnh liệt! Đại Hoàng Tử thắng, Tạ gia ta vinh quang không phải giả, nhưng Đại Hoàng Tử bại, cả tộc Tạ thị không bị liên lụy, thì ít nhất cũng ba đời không thoát ra được.”
Đôi mắt nàng trấn tĩnh sạch sẽ nhìn Tạ lão thái gia: “Mà, thanh danh của Trần Quận Tạ thị và danh vọng của tổ phụ đã có thể trợ lực cho Đại bá có được vị trí Lễ Bộ Thượng Thư một cách thanh bạch, tại sao phải dính vào tranh đấu đảng phái?”
Tạ lão thái gia nhướng mày, có hứng thú: “Lục Lang nói ra nghe xem.”
“Tổ phụ là truyền nhân của Trần Quận Tạ thị, lại là ngôi sao sáng trong giới văn học Đại Nghiệp, chỉ cần xuất hiện ở Biện Kinh, đủ để thu hút sự chú ý của văn nhân học tử, nếu tổ phụ kéo thân thể bệnh tật… tự mình đến Biện Kinh đòi công đạo cho tôn nữ nhà mình, đòi thư hòa ly, chuyện này sẽ trở thành chủ đề nóng ở thành Biện Kinh.”
Tạ Nhị gia nghe ra Tạ Vân Sơ rõ ràng muốn mượn danh vọng của phụ thân thay trưởng tỷ nó mưu đồ, sợ phụ thân không đồng ý.
“Sau khi tổ phụ vào kinh, chỉ cần công bố trắng trợn những chuyện mà Tô Minh Hàng đã đối xử với trưởng tỷ, các Ngự Sử lĩnh bổng lộc của triều đình chẳng lẽ đều rảnh rỗi hết, chẳng lẽ không viết vạch tội Tô Bá gia? Nếu như… Trần Quận Tạ thị bốn chữ này xuất hiện bên tai Hoàng đế, bệ hạ rất kính trọng các học giả, tất nhiên sẽ tìm Đại bá là nhi tử hỏi về tình hình của tổ phụ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là thanh danh sĩ tộc quý tộc tích lũy qua nhiều thế hệ, cho dù hiện giờ Trần Quận Tạ thị sa sút nhưng danh vọng vẫn còn đó.
Tạ lão thái gia nín thở trầm ngâm, nghiêm túc nghe Tạ Vân Sơ nói.
“Đại bá cáo bệnh ở nhà chăm sóc phụ thân, có được một chữ hiếu, trước mặt Hoàng đế lại hữu danh vô thực. Tổ phụ cầu công đạo cho tôn nữ, không sợ Vĩnh Ninh Bá quyền quý, càng biểu hiện ra Tạ thị có khí phách!”
“Đợi đến khi Lễ Bộ Thượng Thư lên Trí Sĩ, bệ hạ phải xem xét những người được chọn cho vị trí Thượng Thư, phát hiện ra Đại bá đã làm Lễ Bộ Thị Lang nhiều năm, lại được liệt vào danh sách những người được chọn, không tham gia tranh chấp đảng phái lại xuất thân từ Trần Quận Tạ thị danh tiếng! Bệ hạ sẽ chọn Đại bá? Hay chọn người từ đảng Đại Hoàng Tử và Tam Hoàng Tử đề bạt?”
Tạ lão thái gia muốn lợi dụng tranh đấu giữa các đảng để mưu cầu danh vị, nhưng nếu tự mình dính vào, khó mà thoát được.
Tạ thị có danh tiếng tích lũy mấy đời của tổ tiên, tại sao lại không dùng để đi con đường làm quan thanh liêm?
Không tham gia tranh chấp đảng phái, lại có thể lợi dụng tranh chấp đảng phái để mưu lợi cho mình mới là kế sách tốt nhất.
Trong lúc Tại lão thái gia vì mưu đồ của Tạ Vân Sơ, trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tạ Vân Sơ lại tiếp tục: “Đảng Đại Hoàng Tử và đảng Tam Hoàng Tử tranh đấu, đối phó lẫn nhau, Đại bá bộc lộ tài năng, đợi Đại bá ngồi lên vị trí Lễ Bộ Thượng Thư, đến lúc đó, đảng Đại Hoàng Tử cũng được… hay là đảng Tam Hoàng Tử cũng thế, đều sẽ tranh nhau giao hảo, Tạ gia vừa thật sự nắm vững quyền chủ động, vừa có thể như Trưởng Công chúa, thuận thế mà làm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro