Đại Sư Huyền Học Là Đầu Bếp Thần Côn
Chương 27
Miêu An Diệp
2024-08-17 11:27:33
Đoàn Đoàn đi chân trần, ôm lấy chiếc gối, thân thể nhỏ bé vì khẩn trương mà cứng đờ, nhút nhát lại lo lắng nhìn Phó Vãn, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, con sợ ma… Đêm nay có có thể ngủ cùng mẹ được không?”
Phó Vãn hỏi: “Con chắc chắn là con sợ ma không?”
Đoàn Đoàn nhìn bóng ma ở bên cạnh mình, nữ quỷ nhỏ đang moi đoạn ruột đầy máu từ trong bụng mình ra, xếp thành hình bông hoa, trong miệng cười quái dị: “Ruột hình hoa, cho, con thỏ, cầm.”
Đoàn Đoàn gật đầu, đỏ mặt lặp lại: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn sợ ma.”
Sợ những con quỷ lớn đáng sợ cơ.
Phó Vãn cũng không định vạch trần Đoàn Đoàn, cô đưa tay về phía Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn đóng cửa phòng rồi ôm gối chạy vào, như một chú trâu nhỏ nhảy vào lòng Phó Vãn.
Thật ra, đứa trẻ năm tuổi đã không cần phải ngủ chung với mẹ nữa, nhưng Đoàn Đoà không giống.
Phó Vãn ôm cơ thể ấm áp của Đoàn Đoàn nằm xuống, với tay tắt đèn. Đôi mắt Đoàn Đoàn trong bóng tối vẫn rất tinh tường, không thấy chút buồn ngủ nào giống như khi nãy.
Được mẹ ôm ngủ là một loại trải nghiệm đặc biệt mới lạ, Đoàn Đoàn chưa từng được thử lần nào.
Thì ra… thì ra còn tốt đẹp hơn so với trong tưởng tượng của cậu bé.
Trên người mẹ rất thơm, là mùi thơm mà cậu bé không biết miêu tả như nào.
Đoàn Đoàn cảm thấy không phải là mình nói dối mẹ, cậu bé thật sự sợ những con quỷ kia mà, chỉ là sau khi chui vào lòng mẹ rồi, cậu bé không còn sợ hãi nữa mà vô cùng an tâm.
“Nhắm mắt, ngủ đi.” Phó Vãn vỗ vỗ gối đầu của Đoàn Đoàn, nhắc nhở.
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lưu luyến dùng đầu cọ cọ Phó Vãn, lẩm bẩm nói: “Đoàn Đoàn thích mẹ lắm… thích mẹ nhất…”
Việc này đối với Phó Vãn cũng là một trải nghiệm mới mẻ, năm đó lúc cô hạ sinh Đoàn Đoàn ở bệnh viện, hộ sĩ vừa mới ôm đứa trẻ tới cho cô nhìn mặt thì cô đã bị xuyên qua.
Đêm nay cũng là lần đầu tiên cô ôm đứa nhỏ này.
Mềm mại, gầy gầy, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Phó Vãn có chút không thể tưởng tượng được, cô… cô vậy mà sinh ra một đứa bé, lại còn là đứa bé cực giống mình.
Đứa bé này giờ đã lớn như vậy.
Sinh mệnh quả nhiên là sự tồn tại thần kỳ nhất, thậm chí có đôi khi còn có thể vượt qua cả quy tắc của Thiên Đạo.
Phó Vãn cảm nhận được hô hấp của Đoàn Đoàn trở nên thông thuận, đứa nhóc trong lòng cô có lẽ đã ngủ rồi. Đầu óc của Phó Vãn vô cùng tỉnh táo, nhưng cô vẫn nhắm mắt như cũ.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, vì là mùa hè nên bình minh xuất hiện khá sớm, nhiệt độ bên ngoài cửa sổ cũng nóng hơn.
Đoàn Đoàn cuộn thành một cục ngủ vô cùng say, Phó Vãn nhẹ nhàng rời giường, dùng Thanh Khiết thuật để tắm rửa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Phó Vãn gõ gõ cửa nhà Dương Chấn Vinh, nhà anh ấy lúc này đang gà bay chó sủa.
Đoá Đoá xoa đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, một bên khóc thút thít: “Con thỏ của con biến mất rồi, con không nhìn thấy con thỏ của con, hu hu hu..”
Dương Chấn Vinh cũng không biết vì sao con thỏ màu hồng kia lại mất tích, tìm khắp ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.
Dương Chấn Vinh thấy Phó Vãn thì kinh ngạc hỏi: “Tiểu Phó, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?”
Phó Vãn nói: “Tôi đến để mượn ít giấy màu và bút.”
Đoá Đoá hoc lớp mẫu giáo, ở nhà cô bé chắc sẽ có không ít bút vẽ và giấy màu.
Dương Chấn Vinh cũng không hỏi rõ lý do mà sáng sớm tinh mơ Phó Vãn lại sang mượn mấy thứ này, anh ấy lập tức cầm đồ lại đây, bảy loại giấy màu cùng mấy cái bút.
Phó Vãn hỏi: “Con chắc chắn là con sợ ma không?”
Đoàn Đoàn nhìn bóng ma ở bên cạnh mình, nữ quỷ nhỏ đang moi đoạn ruột đầy máu từ trong bụng mình ra, xếp thành hình bông hoa, trong miệng cười quái dị: “Ruột hình hoa, cho, con thỏ, cầm.”
Đoàn Đoàn gật đầu, đỏ mặt lặp lại: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn sợ ma.”
Sợ những con quỷ lớn đáng sợ cơ.
Phó Vãn cũng không định vạch trần Đoàn Đoàn, cô đưa tay về phía Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn đóng cửa phòng rồi ôm gối chạy vào, như một chú trâu nhỏ nhảy vào lòng Phó Vãn.
Thật ra, đứa trẻ năm tuổi đã không cần phải ngủ chung với mẹ nữa, nhưng Đoàn Đoà không giống.
Phó Vãn ôm cơ thể ấm áp của Đoàn Đoàn nằm xuống, với tay tắt đèn. Đôi mắt Đoàn Đoàn trong bóng tối vẫn rất tinh tường, không thấy chút buồn ngủ nào giống như khi nãy.
Được mẹ ôm ngủ là một loại trải nghiệm đặc biệt mới lạ, Đoàn Đoàn chưa từng được thử lần nào.
Thì ra… thì ra còn tốt đẹp hơn so với trong tưởng tượng của cậu bé.
Trên người mẹ rất thơm, là mùi thơm mà cậu bé không biết miêu tả như nào.
Đoàn Đoàn cảm thấy không phải là mình nói dối mẹ, cậu bé thật sự sợ những con quỷ kia mà, chỉ là sau khi chui vào lòng mẹ rồi, cậu bé không còn sợ hãi nữa mà vô cùng an tâm.
“Nhắm mắt, ngủ đi.” Phó Vãn vỗ vỗ gối đầu của Đoàn Đoàn, nhắc nhở.
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lưu luyến dùng đầu cọ cọ Phó Vãn, lẩm bẩm nói: “Đoàn Đoàn thích mẹ lắm… thích mẹ nhất…”
Việc này đối với Phó Vãn cũng là một trải nghiệm mới mẻ, năm đó lúc cô hạ sinh Đoàn Đoàn ở bệnh viện, hộ sĩ vừa mới ôm đứa trẻ tới cho cô nhìn mặt thì cô đã bị xuyên qua.
Đêm nay cũng là lần đầu tiên cô ôm đứa nhỏ này.
Mềm mại, gầy gầy, trên người còn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Phó Vãn có chút không thể tưởng tượng được, cô… cô vậy mà sinh ra một đứa bé, lại còn là đứa bé cực giống mình.
Đứa bé này giờ đã lớn như vậy.
Sinh mệnh quả nhiên là sự tồn tại thần kỳ nhất, thậm chí có đôi khi còn có thể vượt qua cả quy tắc của Thiên Đạo.
Phó Vãn cảm nhận được hô hấp của Đoàn Đoàn trở nên thông thuận, đứa nhóc trong lòng cô có lẽ đã ngủ rồi. Đầu óc của Phó Vãn vô cùng tỉnh táo, nhưng cô vẫn nhắm mắt như cũ.
Khi tỉnh lại thì trời đã sáng, vì là mùa hè nên bình minh xuất hiện khá sớm, nhiệt độ bên ngoài cửa sổ cũng nóng hơn.
Đoàn Đoàn cuộn thành một cục ngủ vô cùng say, Phó Vãn nhẹ nhàng rời giường, dùng Thanh Khiết thuật để tắm rửa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Phó Vãn gõ gõ cửa nhà Dương Chấn Vinh, nhà anh ấy lúc này đang gà bay chó sủa.
Đoá Đoá xoa đôi mắt còn nhập nhèm vì buồn ngủ, một bên khóc thút thít: “Con thỏ của con biến mất rồi, con không nhìn thấy con thỏ của con, hu hu hu..”
Dương Chấn Vinh cũng không biết vì sao con thỏ màu hồng kia lại mất tích, tìm khắp ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.
Dương Chấn Vinh thấy Phó Vãn thì kinh ngạc hỏi: “Tiểu Phó, mới sáng sớm đã có chuyện gì sao?”
Phó Vãn nói: “Tôi đến để mượn ít giấy màu và bút.”
Đoá Đoá hoc lớp mẫu giáo, ở nhà cô bé chắc sẽ có không ít bút vẽ và giấy màu.
Dương Chấn Vinh cũng không hỏi rõ lý do mà sáng sớm tinh mơ Phó Vãn lại sang mượn mấy thứ này, anh ấy lập tức cầm đồ lại đây, bảy loại giấy màu cùng mấy cái bút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro