Chương 42
Thâu Bồ Đào Đích Tiểu Hồ Li
2024-08-04 00:14:48
"Ý tốt cái con khỉ! Chung Lỵ Hồng tỏ vẻ khinh miệt sau đó oán hận nói: "Tôi đã nói rồi mà, giao con cho người già như bà chăm sóc đâu có được, bà lại cứ muốn tranh với tôi, còn nói cái gì mà giảm bớt gánh nặng cho tôi! Bây giờ bà nhìn đi, bà chăm con tôi kiểu gì vậy, suốt ngày cho nó uống những thứ tầm bậy tầm bạ!”
"Để cho bà chăm nó tiếp, bà giết chết con tôi lúc nào tôi cũng không hay!
Nói xong cô ta lập tức về nhà, muốn đưa con trai lên huyện.
Lời này như xát muối vào tim bà Tưởng, bà ấy cuống đến chảy cả nước mắt. Làm gì có bà nào không thương cháu, lúc nào chẳng trông cho nó được khỏe mạnh, bà ấy thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời hồ đồ mà bị con dâu tước đoạt mất cơ hội được chăm nom cháu trai.
"Lỵ Hồng, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ nghe con hết, con đừng đưa Tiểu Đông đi, công việc con bận rộn như thế, con không chăm nó được đâu..." Bà Tưởng van nài.
Cô con dâu này của bà ấy từ trước đến nay vô cùng ghê gớm, bà ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, sợ sau này già yếu nằm một chỗ con dâu không đối xử tốt với mình nên trước mặt cô ta bà ấy luôn cẩn thận lấy lòng.
"Không đời nào, bà đừng có mơ, cùng lắm thì tôi từ chức ở nhà chăm nó! Chung Lỵ Hồng vẻ mặt kiên quyết nói, hiển nhiên là phẫn nộ cực điểm đối với hành động của mẹ chồng.
Linh Bảo quan sát tướng mạo của Chung Lỵ Hồng rồi lên tiếng:
"Con cái tự mình chăm sóc đúng là sẽ tốt hơn, nhưng gần đây tốt nhất chị không nên đưa thằng bé lên huyện. Nếu không, không quá ba ngày, hai mẹ con sẽ phải chia lìa.”
Vận mệnh của con người đều không ngừng thay đổi, có lẽ là do ngày hôm qua cô đưa bùa, khiến cho Chung Lỵ Hồng kiên quyết muốn đưa đứa nhỏ lên huyện, bây giờ từ diện mạo của cô ta Linh Bảo đã nhìn ra cô ta sắp phải trải qua đại hạn, gặp phải tình cảnh thảm thương mẹ con chia lìa.
Linh Bảo tìm đường con cái trong lá số tử vi của Chung Lị Hồng xem thử, không ngờ lại phát hiện trong vòng ba ngày tới Tiểu Đông sẽ bị bọn buôn người bắt cóc bên ngoài bệnh viện. Bà cụ và bố mẹ mất con, mất cháu thực sự đáng thương, thế nên cô mới không nhịn được mà nói thêm một câu.
Lời này hiển nhiên lại chọc trúng cơn điên của Chung Lị Hồng: "Mẹ mày, có phải đầu óc mày có vấn đề không! Dám nguyền rủa con trai tao! Tao xé rách miệng mày ra bây giờ con đĩ này!”
Cô ta vừa chửi vừa giơ tay muốn đánh Lục Linh Bảo.
Linh Bảo chưa từng bị người ta mạo phạm như vậy, có chút tức giận dùng lực đẩy một cái, Chung Lỵ Hồng nhất thời lảo đảo.
Ý thức được thể lực chênh lệch so với cô, Chung Lị Hồng không dám ra tay nữa những vẫn tiếp tục mắng chửi om sòm. Linh Bảo đau đầu không chịu được, cô nhéo nhéo huyệt thái dương bị làm ầm ĩ đến ong ong, quyết định từ nay về sau hễ là chuyện liên quan đến trẻ con đều phải hết sức cẩn thận, không bao giờ nhiều lời nữa.
Ầm ĩ đến nước này, Linh Bảo dứt khoát lấy năm mươi đồng hôm qua đưa cho bà Tưởng, đau đầu phất phất tay nói:
"Trả lại tiền cho các người, đi nhanh đi, để cho tôi được yên."
Mạnh Mẫn đi vào thôn Bạch Đế, bà ấy tìm bừa một người bên đường hỏi thăm đường, lại vừa khéo hỏi trúng bà Trương. Lúc này Mạnh Mẫn mới phát hiện cô gái kia có danh tiếng rất cao trong lĩnh vực này, không chỉ biết xem bói, còn có thể vẽ bùa, bắt quỷ, xem chừng là rất là thần thông quảng đại.
"Để cho bà chăm nó tiếp, bà giết chết con tôi lúc nào tôi cũng không hay!
Nói xong cô ta lập tức về nhà, muốn đưa con trai lên huyện.
Lời này như xát muối vào tim bà Tưởng, bà ấy cuống đến chảy cả nước mắt. Làm gì có bà nào không thương cháu, lúc nào chẳng trông cho nó được khỏe mạnh, bà ấy thật sự không ngờ mình chỉ nhất thời hồ đồ mà bị con dâu tước đoạt mất cơ hội được chăm nom cháu trai.
"Lỵ Hồng, sau này mẹ sẽ không như vậy nữa, mẹ nghe con hết, con đừng đưa Tiểu Đông đi, công việc con bận rộn như thế, con không chăm nó được đâu..." Bà Tưởng van nài.
Cô con dâu này của bà ấy từ trước đến nay vô cùng ghê gớm, bà ấy chỉ có một đứa con trai duy nhất, sợ sau này già yếu nằm một chỗ con dâu không đối xử tốt với mình nên trước mặt cô ta bà ấy luôn cẩn thận lấy lòng.
"Không đời nào, bà đừng có mơ, cùng lắm thì tôi từ chức ở nhà chăm nó! Chung Lỵ Hồng vẻ mặt kiên quyết nói, hiển nhiên là phẫn nộ cực điểm đối với hành động của mẹ chồng.
Linh Bảo quan sát tướng mạo của Chung Lỵ Hồng rồi lên tiếng:
"Con cái tự mình chăm sóc đúng là sẽ tốt hơn, nhưng gần đây tốt nhất chị không nên đưa thằng bé lên huyện. Nếu không, không quá ba ngày, hai mẹ con sẽ phải chia lìa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vận mệnh của con người đều không ngừng thay đổi, có lẽ là do ngày hôm qua cô đưa bùa, khiến cho Chung Lỵ Hồng kiên quyết muốn đưa đứa nhỏ lên huyện, bây giờ từ diện mạo của cô ta Linh Bảo đã nhìn ra cô ta sắp phải trải qua đại hạn, gặp phải tình cảnh thảm thương mẹ con chia lìa.
Linh Bảo tìm đường con cái trong lá số tử vi của Chung Lị Hồng xem thử, không ngờ lại phát hiện trong vòng ba ngày tới Tiểu Đông sẽ bị bọn buôn người bắt cóc bên ngoài bệnh viện. Bà cụ và bố mẹ mất con, mất cháu thực sự đáng thương, thế nên cô mới không nhịn được mà nói thêm một câu.
Lời này hiển nhiên lại chọc trúng cơn điên của Chung Lị Hồng: "Mẹ mày, có phải đầu óc mày có vấn đề không! Dám nguyền rủa con trai tao! Tao xé rách miệng mày ra bây giờ con đĩ này!”
Cô ta vừa chửi vừa giơ tay muốn đánh Lục Linh Bảo.
Linh Bảo chưa từng bị người ta mạo phạm như vậy, có chút tức giận dùng lực đẩy một cái, Chung Lỵ Hồng nhất thời lảo đảo.
Ý thức được thể lực chênh lệch so với cô, Chung Lị Hồng không dám ra tay nữa những vẫn tiếp tục mắng chửi om sòm. Linh Bảo đau đầu không chịu được, cô nhéo nhéo huyệt thái dương bị làm ầm ĩ đến ong ong, quyết định từ nay về sau hễ là chuyện liên quan đến trẻ con đều phải hết sức cẩn thận, không bao giờ nhiều lời nữa.
Ầm ĩ đến nước này, Linh Bảo dứt khoát lấy năm mươi đồng hôm qua đưa cho bà Tưởng, đau đầu phất phất tay nói:
"Trả lại tiền cho các người, đi nhanh đi, để cho tôi được yên."
Mạnh Mẫn đi vào thôn Bạch Đế, bà ấy tìm bừa một người bên đường hỏi thăm đường, lại vừa khéo hỏi trúng bà Trương. Lúc này Mạnh Mẫn mới phát hiện cô gái kia có danh tiếng rất cao trong lĩnh vực này, không chỉ biết xem bói, còn có thể vẽ bùa, bắt quỷ, xem chừng là rất là thần thông quảng đại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro