Đại Sư Huyền Học Xuống Núi Làm Thiên Kim Nhà Hào Môn
Chương 10
Tiểu Thổ Âu
2024-08-18 10:12:24
Lan Tâm quay đầu nhìn qua, Tô Tô đang bưng canh đi ra từ phòng bếp. Kết quả đúng lúc nhìn thấy Tô Tô trật chân một cái.
“Rầm.” Tô Tô ngã xuống, bát canh bay về phía trước, người thì ngã nằm trên mặt đất.
Mọi người vội vàng đi qua đỡ Tô Tô lên: “Tô Tô không sao chứ? Ngã có bị thương không?”
Tô Tô lắc đầu, trong lòng bàn tay không có vết thương, nhưng nhìn cái bát vỡ trên mặt đất, cô thở dài than trách nói: “Chỉ đáng tiếc cho phật nhảy tường, em gái còn chưa được ăn nữa! Sao con lại đi không vững mà ngã chứ?”
Người khác không rõ, nhưng Lan Tâm lại nhìn rất rõ, vừa rồi rõ ràng là có một luồng khí đen quấn trên chân của Tô Tô, vì vậy mới dẫn tới Tô Tô bị ngã.
Nhưng lời này không thể nói, sợ rằng mọi người sẽ không tin.
Tô Lập lại kinh ngạc nói: “Cái gì? Em làm phật nhảy tường?” Tô Lập nghiêng đầu nhìn về phía cái bát vỡ, quả nhiên, nguyên liệu rơi tán loạn trên mặt đất chính là của phật nhảy tường, Tô Lập vỗ đùi, vội vàng hỏi: “Ôi trời, tiếc quá! Trong bếp còn có không?”
******
Lan Tâm có hơi khó hiểu, Tô Lập này nhìn cũng rất ổn trọng, tại sao lại vì một đĩa thức ăn mà tiếc nuối thành như thế này?
Lại nhìn những người khác, bọn họ cũng đều mang vẻ mặt tiếc nuối, Lan Tâm có hơi không hiểu.
Tô Tô đáng tiếc nói: “Phần chưa đựng hết còn lại có lẽ chỉ còn non nửa bát, hơn nữa bên trong cũng không còn lại bao nhiêu cái!”
Ba Tô an ủi nói: “Không sao không sao, lần sau lại làm, các con mau ngồi xuống đi, A Nhiên, em múc phần còn lại ra cho Lan Tâm đi, anh đi dọn sàn nhà.”
Vừa nói ông vừa đẩy mấy người muốn giúp ngồi xuống, tự mình đi lấy chổi.
Ba người ngồi xuống đợi mọi người cùng ăn, Lan Tâm nhìn những món ăn nghe nói đều là do một mình Tô Tô làm, vịt rang muối, thịt kho tàu, cá hấp, thịt luộc thái lát, tôm xào cay, canh xương, những món chính này đã rất phong phú, còn có rất nhiều đồ chay!
Lan Tâm không nghĩ tới còn có cả đồ ăn Tứ Xuyên, dẫu sao những món ăn này sắc hương đều đủ, vị thì còn chưa thử, không rõ, nhưng chắc cũng sẽ ngon.
Lúc này, mẹ Tô bưng một cái bát nhỏ đặt ở trước mặt Lan Tâm, Tô Tô có hơi không tự nhiên mở miệng nói: “Em gái, em đừng để bụng! Không phải là chị cố ý ngã để em không ăn được đâu.
Chị nấu giỏi nhất chính là phật nhảy tường, chẳng qua phật nhảy tường này làm rất tốn thời gian, bây giờ không kịp nữa. Chút còn lại này em đừng ghét nhé, em thử đi. Nếu em cảm thấy ngon ngày mai chị lại làm tiếp.”
Lan Tâm lắc đầu tỏ ý mình không để bụng, dưới sự ra hiệu của mẹ Tô, cô cầm thìa múc gân bò lên thử một miếng, vừa cho vào miệng, Lan Tâm nhướng mày, lập tức ngồi thẳng người.
Đợi nuốt xuống, Lan Tâm cảm thấy vừa mềm vừa trơn, hương vị đậm đà, béo mà không ngấy, trong vị còn vị.
Đây chính là phật nhảy tường ngon nhất Lan Tâm đã từng ăn, cô ăn hai ba miếng là hết sạch phật nhảy tường ở trong bát.
Lan Tâm còn chưa đã thèm lúc này mới nghĩ tới, có chút đau lòng nói: “Vừa rồi rơi xuống đất đều là phật nhảy tường cho con ăn sao?”
Mọi người gật đầu, tâm trạng của Lan Tâm càng xấu hơn, trong lòng nghĩ phải mau xử lý những khí đen kia, vậy mà lại dám lãng phí món ngon mỹ vị như vậy, thật đúng là tội không thể tha!
Sau khi ba Tô ngồi xuống, mọi người đều bắt đầu động đũa.
Lan Tâm thử hết các món một lượt, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Tô: “Những món này đều là do chị làm sao?”
Sau khi có được lời khẳng định, Lan Tâm giơ ngón tay cái lên: “Chị lợi hại thật. Không giống em, nấu mì thôi cũng bị nhão nữa.”
Mẹ Tô vừa gắp thức ăn cho Lan Tâm, vừa đau lòng nói: “Vậy con phải ăn nhiều một chút, chẳng trách con gầy như thế này!”
Nghĩ tới Lan Tâm nói nấu mì cũng bị nhão, nhưng nó lại sống một mình lâu như vậy, bà vội vàng hỏi: “Vậy bình thường con ăn uống như thế nào?”
“Rầm.” Tô Tô ngã xuống, bát canh bay về phía trước, người thì ngã nằm trên mặt đất.
Mọi người vội vàng đi qua đỡ Tô Tô lên: “Tô Tô không sao chứ? Ngã có bị thương không?”
Tô Tô lắc đầu, trong lòng bàn tay không có vết thương, nhưng nhìn cái bát vỡ trên mặt đất, cô thở dài than trách nói: “Chỉ đáng tiếc cho phật nhảy tường, em gái còn chưa được ăn nữa! Sao con lại đi không vững mà ngã chứ?”
Người khác không rõ, nhưng Lan Tâm lại nhìn rất rõ, vừa rồi rõ ràng là có một luồng khí đen quấn trên chân của Tô Tô, vì vậy mới dẫn tới Tô Tô bị ngã.
Nhưng lời này không thể nói, sợ rằng mọi người sẽ không tin.
Tô Lập lại kinh ngạc nói: “Cái gì? Em làm phật nhảy tường?” Tô Lập nghiêng đầu nhìn về phía cái bát vỡ, quả nhiên, nguyên liệu rơi tán loạn trên mặt đất chính là của phật nhảy tường, Tô Lập vỗ đùi, vội vàng hỏi: “Ôi trời, tiếc quá! Trong bếp còn có không?”
******
Lan Tâm có hơi khó hiểu, Tô Lập này nhìn cũng rất ổn trọng, tại sao lại vì một đĩa thức ăn mà tiếc nuối thành như thế này?
Lại nhìn những người khác, bọn họ cũng đều mang vẻ mặt tiếc nuối, Lan Tâm có hơi không hiểu.
Tô Tô đáng tiếc nói: “Phần chưa đựng hết còn lại có lẽ chỉ còn non nửa bát, hơn nữa bên trong cũng không còn lại bao nhiêu cái!”
Ba Tô an ủi nói: “Không sao không sao, lần sau lại làm, các con mau ngồi xuống đi, A Nhiên, em múc phần còn lại ra cho Lan Tâm đi, anh đi dọn sàn nhà.”
Vừa nói ông vừa đẩy mấy người muốn giúp ngồi xuống, tự mình đi lấy chổi.
Ba người ngồi xuống đợi mọi người cùng ăn, Lan Tâm nhìn những món ăn nghe nói đều là do một mình Tô Tô làm, vịt rang muối, thịt kho tàu, cá hấp, thịt luộc thái lát, tôm xào cay, canh xương, những món chính này đã rất phong phú, còn có rất nhiều đồ chay!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lan Tâm không nghĩ tới còn có cả đồ ăn Tứ Xuyên, dẫu sao những món ăn này sắc hương đều đủ, vị thì còn chưa thử, không rõ, nhưng chắc cũng sẽ ngon.
Lúc này, mẹ Tô bưng một cái bát nhỏ đặt ở trước mặt Lan Tâm, Tô Tô có hơi không tự nhiên mở miệng nói: “Em gái, em đừng để bụng! Không phải là chị cố ý ngã để em không ăn được đâu.
Chị nấu giỏi nhất chính là phật nhảy tường, chẳng qua phật nhảy tường này làm rất tốn thời gian, bây giờ không kịp nữa. Chút còn lại này em đừng ghét nhé, em thử đi. Nếu em cảm thấy ngon ngày mai chị lại làm tiếp.”
Lan Tâm lắc đầu tỏ ý mình không để bụng, dưới sự ra hiệu của mẹ Tô, cô cầm thìa múc gân bò lên thử một miếng, vừa cho vào miệng, Lan Tâm nhướng mày, lập tức ngồi thẳng người.
Đợi nuốt xuống, Lan Tâm cảm thấy vừa mềm vừa trơn, hương vị đậm đà, béo mà không ngấy, trong vị còn vị.
Đây chính là phật nhảy tường ngon nhất Lan Tâm đã từng ăn, cô ăn hai ba miếng là hết sạch phật nhảy tường ở trong bát.
Lan Tâm còn chưa đã thèm lúc này mới nghĩ tới, có chút đau lòng nói: “Vừa rồi rơi xuống đất đều là phật nhảy tường cho con ăn sao?”
Mọi người gật đầu, tâm trạng của Lan Tâm càng xấu hơn, trong lòng nghĩ phải mau xử lý những khí đen kia, vậy mà lại dám lãng phí món ngon mỹ vị như vậy, thật đúng là tội không thể tha!
Sau khi ba Tô ngồi xuống, mọi người đều bắt đầu động đũa.
Lan Tâm thử hết các món một lượt, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tô Tô: “Những món này đều là do chị làm sao?”
Sau khi có được lời khẳng định, Lan Tâm giơ ngón tay cái lên: “Chị lợi hại thật. Không giống em, nấu mì thôi cũng bị nhão nữa.”
Mẹ Tô vừa gắp thức ăn cho Lan Tâm, vừa đau lòng nói: “Vậy con phải ăn nhiều một chút, chẳng trách con gầy như thế này!”
Nghĩ tới Lan Tâm nói nấu mì cũng bị nhão, nhưng nó lại sống một mình lâu như vậy, bà vội vàng hỏi: “Vậy bình thường con ăn uống như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro