Chương 35
Thâu Bồ Đào Đích Tiểu Hồ Li
2024-08-04 00:14:48
Vốn tưởng rằng bà ngoại của nguyên chủ làm đồ ăn đã ngon lắm rồi, không ngờ đồ ăn trong nhà hàng này còn ngon hơn nữa, bữa này cô ăn rất đã đời, ánh mắt nhìn về phía Đàm Côn tràn ngập tán thưởng: "Anh tìm chỗ này được đấy, đồ ăn ngon.”
Cơm nước xong, ba người cùng về nhà của Đàm Côn.
Đây là một căn hộ một phòng khách ba phòng ngủ, bài trí theo phong cách đơn giản hiện đại, nhìn sàn nhà trắng sáng bóng loáng, đèn pha lê lấp lánh, Linh Bảo mới ý thức được nơi mình đang ở hiện tại nghèo nàn đơn sơ đến mức nào.
Trong lòng bắt đầu lên kế hoạch, tương lai nhất định phải tu sửa miếu thần của cô thành như vậy, là một vị thần bắt kịp thời đại, cô cũng phải hưởng thụ thành tựu của khoa học kỹ thuật hiện đại chứ.
Ngồi xuống ghế sofa mềm mại, Linh Bảo nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, mới hơn tám giờ, cô nói với Đàm Côn: "Anh ngủ một lát đi đã, bây giờ hẵng còn sớm, nó có muốn đến cũng phải mười hai giờ khuya mới đến.”
Sắc mặt Đàm Côn cứng ngắc, cười gượng nói: "Đại sư, tôi không buồn ngủ, tôi ở đây nói chuyện với hai người, hay là chúng xem phim, đánh bài gì đó đi?"
Bây giờ cứ hễ anh ta nghĩ tới phòng ngủ của mình là lại sợ phát khiếp, căn bản không dám đi vào.
"Vậy cũng được, tùy anh thôi.”
Linh Bảo không để tâm đáp lại, bắt đầu thưởng thức hạt dưa vị hoa quả Đàm Côn mua về, dựa theo trí nhớ tìm một bộ phim trên TV, còn Chu Đào Đào thì ngồi bên cạnh chơi game.
Đồng hồ quay hết vòng này đến vòng khác, đã là mười một giờ năm mươi, Linh Bảo cảm giác một cách rõ ràng âm khí trong thiên địa đang từng bước tới gần đỉnh điểm của một ngày.
"Sắp tới rồi." Cô đột nhiên nói.
Đàm Côn đã sắp ngủ bị làm cho giật mình, nhất thời tỉnh cả ngủ, cầu khẩn nói: "Đại sư, lát nữa nhất ngài định phải bảo vệ tôi đấy nhé!"
"Yên tâm đi, đây, cầm lấy cái này." Linh Bảo đưa thêm một lá bùa trừ tà cho Đàm Côn, Đàm Côn lập tức nhận lấy, coi nó như bảo bối, nắm chặt trong tay.
Chu Đào Đào hưng phấn khỏi phải nói, không thèm chơi game nữa mà quay sang hỏi: "Chị Linh Bảo, có phải sắp được nhìn thấy quỷ rồi không? Chà chà, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, trước nay em chưa được nhìn thấy quỷ thật bao giờ!"
"Em không nhìn thấy nó được đâu." "Linh Bảo dội cho cậu một gáo nước lạnh.
"Hả!" Chu Đào Đào thất vọng ra mặt: "Không có cách nào mở cho em một con mắt âm dương gì đó sao?" Cậu cố tình đến đây để hóng chuyện cơ mà, với cả cũng muốn tiện thể xác định rõ bản lĩnh của Linh Bảo.
"Được rồi." Linh Bảo bất đắc dĩ vươn tay: "Đây là do em cứ đòi xem đấy nhé.”
Nói xong, cô tóm lấy một ít âm khí trong trời đất rồi điểm vào giữa trán Chu Đào Đào, Chu Đào Đào chỉ cảm thấy như có một luồng khí lạnh lướt qua mặt.
"Đến rồi." Linh Bảo nói.
Đàm Côn rùng mình, ngay sau đó, rèm cửa phòng khách không có gió tự lay động, đèn pha lê cũng bắt đầu chớp tắt, phát ra tiếng xẹt xẹt của dòng điện.
"Òa, giống hiệu ứng trong phim kinh dị ghê!" Chu Đào Đào vốn còn đang thích thú dùng ánh mắt đã nhiễm âm khí quan sát khắp nơi, ngay giây sau bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảng thốt, run lẩy bẩy chỉ vào ban công ngoài phòng khách: "Mẹ mẹ mẹ mẹ ơi, bên kia...chị Linh, bên kia kìa..."
Linh Bảo nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy một con quỷ bị ngã đến tan xương nát thịt trông hết sức đáng sợ, chính chủ Đàm Côn thì không cần phải mở mắt âm dương cũng thấy được.
Cơm nước xong, ba người cùng về nhà của Đàm Côn.
Đây là một căn hộ một phòng khách ba phòng ngủ, bài trí theo phong cách đơn giản hiện đại, nhìn sàn nhà trắng sáng bóng loáng, đèn pha lê lấp lánh, Linh Bảo mới ý thức được nơi mình đang ở hiện tại nghèo nàn đơn sơ đến mức nào.
Trong lòng bắt đầu lên kế hoạch, tương lai nhất định phải tu sửa miếu thần của cô thành như vậy, là một vị thần bắt kịp thời đại, cô cũng phải hưởng thụ thành tựu của khoa học kỹ thuật hiện đại chứ.
Ngồi xuống ghế sofa mềm mại, Linh Bảo nhìn đồng hồ treo trong phòng khách, mới hơn tám giờ, cô nói với Đàm Côn: "Anh ngủ một lát đi đã, bây giờ hẵng còn sớm, nó có muốn đến cũng phải mười hai giờ khuya mới đến.”
Sắc mặt Đàm Côn cứng ngắc, cười gượng nói: "Đại sư, tôi không buồn ngủ, tôi ở đây nói chuyện với hai người, hay là chúng xem phim, đánh bài gì đó đi?"
Bây giờ cứ hễ anh ta nghĩ tới phòng ngủ của mình là lại sợ phát khiếp, căn bản không dám đi vào.
"Vậy cũng được, tùy anh thôi.”
Linh Bảo không để tâm đáp lại, bắt đầu thưởng thức hạt dưa vị hoa quả Đàm Côn mua về, dựa theo trí nhớ tìm một bộ phim trên TV, còn Chu Đào Đào thì ngồi bên cạnh chơi game.
Đồng hồ quay hết vòng này đến vòng khác, đã là mười một giờ năm mươi, Linh Bảo cảm giác một cách rõ ràng âm khí trong thiên địa đang từng bước tới gần đỉnh điểm của một ngày.
"Sắp tới rồi." Cô đột nhiên nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Côn đã sắp ngủ bị làm cho giật mình, nhất thời tỉnh cả ngủ, cầu khẩn nói: "Đại sư, lát nữa nhất ngài định phải bảo vệ tôi đấy nhé!"
"Yên tâm đi, đây, cầm lấy cái này." Linh Bảo đưa thêm một lá bùa trừ tà cho Đàm Côn, Đàm Côn lập tức nhận lấy, coi nó như bảo bối, nắm chặt trong tay.
Chu Đào Đào hưng phấn khỏi phải nói, không thèm chơi game nữa mà quay sang hỏi: "Chị Linh Bảo, có phải sắp được nhìn thấy quỷ rồi không? Chà chà, nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi, trước nay em chưa được nhìn thấy quỷ thật bao giờ!"
"Em không nhìn thấy nó được đâu." "Linh Bảo dội cho cậu một gáo nước lạnh.
"Hả!" Chu Đào Đào thất vọng ra mặt: "Không có cách nào mở cho em một con mắt âm dương gì đó sao?" Cậu cố tình đến đây để hóng chuyện cơ mà, với cả cũng muốn tiện thể xác định rõ bản lĩnh của Linh Bảo.
"Được rồi." Linh Bảo bất đắc dĩ vươn tay: "Đây là do em cứ đòi xem đấy nhé.”
Nói xong, cô tóm lấy một ít âm khí trong trời đất rồi điểm vào giữa trán Chu Đào Đào, Chu Đào Đào chỉ cảm thấy như có một luồng khí lạnh lướt qua mặt.
"Đến rồi." Linh Bảo nói.
Đàm Côn rùng mình, ngay sau đó, rèm cửa phòng khách không có gió tự lay động, đèn pha lê cũng bắt đầu chớp tắt, phát ra tiếng xẹt xẹt của dòng điện.
"Òa, giống hiệu ứng trong phim kinh dị ghê!" Chu Đào Đào vốn còn đang thích thú dùng ánh mắt đã nhiễm âm khí quan sát khắp nơi, ngay giây sau bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảng thốt, run lẩy bẩy chỉ vào ban công ngoài phòng khách: "Mẹ mẹ mẹ mẹ ơi, bên kia...chị Linh, bên kia kìa..."
Linh Bảo nhìn theo hướng cậu chỉ, quả nhiên nhìn thấy một con quỷ bị ngã đến tan xương nát thịt trông hết sức đáng sợ, chính chủ Đàm Côn thì không cần phải mở mắt âm dương cũng thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro