Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn
Chương 11
Miêu An Diệp
2024-08-17 11:27:33
Trong lòng Dương Chấn Vinh mềm nhũn, lập tức nói: “Được, chờ lát nữa tôi đi hỏi mấy người bạn ở chợ bán thức ăn của tôi, bọn họ hẳn là biết chỗ mở quán ăn vặt.”
Phó Vãn treo lên nụ cười công nghiệp: “Dương đại ca yên tâm, tôi sẽ không lấy không của anh.”
Người của Thiên cực Huyền môn chú trọng nhất là nhân quả, hôm nay cô nhận ân tình của anh ta, ngày sau nhất định phải trả lại cho đủ.
Phó Vãn hơi nheo mắt, quanh thân anh trai chủ nhà này mang theo chút sát khí, mấy ngày gần đây tất sẽ gặp khó khăn.
Giải quyết khó khăn cho anh ta, triệt tiêu ân tình giúp đỡ hôm nay, nhân quả hoá giải thì sẽ không ai thiếu nợ ai.
Gò má Dương Chấn Vinh nóng lên, anh ta đang muốn bày ra bộ dáng “hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau” làm lí do thoái thác thì điện thoại di động trong túi bỗng vang lên.
Anh ta nhìn thấy là con gái liền bấm vào nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mềm mại còn mang chút buồn ngủ của cô gái nhỏ: “Ba ba, ba đi đâu rồi? Đoá Đoá đói bụng.”
Dương Chấn Vinh vừa nghe thấy lời này, lập tức đứng dậy: “Ba ba đang làm khách ở nhà dì hàng xóm, bây giờ về ngay đây.”
Dương Chấn Vinh nhanh chóng cáo biệt cùng hai người Phó vãn rồi ra ngoài.
Phó Vãn nhìn bóng dáng khuất dần của Dương Chấn Vinh, cô bấm bấm đốt ngón tay.
Dương Chấn Vinh, năm nay 28 tuổi, đã ly dị, có một đứa con gái 5 tuổi, làm nghề bán thịt heo, ngôi nhà phá bỏ phân chia thành ba phòng, trong đó hai phòng cho thuê.
Hôn nhân của anh ta nhấp nhô, thời trẻ tảo hôn, vợ cũ ghét bỏ anh ta bán thịt heo vừa không có thể diện vừa không kiếm được nhiều nên đòi ly hôn, cũng may sau này cuộc sống của anh ta dần dần ổn định hơn.
“Mẹ…”
Phó Vãn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đoàn Đoàn vì ăn cơm chiên mà khô hết môi, đứng dậy rót cho cậu bé chén nước.
Mặt mày Đoàn Đoàn tức khắc cong lên, đôi chân lơ lửng trên không bởi vì quá vui mà đung đưa trước sau.
Phó Vãn nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn một lát, bỗng nhiên cô vươn một ngón tay thon dài ra, lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng điểm ở giữa lông mày của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mờ mịt cầm cái muỗng, giống hệt như một người gỗ nhỏ không dám động đậy.
Không bao lâu sau Phó Vãn thu tay lại.
Thiên sư Thiên cực Huyền môn tính ra mọi thiên cơ, lại không tính được của chính mình. Hơn nữa người thân có quan hệ càng gần lại càng thêm khó tính toán.
Đoàn Đoàn, là cô sinh ra.
Ba mẹ, là người sinh ra cô.
Hơn nữa, lúc trước vì hoá giải nguy cơ của tông môn, mặc dù cô còn thiếu nhân quả thân duyên nhưng vẫn mạnh mẽ độ lôi kiếp nhằm trở thành Địa Tiên, bị vài tia sét đánh trúng, bây giờ tu vi cũng có tổn hại.
Bát tự của Đoàn Đoàn thuần âm, âm khí quanh thân cậu bé rất nặng, mệnh cách quỷ dị biến hoá khó dò. Có điều cũng may còn coi được một điều khác, ba ruột của cậu bé sớm đã chết.
Lại nói, điều này cũng không quan trọng, Phó Vãn đã sớm không còn nhớ rõ người đàn ông cùng cô lăn lộn một đêm năm ấy là ai.
Phó Vãn vỗ vỗ đầu cậu bé: “Nuốt trôi rồi hãy ăn tiếp.”
Đoàn Đoàn không hiểu hành động của Phó Vãn lắm, cậu bé cúi đầu nhìn chén cơm trước mặt. Một chén cậu bé đã ăn hơn phân nửa, còn một chén là của mẹ, nhưng mẹ còn không ăn.
Một bàn tay nhỏ mang móng tay bén nhọn duỗi lại đây, chuẩn xác mà chọc vào bát cơm chiên trứng cùng chân giò hun khói của Phó Vãn, vứt vào trong miệng chính mình, cơm lại lăn ra hết.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Phó Vãn treo lên nụ cười công nghiệp: “Dương đại ca yên tâm, tôi sẽ không lấy không của anh.”
Người của Thiên cực Huyền môn chú trọng nhất là nhân quả, hôm nay cô nhận ân tình của anh ta, ngày sau nhất định phải trả lại cho đủ.
Phó Vãn hơi nheo mắt, quanh thân anh trai chủ nhà này mang theo chút sát khí, mấy ngày gần đây tất sẽ gặp khó khăn.
Giải quyết khó khăn cho anh ta, triệt tiêu ân tình giúp đỡ hôm nay, nhân quả hoá giải thì sẽ không ai thiếu nợ ai.
Gò má Dương Chấn Vinh nóng lên, anh ta đang muốn bày ra bộ dáng “hàng xóm hỗ trợ lẫn nhau” làm lí do thoái thác thì điện thoại di động trong túi bỗng vang lên.
Anh ta nhìn thấy là con gái liền bấm vào nghe.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mềm mại còn mang chút buồn ngủ của cô gái nhỏ: “Ba ba, ba đi đâu rồi? Đoá Đoá đói bụng.”
Dương Chấn Vinh vừa nghe thấy lời này, lập tức đứng dậy: “Ba ba đang làm khách ở nhà dì hàng xóm, bây giờ về ngay đây.”
Dương Chấn Vinh nhanh chóng cáo biệt cùng hai người Phó vãn rồi ra ngoài.
Phó Vãn nhìn bóng dáng khuất dần của Dương Chấn Vinh, cô bấm bấm đốt ngón tay.
Dương Chấn Vinh, năm nay 28 tuổi, đã ly dị, có một đứa con gái 5 tuổi, làm nghề bán thịt heo, ngôi nhà phá bỏ phân chia thành ba phòng, trong đó hai phòng cho thuê.
Hôn nhân của anh ta nhấp nhô, thời trẻ tảo hôn, vợ cũ ghét bỏ anh ta bán thịt heo vừa không có thể diện vừa không kiếm được nhiều nên đòi ly hôn, cũng may sau này cuộc sống của anh ta dần dần ổn định hơn.
“Mẹ…”
Phó Vãn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Đoàn Đoàn vì ăn cơm chiên mà khô hết môi, đứng dậy rót cho cậu bé chén nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt mày Đoàn Đoàn tức khắc cong lên, đôi chân lơ lửng trên không bởi vì quá vui mà đung đưa trước sau.
Phó Vãn nhìn chằm chằm Đoàn Đoàn một lát, bỗng nhiên cô vươn một ngón tay thon dài ra, lòng bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng điểm ở giữa lông mày của Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn mờ mịt cầm cái muỗng, giống hệt như một người gỗ nhỏ không dám động đậy.
Không bao lâu sau Phó Vãn thu tay lại.
Thiên sư Thiên cực Huyền môn tính ra mọi thiên cơ, lại không tính được của chính mình. Hơn nữa người thân có quan hệ càng gần lại càng thêm khó tính toán.
Đoàn Đoàn, là cô sinh ra.
Ba mẹ, là người sinh ra cô.
Hơn nữa, lúc trước vì hoá giải nguy cơ của tông môn, mặc dù cô còn thiếu nhân quả thân duyên nhưng vẫn mạnh mẽ độ lôi kiếp nhằm trở thành Địa Tiên, bị vài tia sét đánh trúng, bây giờ tu vi cũng có tổn hại.
Bát tự của Đoàn Đoàn thuần âm, âm khí quanh thân cậu bé rất nặng, mệnh cách quỷ dị biến hoá khó dò. Có điều cũng may còn coi được một điều khác, ba ruột của cậu bé sớm đã chết.
Lại nói, điều này cũng không quan trọng, Phó Vãn đã sớm không còn nhớ rõ người đàn ông cùng cô lăn lộn một đêm năm ấy là ai.
Phó Vãn vỗ vỗ đầu cậu bé: “Nuốt trôi rồi hãy ăn tiếp.”
Đoàn Đoàn không hiểu hành động của Phó Vãn lắm, cậu bé cúi đầu nhìn chén cơm trước mặt. Một chén cậu bé đã ăn hơn phân nửa, còn một chén là của mẹ, nhưng mẹ còn không ăn.
Một bàn tay nhỏ mang móng tay bén nhọn duỗi lại đây, chuẩn xác mà chọc vào bát cơm chiên trứng cùng chân giò hun khói của Phó Vãn, vứt vào trong miệng chính mình, cơm lại lăn ra hết.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro