Chương 29 - Muốn Cho Bài Văn Này Max Điểm(2)
Lam Tinh Tệ Ta...
Nhất Bôi Đậu Tương
2024-08-10 15:02:44
Thấm thoát đã trôi qua một tháng, rất nhanh chào đón năm học mới.
La Thục Nghi với tư cách giáo viên kiêm chủ nhiệm lớp, trước khi đưa tin mấy ngày, thì trở về trường học, bận rộn đủ các loại công việc.
Cũng may những chuyện này đã sớm dưỡng thành thói quen, mọi việc cũng thuận buồm xuôi gió.
"Mọi người nghe nói gì chưa? Hiệu trưởng vì đề cao chất lượng trường học, đã ra lệnh cấm vào lớp trọng điểm bằng cửa sau."
Bất luận trường học nào, đều có lớp trọng điểm và lớp phổ thông.
Cái gọi trọng điểm, ý nghĩa cũng như tên. Học sinh có thành tích tốt, điểm xuất phát cao. Giáo viên sẽ tận dụng cơ hội, tận lực giảng dạy kiến thức sâu rộng, gia tăng cạnh tranh, thành tích càng ngày càng tốt.
Mà lớp phổ thông, học sinh thành tích có tốt có xấu. Giáo viên hầu hết đều dành sự quan tâm đặc biệt với lớp trọng điểm mà thôi. Đối với những học sinh có năng lực học tập bình thường cũng không hao phí quá nhiều tâm tư.
Có thể nói, tiến vào lớp trọng điểm, vạch xuất phát của đứa bé rất cao.
Trong lòng mỗi bậc phụ huynh tựa như gương sáng, trong âm thầm dồn hết sức lực nhờ quan hệ muốn đem con cái nhà mình nhét vào lớp học trọng điểm.
Tiêu tiền không quan hệ, thiếu nhân tình cũng không quan hệ, chỉ cần đứa bé học tốt, bọn họ sẽ tốt.
Thế nên, mỗi lần khai giảng, giáo viên có chút quyền lực ở trường học đều biến thành bánh bao nhiều người thèm.
"Nếu thật như vậy thì quá tốt. Mấy ngày nay, nhiều người dùng 8 gậy tre đánh cũng không tới thân thích tới nhà tìm tôi. Bọn họ bảo tôi nhất định phải nghĩ biện pháp hỗ trợ con của bọ vào được ban trọng điểm. Tôi từ chối cũng không được, đồng ý cũng không xong, thật sự rất đau đầu."
"Bùn nhão không thể trét tường. Tiến vào lớp trọng điểm không phải uống phí. Muốn tôi nói, trong lòng thật sự không có điểm nào đồng tình."
Lời này quả thực đã chạm tới tận tâm khảm.
Lập tức, mọi người một lời cùng nhau thảo luận.
La Thục Nghi không có tiếp lời.
Bởi vì nguyên nhân tích cách, bà đối với loại hành vi khua môi múa mép sau lưng này rất chướng mắt.
Mỗi cha mẹ đều đối với con cái nhà mình ủy thác kỳ vọng cao. Làm thân thích, không thể giúp thì không thể giúp. Nói thẳng được rồi, cần gì lập lờ nước đôi cho đứa bé, còn không cho câu lời chắc chắn.
Điều này thật quá quắc.
La Thục Nghi trên mặt lộ vẻ trào phúng một cái rồi biến mất, nhanh đến mức nhìn không ra tâm tình của bà.
Bà không nói lời nào, không có nghĩa là để chủ đề chuyển tới người bà.
"Hiệu trưởng có không phải cũng muốn con cái mình căn cứ thành tích chia lớp hay không?"
Trong trường học có một luật bất thành văn, con cái giáo viên thành tích kém, cũng có thể tiến vào ban trọng điểm, một người chuyện nhanh mồm nhanh miệng hỏi, "Lâm Kiều, La Thục Nghi, hai bà thật không vội?"
La Thục Nghi con gái Thư Hân, Lâm Kiều con trai Chu Vĩ, đều chia lớp vào thời khắc mấu chốt.
La Thục Nghi với tư cách giáo viên kiêm chủ nhiệm lớp, trước khi đưa tin mấy ngày, thì trở về trường học, bận rộn đủ các loại công việc.
Cũng may những chuyện này đã sớm dưỡng thành thói quen, mọi việc cũng thuận buồm xuôi gió.
"Mọi người nghe nói gì chưa? Hiệu trưởng vì đề cao chất lượng trường học, đã ra lệnh cấm vào lớp trọng điểm bằng cửa sau."
Bất luận trường học nào, đều có lớp trọng điểm và lớp phổ thông.
Cái gọi trọng điểm, ý nghĩa cũng như tên. Học sinh có thành tích tốt, điểm xuất phát cao. Giáo viên sẽ tận dụng cơ hội, tận lực giảng dạy kiến thức sâu rộng, gia tăng cạnh tranh, thành tích càng ngày càng tốt.
Mà lớp phổ thông, học sinh thành tích có tốt có xấu. Giáo viên hầu hết đều dành sự quan tâm đặc biệt với lớp trọng điểm mà thôi. Đối với những học sinh có năng lực học tập bình thường cũng không hao phí quá nhiều tâm tư.
Có thể nói, tiến vào lớp trọng điểm, vạch xuất phát của đứa bé rất cao.
Trong lòng mỗi bậc phụ huynh tựa như gương sáng, trong âm thầm dồn hết sức lực nhờ quan hệ muốn đem con cái nhà mình nhét vào lớp học trọng điểm.
Tiêu tiền không quan hệ, thiếu nhân tình cũng không quan hệ, chỉ cần đứa bé học tốt, bọn họ sẽ tốt.
Thế nên, mỗi lần khai giảng, giáo viên có chút quyền lực ở trường học đều biến thành bánh bao nhiều người thèm.
"Nếu thật như vậy thì quá tốt. Mấy ngày nay, nhiều người dùng 8 gậy tre đánh cũng không tới thân thích tới nhà tìm tôi. Bọn họ bảo tôi nhất định phải nghĩ biện pháp hỗ trợ con của bọ vào được ban trọng điểm. Tôi từ chối cũng không được, đồng ý cũng không xong, thật sự rất đau đầu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bùn nhão không thể trét tường. Tiến vào lớp trọng điểm không phải uống phí. Muốn tôi nói, trong lòng thật sự không có điểm nào đồng tình."
Lời này quả thực đã chạm tới tận tâm khảm.
Lập tức, mọi người một lời cùng nhau thảo luận.
La Thục Nghi không có tiếp lời.
Bởi vì nguyên nhân tích cách, bà đối với loại hành vi khua môi múa mép sau lưng này rất chướng mắt.
Mỗi cha mẹ đều đối với con cái nhà mình ủy thác kỳ vọng cao. Làm thân thích, không thể giúp thì không thể giúp. Nói thẳng được rồi, cần gì lập lờ nước đôi cho đứa bé, còn không cho câu lời chắc chắn.
Điều này thật quá quắc.
La Thục Nghi trên mặt lộ vẻ trào phúng một cái rồi biến mất, nhanh đến mức nhìn không ra tâm tình của bà.
Bà không nói lời nào, không có nghĩa là để chủ đề chuyển tới người bà.
"Hiệu trưởng có không phải cũng muốn con cái mình căn cứ thành tích chia lớp hay không?"
Trong trường học có một luật bất thành văn, con cái giáo viên thành tích kém, cũng có thể tiến vào ban trọng điểm, một người chuyện nhanh mồm nhanh miệng hỏi, "Lâm Kiều, La Thục Nghi, hai bà thật không vội?"
La Thục Nghi con gái Thư Hân, Lâm Kiều con trai Chu Vĩ, đều chia lớp vào thời khắc mấu chốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro