Đại Sư Huyền Học Bán Quỷ Làm Giàu
Vụ Án Chết Ngườ...
2024-09-08 11:02:23
“Sao vậy, sao cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh thế, trên mặt anh có gì à?” Trương Nghị cười nhẹ một tiếng, sau đó tự nhiên khoác vai Giang Nguyệt, giọng điệu rất dịu dàng.
“Đi thôi, người đẹp, chúng ta đi ăn sáng, ăn xong rồi đi thám hiểm.”
Nghe những lời ngon tiếng ngọt của đối phương, Giang Nguyệt không còn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương nữa, cảm nhận được bàn tay đang xoa bóp nhẹ nhàng trên vai mình, đối phương thân mật ôm cô vào lòng, hai người giống như một đôi tình nhân nhỏ.
Nhận thức được điều này, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên đập loạn xạ, như có nai con chạy qua.
Giang Nguyệt quyết định chủ động tấn công, hơi nghiêng người, áp mặt vào người Trương Nghị, đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo lướt qua mặt.
Khiến Giang Nguyệt nhíu mày: “Trương Nghị, sao người anh lạnh vậy, anh bị ốm à?”
Nghe thấy câu này, trong mắt Trương Nghị xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng chưa đầy mấy giây sau đã khôi phục lại bình thường: “Không ốm đâu, sáng sớm sương nhiều nên hơi lạnh, em đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ này nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
“Vâng.”
Hai người đến khu phố ẩm thực đối diện trường học, chọn một quán ăn sáng có vẻ sang trọng hơn một chút, nói là hai người đi ăn sáng, nhưng cả quá trình chỉ có mình Giang Nguyệt là ăn, còn Trương Nghị thì đến cả đũa cũng không động.
Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ: “Sao vậy, đồ ăn sáng này không hợp khẩu vị của anh sao, không thích ăn cái này à, vậy chúng ta gọi món khác nhé.”
Trương Nghị nở nụ cười cứng ngắc: “Không phải là anh không muốn ăn, mà là trước khi ra khỏi ký túc xá, anh có ăn một ổ bánh mì rồi, bây giờ không đói lắm.”
Giang Nguyệt nhìn đối phương đang mỉm cười với mình, ngây người gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy.”
Ăn sáng xong, đã chín giờ, tiến triển của hai người rất nhanh, vừa rồi còn chỉ là khoác vai, bây giờ đã nắm tay rồi.
Trương Nghị: “Bây giờ chúng ta đến nơi thám hiểm luôn nhé, được không?”
Sắc mặt Giang Nguyệt có chút không được tự nhiên: “Bây giờ đi luôn sao, em hơi sợ, hay là không đi nữa nhé?”
Lúc này, Trương Nghị vốn dĩ luôn dịu dàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, âm trầm nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, hung hăng kéo tay cô đi về phía chung cư: “Chuyện này không do em quyết định.”
Giang Nguyệt hoảng sợ nhìn Trương Nghị, ra sức giãy giụa: “Anh không phải là Trương Nghị, anh muốn làm gì, buông tôi ra!”
Cho dù Giang Nguyệt có phản ứng chậm chạp đến đâu, thì liên tưởng đến những điều bất thường vừa rồi, cô cũng cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải là Trương Nghị mà cô quen biết.
“Trương Nghị” cười lạnh: “Khó lắm mới lừa được em đến đây, sao có thể để em đi được chứ, nếu để em đi rồi, chị đại mà tức giận sẽ xé xác anh mất.”
Nói xong, Trương Nghị giơ tay lên, hung hăng đánh vào gáy Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Giây tiếp theo, Giang Nguyệt đã ngất đi.
****
Trương Nghị lôi Giang Nguyệt vào một căn phòng trong chung cư, sau khi vào phòng, Trương Nghị thô bạo ném cô xuống đất.
Bụi xi măng trên mặt đất dính vào chiếc váy trắng tinh của Giang Nguyệt, cả người đầy bụi.
Ánh mắt Trương Nghị đờ đẫn, đứng im tại chỗ, quay đầu về phía cửa phòng.
Gọi một tiếng: “Chị đại, em đưa người đến rồi, hy vọng lần này người này có thể khiến chị hài lòng.”
Không lâu sau, một người phụ nữ mặc đồ đỏ xuất hiện từ hư không.
Cô ta khoanh tay trước ngực, uốn éo đi thẳng về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Nguyệt, dùng ngón tay trắng bệch véo véo mặt Giang Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Xinh đẹp đấy, rất hợp với tôi.”
Trương Nghị thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: “Vậy em ra ngoài trước.”
Chị đại vui vẻ nở nụ cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Trương Nghị, nâng cằm anh ta lên: “Vẫn là em ngoan ngoãn nhất, không giống như đám tiểu quỷ ăn cây táo, rào cây sung kia, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời chị, không lâu nữa, chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, ra ngoài sống một cuộc sống mới.”
Trương Nghị khó chịu động đậy cổ, nhỏ giọng nói: “Em đối với chị đại tuyệt đối là một lòng một dạ.”
Chị đại lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Lúc Trương Nghị đi ra, anh ta khẽ đóng cửa lại, để chị đại và Giang Nguyệt ở lại trong phòng.
Ánh mắt chị đại nhìn về phía trước, nhìn Giang Nguyệt đang nằm trên mặt đất, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, cả người tỏa ra quỷ khí dày đặc.
Bước từng bước về phía Giang Nguyệt.
Bên kia, ký túc xá trường đại học Giang Thành.
Bởi vì tối hôm qua kiếm được hai khoản tiền lớn, lúc thức dậy tâm trạng Tưởng Manh rất vui vẻ, cô duỗi người, cười híp mắt xuống giường đánh răng, ngân nga bài hát không được du dương cho lắm.
Ánh mắt cô rơi vào bàn trang điểm bừa bộn mỹ phẩm của Giang Nguyệt, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng cô nàng và tên bạn trai kia tình chàng ý thiếp, thổ lộ tình cảm với nhau.
Giang Nguyệt đã ra ngoài từ sớm để theo đuổi tình yêu, Tưởng Manh cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra ngoài bắt quỷ.
Đến Cục Linh Dị, Tưởng Manh mới biết, ngoài cô và Chu Dương ra, bên tổng cục còn điều động một đạo sĩ phái Mao Sơn đến gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Người đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ngậm một cây kẹo, cà lơ phất phơ nằm nghiêng trên ghế, vắt chéo chân.
Chu Dương liếc nhìn Tưởng Manh vừa bước vào, giới thiệu: “Tưởng Manh, đây là Lộ Minh, được tổng cục phái đến hỗ trợ, Lộ Minh, đây là đồng nghiệp mới, Tưởng Manh.”
Lộ Minh nhìn thấy Tưởng Manh, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Một cô nhóc, người nhỏ xíu thế này, kỹ thuật có được không đấy, đừng có mà nhìn thấy lệ quỷ là khóc nhè đấy nhé?”
“Đi thôi, người đẹp, chúng ta đi ăn sáng, ăn xong rồi đi thám hiểm.”
Nghe những lời ngon tiếng ngọt của đối phương, Giang Nguyệt không còn nhìn chằm chằm vào mặt đối phương nữa, cảm nhận được bàn tay đang xoa bóp nhẹ nhàng trên vai mình, đối phương thân mật ôm cô vào lòng, hai người giống như một đôi tình nhân nhỏ.
Nhận thức được điều này, trong lòng Giang Nguyệt bỗng nhiên đập loạn xạ, như có nai con chạy qua.
Giang Nguyệt quyết định chủ động tấn công, hơi nghiêng người, áp mặt vào người Trương Nghị, đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo lướt qua mặt.
Khiến Giang Nguyệt nhíu mày: “Trương Nghị, sao người anh lạnh vậy, anh bị ốm à?”
Nghe thấy câu này, trong mắt Trương Nghị xẹt qua một tia lạnh lùng, nhưng chưa đầy mấy giây sau đã khôi phục lại bình thường: “Không ốm đâu, sáng sớm sương nhiều nên hơi lạnh, em đừng để ý đến mấy chuyện nhỏ này nữa, chúng ta đi ăn sáng thôi.”
“Vâng.”
Hai người đến khu phố ẩm thực đối diện trường học, chọn một quán ăn sáng có vẻ sang trọng hơn một chút, nói là hai người đi ăn sáng, nhưng cả quá trình chỉ có mình Giang Nguyệt là ăn, còn Trương Nghị thì đến cả đũa cũng không động.
Trong lòng Giang Nguyệt cảm thấy có chút kỳ lạ: “Sao vậy, đồ ăn sáng này không hợp khẩu vị của anh sao, không thích ăn cái này à, vậy chúng ta gọi món khác nhé.”
Trương Nghị nở nụ cười cứng ngắc: “Không phải là anh không muốn ăn, mà là trước khi ra khỏi ký túc xá, anh có ăn một ổ bánh mì rồi, bây giờ không đói lắm.”
Giang Nguyệt nhìn đối phương đang mỉm cười với mình, ngây người gật đầu: “Ồ, thì ra là vậy.”
Ăn sáng xong, đã chín giờ, tiến triển của hai người rất nhanh, vừa rồi còn chỉ là khoác vai, bây giờ đã nắm tay rồi.
Trương Nghị: “Bây giờ chúng ta đến nơi thám hiểm luôn nhé, được không?”
Sắc mặt Giang Nguyệt có chút không được tự nhiên: “Bây giờ đi luôn sao, em hơi sợ, hay là không đi nữa nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Trương Nghị vốn dĩ luôn dịu dàng đột nhiên thay đổi sắc mặt, âm trầm nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, hung hăng kéo tay cô đi về phía chung cư: “Chuyện này không do em quyết định.”
Giang Nguyệt hoảng sợ nhìn Trương Nghị, ra sức giãy giụa: “Anh không phải là Trương Nghị, anh muốn làm gì, buông tôi ra!”
Cho dù Giang Nguyệt có phản ứng chậm chạp đến đâu, thì liên tưởng đến những điều bất thường vừa rồi, cô cũng cảm thấy người đàn ông trước mặt này không phải là Trương Nghị mà cô quen biết.
“Trương Nghị” cười lạnh: “Khó lắm mới lừa được em đến đây, sao có thể để em đi được chứ, nếu để em đi rồi, chị đại mà tức giận sẽ xé xác anh mất.”
Nói xong, Trương Nghị giơ tay lên, hung hăng đánh vào gáy Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Giây tiếp theo, Giang Nguyệt đã ngất đi.
****
Trương Nghị lôi Giang Nguyệt vào một căn phòng trong chung cư, sau khi vào phòng, Trương Nghị thô bạo ném cô xuống đất.
Bụi xi măng trên mặt đất dính vào chiếc váy trắng tinh của Giang Nguyệt, cả người đầy bụi.
Ánh mắt Trương Nghị đờ đẫn, đứng im tại chỗ, quay đầu về phía cửa phòng.
Gọi một tiếng: “Chị đại, em đưa người đến rồi, hy vọng lần này người này có thể khiến chị hài lòng.”
Không lâu sau, một người phụ nữ mặc đồ đỏ xuất hiện từ hư không.
Cô ta khoanh tay trước ngực, uốn éo đi thẳng về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Giang Nguyệt, dùng ngón tay trắng bệch véo véo mặt Giang Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Xinh đẹp đấy, rất hợp với tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Nghị thở phào nhẹ nhõm, cung kính nói: “Vậy em ra ngoài trước.”
Chị đại vui vẻ nở nụ cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Trương Nghị, nâng cằm anh ta lên: “Vẫn là em ngoan ngoãn nhất, không giống như đám tiểu quỷ ăn cây táo, rào cây sung kia, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời chị, không lâu nữa, chúng ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, ra ngoài sống một cuộc sống mới.”
Trương Nghị khó chịu động đậy cổ, nhỏ giọng nói: “Em đối với chị đại tuyệt đối là một lòng một dạ.”
Chị đại lộ ra vẻ mặt hài lòng.
Lúc Trương Nghị đi ra, anh ta khẽ đóng cửa lại, để chị đại và Giang Nguyệt ở lại trong phòng.
Ánh mắt chị đại nhìn về phía trước, nhìn Giang Nguyệt đang nằm trên mặt đất, đáy mắt xẹt qua một tia sắc bén, cả người tỏa ra quỷ khí dày đặc.
Bước từng bước về phía Giang Nguyệt.
Bên kia, ký túc xá trường đại học Giang Thành.
Bởi vì tối hôm qua kiếm được hai khoản tiền lớn, lúc thức dậy tâm trạng Tưởng Manh rất vui vẻ, cô duỗi người, cười híp mắt xuống giường đánh răng, ngân nga bài hát không được du dương cho lắm.
Ánh mắt cô rơi vào bàn trang điểm bừa bộn mỹ phẩm của Giang Nguyệt, trong đầu liền hiện lên cảnh tượng cô nàng và tên bạn trai kia tình chàng ý thiếp, thổ lộ tình cảm với nhau.
Giang Nguyệt đã ra ngoài từ sớm để theo đuổi tình yêu, Tưởng Manh cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ra ngoài bắt quỷ.
Đến Cục Linh Dị, Tưởng Manh mới biết, ngoài cô và Chu Dương ra, bên tổng cục còn điều động một đạo sĩ phái Mao Sơn đến gia nhập đội ngũ của bọn họ.
Người đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, ngậm một cây kẹo, cà lơ phất phơ nằm nghiêng trên ghế, vắt chéo chân.
Chu Dương liếc nhìn Tưởng Manh vừa bước vào, giới thiệu: “Tưởng Manh, đây là Lộ Minh, được tổng cục phái đến hỗ trợ, Lộ Minh, đây là đồng nghiệp mới, Tưởng Manh.”
Lộ Minh nhìn thấy Tưởng Manh, ánh mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, khinh thường nói: “Một cô nhóc, người nhỏ xíu thế này, kỹ thuật có được không đấy, đừng có mà nhìn thấy lệ quỷ là khóc nhè đấy nhé?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro