Chương 23
Thâu Bồ Đào Đích Tiểu Hồ Li
2024-08-04 00:14:48
Vương Đống được xem như suốt ngày đánh nhạn, giờ lại bị nhạn mổ mắt*, vốn dĩ mời Lưu Quốc Lương đến làm việc là vì cho rằng Lưu Quốc Lương là kẻ tàn nhẫn, bạo gan, có lẽ sẽ không sợ thần sợ quỷ, nào ngờ được cuối cùng lại mất 40 vạn, còn bị ăn một trận đòn, lúc này hối hận cũng đã muộn rồi. *suốt ngày đánh nhạn, giờ lại bị nhạn mổ mắt: tạo nghiệp chướng giờ đến lúc nhận lại quả báo.
Còn về chuyện bị sét đánh hai lần liên tiếp, miếu Sơn thần này chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Nhưng bây giờ bọn họ đã mất thêm 40 vạn, sao có thể bỏ cuộc được. Vì vậy, sau khi Vương Đống trở về, gã lại tiếp tục liên hệ với các nhà thầu khác đề nghị họ nhận công trình này.
Nhưng bây giờ mạng thông tin đã phát triển đến khắp huyện, tuy nói mặc dù các nhà thầu đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn có mối liên hệ với nhau. Đặc biệt là sự kiện kỳ lạ xảy ra trong lúc dỡ miếu Sơn thần càng là một chủ đề nóng, nhóm công nhân hoàn toàn không có ý định giữ kín miệng mình, vì vậy về cơ bản những người nên biết trong một hai ngày đều biết hết. Lưu Quốc Lương - một kẻ tàn nhẫn như vậy mà còn sợ đến mức ngoan ngoãn sửa tường cho Sơn thần, làm gì còn ai dám nhận dự án này.
Cho nên cuối cùng Vương Đống gọi điện thoại khắp nơi cũng không tìm được người nhận dự án. Vốn dĩ thời gian đã gấp gáp, nhưng bây giờ đã là ngày 10 tháng 7, từ đây tới ngày 1 tháng 8 còn chưa đầy 20 ngày nữa để phá dỡ và di dời mọi thứ, cộng thêm đo đạc diện tích phòng ốc, mà bây giờ tới cái khung nhà còn chưa dựng được lên, cả nhà Vương Đống vô cùng lo lắng.
Trên người Vương Đống lại vết thương chồng chất vết thương, đêm hôm trước gã bị sốt do nhiễm trùng nên vừa mới từ bệnh viện huyện trở về, bây giờ người nhà lại đưa gã vào bệnh viện huyện lần nữa.
Gã bị thương nặng, sinh hoạt khó khăn nên vợ gã theo gã vào bệnh viện chăm sóc.
Cứ như vậy, Vương Vĩ ở nhà một mình, từ nhỏ đã là con cưng được nuông chiều nên hoàn toàn không biết nấu nướng, hắn cũng không còn cách nào khác, đành đi theo cha mẹ vào bệnh viện.
Dù sao hắn cũng bị Lưu Quốc Lương làm bị thương, cho nên vừa vặn có cớ nhập viện, dưới nông thôn bảo hiểm y tế hỗ trợ chi trả viện phí, tỷ lệ hoàn trả của bệnh viện huyện rất cao, cho nên cũng không tốn bao nhiêu. Có lẽ nhiệt độ trong bệnh viện thấp hơn bên ngoài vài độ, mùa đông thì thấy lạnh nhưng mùa hè lại rất mát, không cần mở điều hòa và quạt máy. Vào đêm thứ hai nhập viện, sau khi chơi vài trò chơi điện tử, Vương Vĩ chìm sâu vào giấc ngủ.
Rõ ràng vẫn còn sớm, nhưng không biết tại sao hôm nay lại giống như ngày hắn bị quỷ ám, cảm thấy rất buồn ngủ.
Nhưng từ sau hôm Trương thần côn đến nhà hắn làm pháp hắn đều ngủ rất ngon, mấy ngày nay hắn vẫn mang theo tấm bùa hộ mệnh mà Trương thần côn đưa cho hắn, vậy nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Vì thế, hắn theo bản năng mà ngủ thiếp đi, hoàn toàn không phát hiện lá bùa hắn bỏ vào trong túi đã hiện lên một tia sáng yếu ớt, giây tiếp theo lập tức hóa thành tro tàn.
So với nhà họ Vương đang gặp thê thảm, hai ngày nay Linh Bảo rất thoải mái.
Còn về chuyện bị sét đánh hai lần liên tiếp, miếu Sơn thần này chắc chắn có gì đó kỳ lạ. Nhưng bây giờ bọn họ đã mất thêm 40 vạn, sao có thể bỏ cuộc được. Vì vậy, sau khi Vương Đống trở về, gã lại tiếp tục liên hệ với các nhà thầu khác đề nghị họ nhận công trình này.
Nhưng bây giờ mạng thông tin đã phát triển đến khắp huyện, tuy nói mặc dù các nhà thầu đều là đối thủ cạnh tranh, nhưng thỉnh thoảng bọn họ vẫn có mối liên hệ với nhau. Đặc biệt là sự kiện kỳ lạ xảy ra trong lúc dỡ miếu Sơn thần càng là một chủ đề nóng, nhóm công nhân hoàn toàn không có ý định giữ kín miệng mình, vì vậy về cơ bản những người nên biết trong một hai ngày đều biết hết. Lưu Quốc Lương - một kẻ tàn nhẫn như vậy mà còn sợ đến mức ngoan ngoãn sửa tường cho Sơn thần, làm gì còn ai dám nhận dự án này.
Cho nên cuối cùng Vương Đống gọi điện thoại khắp nơi cũng không tìm được người nhận dự án. Vốn dĩ thời gian đã gấp gáp, nhưng bây giờ đã là ngày 10 tháng 7, từ đây tới ngày 1 tháng 8 còn chưa đầy 20 ngày nữa để phá dỡ và di dời mọi thứ, cộng thêm đo đạc diện tích phòng ốc, mà bây giờ tới cái khung nhà còn chưa dựng được lên, cả nhà Vương Đống vô cùng lo lắng.
Trên người Vương Đống lại vết thương chồng chất vết thương, đêm hôm trước gã bị sốt do nhiễm trùng nên vừa mới từ bệnh viện huyện trở về, bây giờ người nhà lại đưa gã vào bệnh viện huyện lần nữa.
Gã bị thương nặng, sinh hoạt khó khăn nên vợ gã theo gã vào bệnh viện chăm sóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ như vậy, Vương Vĩ ở nhà một mình, từ nhỏ đã là con cưng được nuông chiều nên hoàn toàn không biết nấu nướng, hắn cũng không còn cách nào khác, đành đi theo cha mẹ vào bệnh viện.
Dù sao hắn cũng bị Lưu Quốc Lương làm bị thương, cho nên vừa vặn có cớ nhập viện, dưới nông thôn bảo hiểm y tế hỗ trợ chi trả viện phí, tỷ lệ hoàn trả của bệnh viện huyện rất cao, cho nên cũng không tốn bao nhiêu. Có lẽ nhiệt độ trong bệnh viện thấp hơn bên ngoài vài độ, mùa đông thì thấy lạnh nhưng mùa hè lại rất mát, không cần mở điều hòa và quạt máy. Vào đêm thứ hai nhập viện, sau khi chơi vài trò chơi điện tử, Vương Vĩ chìm sâu vào giấc ngủ.
Rõ ràng vẫn còn sớm, nhưng không biết tại sao hôm nay lại giống như ngày hắn bị quỷ ám, cảm thấy rất buồn ngủ.
Nhưng từ sau hôm Trương thần côn đến nhà hắn làm pháp hắn đều ngủ rất ngon, mấy ngày nay hắn vẫn mang theo tấm bùa hộ mệnh mà Trương thần côn đưa cho hắn, vậy nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
Vì thế, hắn theo bản năng mà ngủ thiếp đi, hoàn toàn không phát hiện lá bùa hắn bỏ vào trong túi đã hiện lên một tia sáng yếu ớt, giây tiếp theo lập tức hóa thành tro tàn.
So với nhà họ Vương đang gặp thê thảm, hai ngày nay Linh Bảo rất thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro