Đại Sư Huynh Muốn Cưới Ta

Đều làm phản à?

2024-09-29 02:06:37

" Muội.. Muội nhìn ta vậy làm gì.. "

" Hả.. Muội không nhớ ra huynh nên nhìn thôi. "

Dạ Minh nhìn đối mắt nàng lại quay sang Hoa Thanh Viễn.

" Nhìn ta làm gì? "

Hoa Thanh Viễn ánh mắt có chút lạnh nhạt nhìn Dạ Minh, hắn lại nhìn sang Hoa Trúc Vân một cái liền không nói gì, điềm tĩnh rót trà.

" ... "

" Viễn Nhi, đừng có bắt nạt Tư Thanh. "

" Hoa Thanh Viễn nghe chưa hả? "

Dạ Minh hất mặt cao lên vì được Thẩm Tuyết bênh vực, lại đá vào chân Hoa Thanh Viễn một cái, nhận lại một cái lườm Dạ Minh hắn mới ngoan ngoãn ngồi xích qua Thẩm Tuyết không dám nhúc nhích, đường đường là thái tử mà như này thì cũng quá là buồn cười chết người ta rồi đi?.

* phụt * Hoa Trúc Vân nhịn cười không được, cúi gầm mặt xuống bàn đôi vai run rẩy thấy rõ, sau đó liền véo má bản thân ngồi dậy với khuôn mặt timhr bơ, bày ra bộ mặt như chưa có chuyện gì, tay đặt lên gối vỗ nhẹ mấy cái, giọng nói non nớt.

" Mẫu thân, con đói rồi. "

Mọi người đều quay lại nhìn Hoa Trúc Vân, Hoa Thanh Viễn nhìn y có chút không hiểu, không phải vừa ăn sáng sao? Còn chưa đến giờ cơm trưa mà? Bình thường muội ấy có ăn nhiều đến vậy sao?

" ... "

" Ngọc Linh, dọn cơm đi. "

Hoa Trúc Vân chợt nghĩ đến nam nhân nàng gặp trên đường có chút tò mò, có lẽ vì sự cao ngạo ấy hoặc do sư đệ bên cạnh hắn khiến người khác càng chú ý, điều này không khỏi khiến nàng tò mò về thân phận bọn họ.

" Có tâm sự à? Ai bắt nạt muội ?"

Dạ Minh nhìn Hoa Trúc Vân đang cúi mặt, cái vẻ mặt trầm tư như vừa bị nam nhân đá, hắn trước đây thấy nàng như vậy là lần bị người ta bắt nạt.

" Không có, chỉ là muội đang nghĩ đến nam nhân chúng ta gặp khi nãy thôi. "

Dạ Minh định nói gì đó nhưng rồi lại thu về, cơm được người hầu dọn lên, Dạ Minh lấy cơm cho nàng, không nhanh không chậm vừa gấp đồ ăn vào bát của nàng lại vừa nói.

" Ăn cơm đi, chuyện đó ta sẽ giúp muội điều tra. "

" Thật á, cảm ơn huynh nhiều, yêu huynh. "

Ánh mắt cả nhà đều dồn trên người Hoa Trúc Vân, có lẽ vì gia đình chỉ có mỗi nàng là nữ nhi nên đều hết mực cưng chiều nàng, chỉ để lại Dạ Minh hắn khuôn mặt hơi ửng đỏ, đôi tai sớm đã đỏ như quả ớt nhưng vẫn cố giữ ra nét bình tĩnh.

" Mọi người đừng nhìn nữa.. Con sẽ ngại đó, mau ăn cơm đi. "

" Da mặt ngươi dày lắm, còn biết cái gì là ngại sao. "

" ..A Thanh!!.. hứ.. "

Dạ Minh hắn lườm Hoa Thanh Viễn một cái, chân vẫn thuận mà đá vào chân Hoa Thanh Viễn một cái, sau lại rúc sang chỗ Hoa Trúc Vân cùng Thẩm Tuyết, hắn dù sao cũng sợ Hoa Thanh Viễn sẽ đánh hắn đến cháo cũng không thể nuốt được.

Thẩm Tuyết sắp xếp người mang lên rượu anh đào mà người ủ được, Hoa Thanh Viễn cùng Dạ Minh và Hoa Thúc Minh uống rượu, mặt trời cũng xuống, Thẩm Tuyết không an tâm Dạ Minh hắn khuôn mặt ửng đỏ như đít khỉ ấy về cung tránh lại bị hoàng đế tẩn cho, liền sắp xếp để Dạ Minh ở lại phủ, cũng có người đi thông báo.

" aiz. "

Hoa Trúc Vân sau khi được hai người Dạ Minh cùng Hoa Thanh Viễn mỗi người chiếm một bên má hôn một cái rồi ai mới đường nấy đi về phòng liền có chút ghét bỏ mà lấy khăn tay chùi, nàng ghét nhất là mùi rượu trên người nam nhân, bình thường Dạ Minh không nói còn huynh trưởng sẽ không đến gần nàng, hôm nay huynh trưởng vậy mà lại vì ghen với Dạ Minh mà cũng trong lúc có men rượu còn hôn lên má nàng một cái, cũng may là nàng không dị ứng không nàng chắc chắn méc đại ca tẩn hai người bọn họ.

Sau khi mục dục thay y phục xong, Hoa Trúc Vân lon ton chạy vào phòng Thẩm Tuyết, thấy mẫu thân đang ngồi trên giường đọc sách liền bò lên bóp vai cho y, lại tò mò hỏi dò.

" Mẫu thân, ngày mai chúng ta đến nhà ông ngoại rồi, con có thể học y dược của Thẩm gia được không? "

" Con muốn học sao, sao đột nhiên lại muốn học? "

" Vâng..con muốn eheh."

" Được, ngày mai ta sẽ nói với ngoại tổ phụ con một tiếng. "

Thẩm Tuyết xoa đầu Hoa Trúc Vân dường như có suy nghĩ gì đó, muốn nói lại thôi, chỉ nhẹ giọng tay véo nhẹ lên má bánh bao Hoa Trúc Vân.

" Mau về nghỉ ngơi đi, trễ rồi, sáng mai phải dậy sớm đấy. "

" Dạ, mẫu thân nghỉ ngơi đi ạ, con về trước đây, ngày mai gặp lại. "

Thẩm Tuyết cùng một tình với Hoa Trúc Vân, không thích hơi rượu, mỗi lần Hoa Thúc Minh có hơi men đều không dám đến gần nàng, hai người cứ vậy những ngày say liền ngủ riêng, Thẩm Tuyết cũng không bận tâm, bỏ sách xuống rồi đắp chăn ngủ.

[ ... ]

" ĐẠI SƯ HUYNH, CƯỚP ĐÂU, NGƯỜI ĐÂU, HUYNH Ở ĐÂU, HUYNH BỊ QUỶ DẤU RỒI HẢ? HAY BỊ CƯỚP TẨN RỒI??? "

" ĐỒ KHỐN THẨM TỬ NGỌC, HUYNH LỪA TA. HUYNH MAU CÚT RA ĐÂY CHO LÃO TỬ, ĐỒ KHỐN NẠN. "

Thẩm Tử Ngọc đứng trên mái nhà nhìn Bạch Thành Phong đang như phát điên mà gào bên dưới, hắn không muốn nói với tên sư đệ này, từ nhỏ đã lắm lời, lớn lên còn mắng cả hắn, hắn biết tên này lúc nhỏ đáng yêu lớn lên lại thành kẻ như vậy sớm sẽ không thu hắn làm sư đệ bên cạnh.

" Ồn chết được. "

Một đạo kiếm quang loé lên quanh người Bạch Thành Phong, chặt đầu một con rắn phía sau lưng, song cũng bị lộ vị trí, Bạch Thành Phong nhìn thấy là Thẩm Tử Ngọc liền xuất quỷ nhập thần hiện bên cạnh hắn, vừa đến bên cạnh miệng đã không ngừng phun châu nhả ngọc bên tai đại sư huynh của hắn.

" Đồ lừa đảo, huynh dám chơi ta. Đồ khốn, huynh có tin ta méc sư tôn cùng mấy vị sư huynh là huynh bắt nạt ta không, huynh còn có lương tâm không, ta không phải huynh đại sư huynh xem ta có tẩn chết huynh không, phụ mẫu huynh còn dám lừa ta, huynh đúng là không bằng cẩu a."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


* bíp bíp bíp *

" Tình huống phát sinh, không phải do ta, ta cũng không làm gì được, tạm rút về đi. "

Thẩm Tử Ngọc cùng Bạch Thành Phong ngự kiếm trở về tông môn, dự định vài ngày nữa mới quay lại xem tình hình, không được còn phải đi mượn người, nghĩ đến đem theo một đám sư đệ thì quá ồn, đem theo sư tôn thì cũng quá nhạt, càng nghĩ hắn càng thêm đau đầu.

" Huynh cẩn thận đệ mách sư phụ huynh lừa đệ, để ông ấy phạt đệ, đồ lừa đảo. "

" Đệ còn nói ra lời nào nữa ta nghe không thuận tai cẩn thận ta vứt đệ xuống đấy, đừng quên bản thân đang đi nhờ. "

" ... "

Bạch Thành Phong trong miệng còn muốn phát ra mấy âm thanh nữa liền nghẹn lại trong lòng, đại sư huynh hắn luôn thích ngự kiếm ở độ cao ngàn mét, hắn không dám đem tính mạng ra đùa giỡn, lại nhìn xuống bên dưới sâu hun hút không thấy đáy bản thân liền muốn ngất luôn cho rồi.

Bạch Thành Phong hắn không phải không ngự được kiếm, chẳng qua còn chưa vào Mộ Tâm Kiếm chọn kiếm bản mệnh, lại chê kiếm gỗ sư tôn khắc xấu quá nên ra ngoài chỉ đem theo cây quạt để đu đưa trên cây chứ ngự thì.. Rớt đợp đợp như ếch. Nếu không phải Thẩm Tử Ngọc ổn định, với cái miệng của Bạch Thành Phong sớm đã bị Lạc Phong Kiếm của Thẩm Tử Ngọc đá rớt xuống từ lâu.

[ Đỉnh núi Vô Tâm Phong ]

" Tử Ngọc. "

Vừa đến đỉnh núi, hắn cùng sư đệ còn chưa về đến nơi đã bị một tiếng gọi cắt ngang, hắn nhìn xuống thấy là sư tôn liền không nói hai lời trực tiếp ngự kiếm đi luôn để lại sư tôn hắn phía sau đuổi theo, sau khi đưa Bạch Thành Phong về lại Tuyệt Tâm Viện liền thu lại kiếm, sư tôn hắn cũng đuổi đến.

" ... "

" Sư tôn. "

Cả hai người bọn họ cung kính hành lễ, Trường Nguyệt trong lòng tức giận cũng không thể làm gì.

" Sao Thành Phong cũng ở đây? "

" ... "

" ... "

" Con gọi đệ ấy theo. "

Thẩm Tử Ngọc hắn đây không phải bao che, chẳng qua hắn muốn ngủ rồi, đi đường một ngày lại gặp sư đệ lải nhải bên tai hắn không ngừng, hắn hiện tại lười động, hơn nữa nếu không sớm kết thúc chuyện này một cách hợp lý, sư tôn chắc chắn sẽ đem hắn cùng lục sư đệ nhà hắn được nghe kiến thức một đêm.

Hắn nghe nhiều nhất, nhiều là vì sư đệ gây chuyện hắn cũng bị lôi theo để nghe chung, hắn liền nghe đến thuộc lòng.

" Được, vậy ta bỏ qua cho nó. Nhiệm vụ của con thế nào rồi? Lấy được linh thạch chưa? "

" .... "

Thẩm Tử Ngọc không muốn trả lời, cái Nguyệt Tâm Phong này thật sự nghèo đến đổ cũng không đào ra được, hắn quay lại vỗ đầu Bạch Thành Phong một cái, rồi liền ngự kiếm rời đi.

" ... "

" Cái đó sư phụ.. Thật ra gặp vấn đề, sư huynh nói.. ít hôm nữa sẽ xuống núi hoàn nhiệm vụ.. Cái đó con cũng đi trước. "

Nói rồi Bạch Thành Phong nhanh chóng chạy đi mất, hắn còn không đi đợi sư phụ kịp hiểu ra vấn đề sẽ không đi được nữa, một tiếng đóng cửa " rầm " đèn trong phòng cũng tắt ngay lập tức.

Trường Nguyệt khẽ chớp mắt, hắn sau khi hiểu ra vấn đề thì 2 trẻ nhỏ đã rời đi, hắn liền phất tay áo bộ dáng tức giận, không nói được cũng không thể làm gì được, một đứa thì ngự kiếm nhanh muốn trốn hắn đuổi không kịp, một đứa thì chuyên về phù ẩn, nhiều cửa ải tông môn cũng do hắn đặt ra đối mặt với hắn thật sự rất phiền phức.

" 2 đứa nhóc con giỏi lắm, xem ta sau này làm sao xử lý các con. "

Nói rồi hắn cũng không ở lại, lập tức rời đi dường như đi tìm ai đó.

Chương 5.: 1 : Tiểu Nhân.

[ Hoa Phủ ]

" Hễ, nhiều đồ quá, huynh trưởng giúp muội cầm đi. "

Hoa Trúc Vân tay chân không ngừng đem đồ để lên xe, thói quen liền gọi Hoa Thanh Viễn.

" Vậy con hồi cung trước, gặp lại mọi người sau. "

Hoa Trúc Vân vừa gọi Hoa Thanh Viễn chân trước chân sau đã chạy đến bên cạnh Dạ Minh, Dạ Minh lễ phép cúi chào Hoa phụ, mẫu, sau liền cúi người xoa má Hoa Trúc Vân, đưa cho y mấy viên kẹo mà hôm qua hắn quên đưa cho nàng, lại hôn lên má nàng một cái.

" Tường Nhi, ta về cung đây, có thời gian đến điện ta chơi. "

" Được, đi nhà ngoại về muội sẽ vào. "

" Nhất ngôn cửu đỉnh. "

Nói rồi Hoa Trúc Vân cùng Dạ Minh khoá tay, Dạ Minh còn hôn lên trán nàng một cái, muốn nói gì đó nhưng bị một lực từ sau Hoa Thanh Viễn thẳng chân đá vào mông một cái, hắn mới buông tay mà quay lại, còn ý định nói gì đó chợt thấy Hoa Thanh Viễn rút kiếm hắn cũng không dám bước lại một bước.

" Mau mau, mau về, đại tướng quân muốn giết người rồi. "

Hoa Thanh Viễn lúc này dường như ăn phải thuốc nổ, cả kiếm cũng rút, mà cũng phải thôi. Muội muội bảo bối của hắn vậy mà bị Dạ Minh chiếm hời hắn không tức giận ta cũng thấy lạ.

" hỡ? "

Hoa Trúc Vân còn chưa kịp hiểu vấn đề liền được Hoa Thanh Viễn cúi người xuống bế lên ngựa, hắn cẩn thận lấy đấu lạp che cho nàng, sau đó liền lên ngựa ngồi phía sau nàng, hắn lệnh cho người đi sau, còn bản thân thúc ngựa đưa nàng rời đi trước.

[ Ma Giới chính điện ]

" Báo, Chủ Thượng, có kẻ nói dạo này nhân giới có người của Ma Giới chúng ta qua lại với Quỷ giới làm loạn nhân giới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


" ... "

" ... ????? "

Trình Nhược Phong ngồi trên ghế nhắm mắt, sau chỉ nhàn nhạt hỏi.

" Các ngươi rốt cuộc đử lý chưa. "

" Chủ Thượng thuộc hạ từng đuổi theo nhưng bị mất dấu, thêm cả hình như số lượng rất nhiều, dường như có âm mưu, hơn nữa thần cũng có gặp qua người của Trường Tâm Tông. "

Nghe đến đây Trình Nhược Phong như có gì đó khó nói, hắn phất tay áo ngồi xuống ghế lại suy nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng.

" Người vào hoàng cung tìm hoàng đế, nói hắn chuẩn bị một đội quân tinh nhuệ nhỏ cùng ngươi phối hợp, ta đi Trường Tâm tông tìm tên khốn Thẩm Tử Ngọc một chuyến. "

" Tuân lệnh. "

* hắt xì. * Thẩm Tử Ngọc cau mày, hắn khẽ hít một hơi điều khí đứng dậy, hắn trước nay hiếm có dáng vẻ như vậy, hơn nữa sức khỏe tốt không đến mức bị cảm lạnh mà.

" Là kẻ nào mắng sau lưng ta, chắc lại là tên cẩu ma đầu kia. "

" Ngươi mắng ai đấy. "

Trình Nhược Phong từ sau xuất hiện, Thẩm Tử Ngọc cũng không cho hắn mặt mũi.

" Mắng ngươi. "

2 từ này khiến Trình Nhược Phong tức giận, hắn đập bàn một cái một đạo khí hướng đến Thẩm Tử Ngọc. Trình Nhược Phong vừa đến nơi liền đánh nhau với Thẩm Tử Ngọc, hắn không đổi sắc mặt không đánh chỉ tránh đi, cái danh đại sư huynh của hắn cũng không phải hư dành mà có, bất chợt Thẩm Tử Ngọc lên tiếng.

" Còn dám ra tay đánh nữa ta gọi sư tôn đá ngươi ra khỏi đây. "

" ... "

Chưởng vừa ra khiến hắn gấp rút thu lại nhưng không kịp hồ nước phía sau một trận chấn kinh cột nước cao bắn lên, Trình Nhược Phong hất y phục ngồi xuống, rót trà đẩy qua Thẩm Tử Ngọc phía đối diện.

" Có chuyện muốn thương lượng. "

Thẩm Tử Ngọc nhàn nhạt nhìn sắc mặt hắn, lúc sau chỉ trả lời " nói "

" Ngươi nói chuyện với cửu cửu như vậy à? "

" Sư.. "

" Được được. "

Trình Nhược Phong trong lòng tức giận cũng không nói nên lời, nếu không phải hắn chỉ có một muội muội và một đứa cháu là Thẩm Tử Ngọc sớm đã đánh chết hắn. Sở dĩ Trình Nhược Phong đánh không được với Trường Nguyệt, dù sao lão nhân gia sống thọ hơn người bình thường mà, nhưng nếu nói cháu trai hắn tâm cơ 1 thì sư tôn hắn 100. Tốn không ít, hắn không dám động vào.

" Lần này Ma Giới cùng Quỷ Giới có kẻ tạo phản đang kết bè phái làm loạn nhân gian, ta muốn nhờ.. "

Còn chưa để Trình Nhược Phong nói hết 2 tiếng " Không cần. "khiến Trình Nhược Phong nuốt giận mà vuốt đuôi rồng.

" Đừng có ngắt lời người khác như vậy chứ. "

" Chuyện đó con đang điều tra, không cần nhờ. "

Thẩm Tử Ngọc uống trà sao lại tay đưa ra trước mặt Trình Nhược Phong, hắn không khỏi thở dài lấy ra một chiếc túi màu vàng, được thêu hoa anh thảo.

" được rồi, trong này là 100 linh thạch trung phẩm. "

" .... "

" 500?, 1000? "

" 3000, không được đòi hỏi thêm nữa. "

Trình Nhược Phong tức giận hắn vỗ bàn một cái, nam nhân đối diện hắn nhìn cũng không nhìn chỉ thu về chiếc túi đêm số lượng xong lại sảng khoái đáp lời.

" Được. Có chuyện sẽ truyền thư. "

" Vậy ta về trước, có gì hãy liên lạc với ta, còn có, ăn uống vào, gầy rồi. "

" Vâng. "

Thẩm Tử Ngọc vội đứng dậy hành lễ với Trình Nhược Phong lại ném cho người đối diện vài tấm bùa, tuy hắn hay đối khẩu, nhưng luôn xem Trình Nhược Phong là người thân, dù sau lúc nhỏ cũng do vị cửu cửu này chăm sóc, tuy tính tình không được tốt nhưng đối với hắn vạn phần nuông chiều.

Còn bùa ấy à, lấy từ chỗ lục sư đệ ấy.

[ Thẩm Phủ ]

" Aiza bọn trẻ về rồi. "

Thẩm lão phu nhân cùng Thẩm lão gia từ sớm đã ở cửa đợi đón Thẩm Tuyết, nhưng chỉ thấy nàng cùng huynh trưởng cưỡi ngựa đến, vừa thấy nàng được Hoa Thanh Viễn bế xuống Thẩm lão gia liền bế nàng trong tay.

" mau, mau vào nhà ngồi. "

Xe ngựa phía sau cũng đến ngay sau đó, Hoa Thanh Viễn nhìn một lượt rồi không nói gì, Thẩm Tuyết bảo hạ nhân đem đồ đac chuẩn bị vào rồi đi vào.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Hoa Thanh Viễn mới theo bước mẹ bước vào chính đường, Thẩm phu nhân đang đút nho cho Hoa Trúc Vân, còn nàng miệng vừa luyên thuyên vừa nhai, lại vừa đấm bóp chân không ngừng.

Hoa Thanh Viễn cúi đầu chào trưởng bối, sau liền ôm lấy Hoa Trúc Vân đặt trên chân giúp nàng xoa bóp chân, lâu rồi mới để nàng ngồi trên lưng ngựa lâu lại bị tê chân rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Sư Huynh Muốn Cưới Ta

Số ký tự: 0