Đại Sư Huyền Học Bán Quỷ Làm Giàu
Nhận Một Đơn Hà...
2024-09-08 11:02:23
Nói xong, Chu Dương quay sang dặn dò Lộ Minh: “Lộ Minh, liên lạc với Lý Kiến Nghiệp, lần này chúng ta phải nhờ đến anh ta rồi, chuyện chuyên môn phải để cho người chuyên nghiệp xử lý.”
“Vâng, tôi đi liên lạc với anh ta.” Lộ Minh cầm điện thoại đi ra ngoài.
Vì nơi Triệu Thư chết là một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Giang.
Triệu Thư đã chết nhiều ngày như vậy rồi, mà câu lạc bộ vẫn không báo cảnh sát, cũng không tìm kiếm, bốn người đoán chắc chắn bên trong có uẩn khúc, vì vậy, Chu Dương quyết định cải trang, trà trộn vào đó điều tra.
Ngày hôm sau, bốn người cải trang xuất hiện trước cửa câu lạc bộ, định dùng thân phận giả để trà trộn vào trong điều tra.
Bốn người chia làm hai nhóm, Chu Dương và Tưởng Manh đóng vai sếp tổng và thư ký, Lý Kiến Nghiệp và Lộ Minh đóng vai nhóm tinh anh xã hội.
Chu Dương mặc áo sơ mi đen quần tây đen, đeo kính râm, để làm nổi bật hình tượng ông chủ lớn, anh ta còn vuốt keo, sáp vuốt tóc dày đến mức tóc bị vón cục lại, ngón tay kẹp điếu xì gà, ưỡn ngực thẳng lưng.
Vòng cổ vàng to đùng mua trên Pinduoduo với giá 9 tệ 9 hào được đeo đầy trên cổ, ngón tay đeo nhẫn ngọc, nhẫn vàng, đương nhiên cũng là loại 9 tệ 9 hào, mười ngón tay chỉ đeo tám cái, chắc là để tiện ngoáy mũi.
Tưởng Manh thầm nghĩ.
Dáng vẻ của ông chủ lớn thì không thấy đâu, mà chỉ thấy toàn là “mùi” của “nhà giàu mới nổi”, nếu là người không quen biết nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà hỏi: Sếp ơi, gần đây nhà anh mới phá dỡ được mấy căn nhà vậy, mà đeo nhiều vòng cổ vàng thế?
Ngoại trừ Chu Dương, thì ba người còn lại đều ăn mặc bình thường.
Lộ Minh và Lý Kiến Nghiệp đều mặc veston chỉnh tề.
Tưởng Manh cũng ăn mặc rất chuyên nghiệp, áo veston, phối với chân váy ngắn, cô còn lôi đôi giày cao gót cất kỹ trong tủ ra đi.
Đôi chân dài miên man thẳng tắp, mái tóc xoăn gợn sóng nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào nở nụ cười rạng rỡ.
Ừm, rất chuyên nghiệp.
Khiến cho ánh mắt của những người đi đường không khỏi nhìn về phía cô.
Tưởng Manh đánh giá xong cách ăn mặc của Chu Dương, mí mắt giật giật: “Cục trưởng, anh chắc chắn đây là cách ăn mặc của sếp tổng sao?”
Chứ không phải là “nhà giàu mới nổi”?
Chu Dương giơ chiếc nhẫn vàng trên tay lên trước mắt, ngắm nghía, khó hiểu hỏi: “Không giống cách ăn mặc của sếp tổng sao, đây là tôi nghiên cứu cả đêm mới nghĩ ra được đấy, bạn gái tôi còn nói gu thẩm mỹ của tôi rất tốt.”
Nói xong, còn nhìn ba người còn lại với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ba người nhìn từ chân Chu Dương lên đến mái tóc bóng lộn của anh ta, sau đó rất khó khăn giơ ngón tay cái lên: “Gu thẩm mỹ rất tốt, còn rất độc đáo.”
Cục trưởng nói gì thì là vậy…
Gu thẩm mỹ độc đáo, hình như cũng không sai.
Tưởng Manh thầm nghĩ, gu thẩm mỹ của Chu Dương quả thực rất độc đáo.
Thế là, Chu Dương bước vào câu lạc bộ với dáng vẻ “lâm trận” hùng dũng, Lộ Minh và Lý Kiến Nghiệp theo sau.
Câu lạc bộ rất lớn, trang trí rất sang trọng, không ít người ăn mặc sang trọng đi lại trong đại sảnh, còn có từng nhóm từng nhóm, có người đang bắt tay nhau, hình như là đang bàn chuyện làm ăn.
Tưởng Manh âm thầm quan sát xung quanh, nhận ra một ly rượu ở đây có giá vài trăm tệ, không ít người còn uống liền mấy ly, một lúc đã tiêu hết mấy nghìn tệ, Tưởng Manh nhìn mà thấy xót ruột.
“Cục trưởng, chi phí điều tra lần này của chúng ta, là do công quỹ chi trả chứ?”
Chu Dương xoa xoa chiếc nhẫn vàng trên tay, lẩm bẩm: “Đương nhiên là chi phí do cấp trên phê duyệt rồi, nếu không thì với mức lương của chúng ta, uống vài ly rượu là hết sạch, tôi còn muốn kiếm tiền để trả tiền đặt cọc mua nhà nữa.”
Ví tiền an toàn rồi, Tưởng Manh thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, sắc mặt Chu Dương tối sầm lại: “Có một chuyện cô phải nhớ kỹ.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Dương, trong lòng Tưởng Manh “lộp bộp” một tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Dương cảnh giác nhìn xung quanh, ngữ trọng tâm trường nói: “Gọi là gì? Gọi là Chu tổng.”
“…”
Không khí như đông cứng lại trong giây lát.
Tưởng Manh đảo mắt, rất biết điều nói: “Chu tổng.”
Chu Dương nghiêm túc gật đầu: “Thư ký Tưởng.”
Sự thật chứng minh, hai người này rất có tiềm năng làm diễn viên.
Nhân viên của câu lạc bộ nhìn thấy Chu Dương đeo đầy vòng cổ vàng, liền vô cùng nhiệt tình ra chào đón.
Còn cung kính giới thiệu về tình hình của câu lạc bộ cho hai người, định chặt chém nhà giàu mới nổi này một phen.
Tưởng Manh bước lên trước, mở điện thoại ra, xem đơn hàng đã đặt tối qua, dùng dáng vẻ của một thư ký chuyên nghiệp, nghiêm túc nói: “Chu tổng của chúng tôi đã đặt phòng rồi, phiền anh dẫn chúng tôi vào, còn nữa, nhớ gọi cô gái xinh đẹp nhất lại đây.”
Nghe vậy, nhân viên cười toe toét, dẫn bọn họ vào phòng, sau đó cung kính đưa một quyển “sổ hoa”: “Chu tổng, đây là trò chơi mới của chúng tôi, gọi là “lật bài chọn hoa”, anh xem có muốn chơi thử không?”
Chu Dương và Tưởng Manh nhìn nhau.
“Sổ hoa” được làm bằng tre, từng cái tên được khắc trên đó, những thanh tre được xếp ngay ngắn, như đang chờ chủ nhân lựa chọn.
Những người giàu có này thật biết cách chơi, “lật bài chọn hoa”.
Không khác gì hoàng đế nhà Thanh chọn phi tần thị tẩm, tàn dư của xã hội phong kiến vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, nắm đấm sắt của chủ nghĩa xã hội vẫn cần phải ra tay mạnh mẽ.
Hai người thầm cảm thán.
“Chu tổng của chúng tôi rất hứng thú với cô La Vân Mộng ở đây.” Tưởng Manh liếc mắt, thản nhiên nói với nhân viên.
La Vân Mộng là bạn thân của nữ quỷ Triệu Thư, hai người định bắt đầu điều tra từ cô ấy.
“Vâng, tôi đi liên lạc với anh ta.” Lộ Minh cầm điện thoại đi ra ngoài.
Vì nơi Triệu Thư chết là một câu lạc bộ cao cấp ở thành phố Giang.
Triệu Thư đã chết nhiều ngày như vậy rồi, mà câu lạc bộ vẫn không báo cảnh sát, cũng không tìm kiếm, bốn người đoán chắc chắn bên trong có uẩn khúc, vì vậy, Chu Dương quyết định cải trang, trà trộn vào đó điều tra.
Ngày hôm sau, bốn người cải trang xuất hiện trước cửa câu lạc bộ, định dùng thân phận giả để trà trộn vào trong điều tra.
Bốn người chia làm hai nhóm, Chu Dương và Tưởng Manh đóng vai sếp tổng và thư ký, Lý Kiến Nghiệp và Lộ Minh đóng vai nhóm tinh anh xã hội.
Chu Dương mặc áo sơ mi đen quần tây đen, đeo kính râm, để làm nổi bật hình tượng ông chủ lớn, anh ta còn vuốt keo, sáp vuốt tóc dày đến mức tóc bị vón cục lại, ngón tay kẹp điếu xì gà, ưỡn ngực thẳng lưng.
Vòng cổ vàng to đùng mua trên Pinduoduo với giá 9 tệ 9 hào được đeo đầy trên cổ, ngón tay đeo nhẫn ngọc, nhẫn vàng, đương nhiên cũng là loại 9 tệ 9 hào, mười ngón tay chỉ đeo tám cái, chắc là để tiện ngoáy mũi.
Tưởng Manh thầm nghĩ.
Dáng vẻ của ông chủ lớn thì không thấy đâu, mà chỉ thấy toàn là “mùi” của “nhà giàu mới nổi”, nếu là người không quen biết nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà hỏi: Sếp ơi, gần đây nhà anh mới phá dỡ được mấy căn nhà vậy, mà đeo nhiều vòng cổ vàng thế?
Ngoại trừ Chu Dương, thì ba người còn lại đều ăn mặc bình thường.
Lộ Minh và Lý Kiến Nghiệp đều mặc veston chỉnh tề.
Tưởng Manh cũng ăn mặc rất chuyên nghiệp, áo veston, phối với chân váy ngắn, cô còn lôi đôi giày cao gót cất kỹ trong tủ ra đi.
Đôi chân dài miên man thẳng tắp, mái tóc xoăn gợn sóng nhẹ nhàng lay động, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào nở nụ cười rạng rỡ.
Ừm, rất chuyên nghiệp.
Khiến cho ánh mắt của những người đi đường không khỏi nhìn về phía cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Manh đánh giá xong cách ăn mặc của Chu Dương, mí mắt giật giật: “Cục trưởng, anh chắc chắn đây là cách ăn mặc của sếp tổng sao?”
Chứ không phải là “nhà giàu mới nổi”?
Chu Dương giơ chiếc nhẫn vàng trên tay lên trước mắt, ngắm nghía, khó hiểu hỏi: “Không giống cách ăn mặc của sếp tổng sao, đây là tôi nghiên cứu cả đêm mới nghĩ ra được đấy, bạn gái tôi còn nói gu thẩm mỹ của tôi rất tốt.”
Nói xong, còn nhìn ba người còn lại với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ba người nhìn từ chân Chu Dương lên đến mái tóc bóng lộn của anh ta, sau đó rất khó khăn giơ ngón tay cái lên: “Gu thẩm mỹ rất tốt, còn rất độc đáo.”
Cục trưởng nói gì thì là vậy…
Gu thẩm mỹ độc đáo, hình như cũng không sai.
Tưởng Manh thầm nghĩ, gu thẩm mỹ của Chu Dương quả thực rất độc đáo.
Thế là, Chu Dương bước vào câu lạc bộ với dáng vẻ “lâm trận” hùng dũng, Lộ Minh và Lý Kiến Nghiệp theo sau.
Câu lạc bộ rất lớn, trang trí rất sang trọng, không ít người ăn mặc sang trọng đi lại trong đại sảnh, còn có từng nhóm từng nhóm, có người đang bắt tay nhau, hình như là đang bàn chuyện làm ăn.
Tưởng Manh âm thầm quan sát xung quanh, nhận ra một ly rượu ở đây có giá vài trăm tệ, không ít người còn uống liền mấy ly, một lúc đã tiêu hết mấy nghìn tệ, Tưởng Manh nhìn mà thấy xót ruột.
“Cục trưởng, chi phí điều tra lần này của chúng ta, là do công quỹ chi trả chứ?”
Chu Dương xoa xoa chiếc nhẫn vàng trên tay, lẩm bẩm: “Đương nhiên là chi phí do cấp trên phê duyệt rồi, nếu không thì với mức lương của chúng ta, uống vài ly rượu là hết sạch, tôi còn muốn kiếm tiền để trả tiền đặt cọc mua nhà nữa.”
Ví tiền an toàn rồi, Tưởng Manh thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, sắc mặt Chu Dương tối sầm lại: “Có một chuyện cô phải nhớ kỹ.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Dương, trong lòng Tưởng Manh “lộp bộp” một tiếng: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Dương cảnh giác nhìn xung quanh, ngữ trọng tâm trường nói: “Gọi là gì? Gọi là Chu tổng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
Không khí như đông cứng lại trong giây lát.
Tưởng Manh đảo mắt, rất biết điều nói: “Chu tổng.”
Chu Dương nghiêm túc gật đầu: “Thư ký Tưởng.”
Sự thật chứng minh, hai người này rất có tiềm năng làm diễn viên.
Nhân viên của câu lạc bộ nhìn thấy Chu Dương đeo đầy vòng cổ vàng, liền vô cùng nhiệt tình ra chào đón.
Còn cung kính giới thiệu về tình hình của câu lạc bộ cho hai người, định chặt chém nhà giàu mới nổi này một phen.
Tưởng Manh bước lên trước, mở điện thoại ra, xem đơn hàng đã đặt tối qua, dùng dáng vẻ của một thư ký chuyên nghiệp, nghiêm túc nói: “Chu tổng của chúng tôi đã đặt phòng rồi, phiền anh dẫn chúng tôi vào, còn nữa, nhớ gọi cô gái xinh đẹp nhất lại đây.”
Nghe vậy, nhân viên cười toe toét, dẫn bọn họ vào phòng, sau đó cung kính đưa một quyển “sổ hoa”: “Chu tổng, đây là trò chơi mới của chúng tôi, gọi là “lật bài chọn hoa”, anh xem có muốn chơi thử không?”
Chu Dương và Tưởng Manh nhìn nhau.
“Sổ hoa” được làm bằng tre, từng cái tên được khắc trên đó, những thanh tre được xếp ngay ngắn, như đang chờ chủ nhân lựa chọn.
Những người giàu có này thật biết cách chơi, “lật bài chọn hoa”.
Không khác gì hoàng đế nhà Thanh chọn phi tần thị tẩm, tàn dư của xã hội phong kiến vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, nắm đấm sắt của chủ nghĩa xã hội vẫn cần phải ra tay mạnh mẽ.
Hai người thầm cảm thán.
“Chu tổng của chúng tôi rất hứng thú với cô La Vân Mộng ở đây.” Tưởng Manh liếc mắt, thản nhiên nói với nhân viên.
La Vân Mộng là bạn thân của nữ quỷ Triệu Thư, hai người định bắt đầu điều tra từ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro