Ta về nhà rồi m...
2024-09-29 02:06:37
"Con về rồi đâyyy."
" ปล?"
Hoa Trúc Vân vừa ngẩn mặt lên liền ngơ ngác, người canh cửa đâu? Phụ mẫu đâu? Ca ca đâu? Sao cửa nhà còn khóa? Hoa Trúc Vân nhìn xung quanh vắng lặng đến kì lạ.
Đám người chưa phản ứng được lại thấy Hoa Trúc Vân đang trèo tường vào nhà. Hoa Thịnh Vũ cùng Hoa Thích Văn lấy tay che mặt đến cạn lời.
"Nhị tỷ. "
"A" Hoa Trúc Vân vừa quay đầu liền trượt tay ngã vào trong nhà, nàng đè lên vườn hoa của Thẩm Tuyết, có cánh hoa làm vật tiếp đất nên cũng không đau người mấy.
"...."
"Xong rồi, hoa của mẫu thân xong đời rồi, nhị tỷ cũng sắp tàn rồi."
Hoa Thích Văn khẽ cười cười bên cạnh nói chuyện với Hoa Thịnh Vũ, tam ca hắn chỉ lắc đầu tỏ vẻ hoa cũng đâu phải ta làm mà ta phải lo.
Hai nam hài tử nhìn nhau rồi nhìn sang đám người cao cao đang đứng kế bên, Hoa Thịnh Vũ mở miệng " mở cửa
" chỉ thấy cánh cửa nhanh chóng mở ra.
" Không ngờ Hoa Gia có tiểu sư muội trông ngốc ngốc như kia mà đệ đệ lại được ra mặt. "
Bạch Thành Phong nghiêm lúc nhìn không khỏi cảm thán, hắn biết đệ đệ tiểu sư muội vừa dùng là sinh văn, có thể điều khiển theo ý muốn vật trong cảnh giới cho phép.
"Mọi người vào đi ạ. "
Cả hai nam hài tử lễ phép đứng một bên để nhóm người Thẩm Tử Ngọc vào trước mới bước theo vào, cánh cửa lần nữa được khoá
" Tiêu quản gia, lão gia gia. "
"Tiểu thư. "
"Tam công tử, tứ công tử. "
Hoa Trúc Vân quay đầu lại nhìn hai đệ đệ trên người đang khoác y phục của học viện, không khỏi có chút ngạc nhiên, vì bình thường hai đứa này ít khi thấy đi cùng nhau.
" Hai đệ vừa từ Văn Ngọc giám về à? Mọi người đâu hết rồi? Cửa nhà chúng ta sao khóá? Làm sao thế? "
"Vâng. "
Nói rồi cả hai người đều đi vào trong, Hoa Trúc Vân chống tay lên eo có chút tức giận mà nói.
" Hai đệ có ý gì đấy hả, có tin ta đánh mông hai đệ không?"
" Nhị tiểu thư, vào trong rồi nói. "
Thẩm Tử Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Hoa Trúc Vân, lại đẩy nàng vào, không có gia chủ thì người nhà vào trước khách mới có thế vào.
" Bên ngoài xảy ra vài sự việc rất lạ lão gia cùng hoàng thượng ở lại trong cung, phu nhân đã đi điều tra suốt ngày đều ở hình bộ, còn đại công tử nghe đồn đã đi biên cương phía bắc cùng thái tử. "
" Không đúng, không phải sư tôn của huynh trưởng cũng không đó à, 2 người họ đi đến đó làm gì? "
Hoa Trúc Vân tay đặt lên, ngón tay không ngừng chạm vào mũi, Thẩm Tử Ngọc hơi siết chặt thanh kiếm trong tay, Lục Thành Phong dùng quạt che đi mặt khẽ ho một tiếng.
"Tiểu sư muội hay là muội ở lại phủ đi, bọn ta đi điều tra một chuyến xem sao. "
" Nhưng.. Muội cũng muốn đi. "
"Ố lại đi, Phi Vũ ở lại cùng muội ấy. "
Thẩm Tử Ngọc đứng ra, ánh mắt có chút lạnh lùng liếc về Hoa Trúc Vân phía sau, nói xong hắn liền bước ra khỏi ngưỡng cửa.
" Yên tâm, trước tối sẽ về." Tư Khắc Kỳ truyền lại khẩu hình miệng cho nàng rồi cũng rời đi ngay sau đó, Hồ Phi Vũ nhìn tiểu sư muội lại khẽ thở dài một tiếng, hắn ở lại không phải vì là yếu, mà vì hắn là người có khả năng chăm sóc tiểu sư muội nhất.
" Không sao đâu, có đại sư huynh ở đó. "
"Người muội lo là đại sư huynh, lần trước lén đến phòng huynh ấy tặng hoa muội trồng nở, hình như huynh ấy bị thương, mùi máu rất nặng. "
Hồ Phi Vũ hơi sựng lại, lại lảng tránh ánh mắt đi nhìn ra ngoài không đối diện với tiểu sư muội của hắn, hắn cũng biết rõ đại sư huynh bị nội thương, không, nói đúng hơn là tâm mà song linh hồn, lần độ kiếp từng bị thiên đạo đả thương vì nghĩ theo hướng gian lận, sau này tu vi nâng lên nhưng tâm ma kia mãi luôn quấy phá khiến vết thương trở nặng hơn.
Ngoại trừ sư tôn Trường Nguyệt ra, Hồ Phi Vũ hắn là người thứ 2 biết được thân phận quỷ tộc của Thẩm Tử Ngọc, hắn mấy năm nay chuyên tâm đọc nhiều sách, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách nào cả.
"Nhị tỷ, tỷ dạy đệ luyện kiếm đi."
Hoa Trúc Vân nhìn về phía Hoa Thịnh Vũ lên tiếng, nàng hơi kinh ngạc, tên nhóc này cùng Hoa Thích Văn trước nay chỉ thích văn chương sở học, chưa từng thích binh đao rèn luyện, sao đột ngột vậy?
"Đệ. "
" Đệ muốn đọc sách, không đi cùng đâu. "
"Vậy tứ sư huynh, có thể phiền sư huynh đi cùng tiểu đệ của muội không ạ. "
"Được, cẩn thận đừng để bị thương, có việc thì rung chuông báo hiệu. "
Hồ Phi Vũ buộc lên tay phải Hoa Trúc Vân một chiếc vòng nhưng dường như được làm bằng chỉ, trên đó tổng có 3 chiếc cung linh, lại được điểm thêm vài hồ điệp nhỏ lấp lánh.
Cả hai sư huynh, sư muội, chia nhau ra hai lối đi khác nhau, Tiêu Trọng khẽ thở dài cũng lui đi chuẩn bị thức ăn.
" Hoa Thịnh Vũ đệ nói đi, vì sao muốn tỷ dạy đệ luyện kiếm, mấy năm nay đệ đâu thích nó chứ. "
" Không, chỉ mà hứng thú, đệ cảm thấy nên văn võ song toàn. "
Hoa Trúc Vân không nhìn rõ ánh mắt có tia u sầu của Hoa Thịnh Vũ, hắn vì cái gì thay đổi? Vì hắn nghe người ở trường nói việc thấy xác hai nữ tử kia, về lại nghe phụ mẫu đang nói chuyện cùng nhau, dường như thành Hoàng Dương này sóng gió sắp xảy ra nữa rồi, nhưng hắn có thể khai văn thì sao? Hắn cũng rất yếu, làm sao bảo vệ được ai?
Hoa Trúc Vân cùng đệ đệ luyện kiếm được một canh giờ liền không kiên trì nữa, nàng vứt hẳn cho Hoa Thịnh Vũ hai quyển trục hướng dẫn, nàng ngồi bệt xuống gốc cây đào tựa lưng.
"Bùm." từ gian phòng ở phía đông nổ ra một tiếng lớn, Hoa Trúc Vân sửng người, là phòng của Hoa Thích Văn, nàng cùng Hoa Thịnh Vũ nhanh chóng chạy đến chỉ thấy Hồ Phi Vũ đang dùng khăn tay lau đi nhọ bẩn trên mặt
Hoa Thích Văn.
"Tứ sư huynh, đệ... Làm sao vậy. "
Hoa Trúc Vân hơi cụp mắt xuống, nửa ánh mắt nhìn xuống cả hai người, nhìn vào bên trong phòng mùi hương thảo dược bay ra.
" Khụ.. Cái đó.. "
"Xin lỗi là đệ nghịch trong lúc huynh ấy luyện đan nên.."
"Người không sao thì được rồi, chỉ một gian phòng, xây lại là được. "
"Chà, lớn như vậy rồi?"
"Áaa có quỷ." Hoa Trúc Vân vội chạy về phía Hồ Phi Vũ ôm lấy cổ hắn.
Ân Tử Kỳ dựa sát vào mặt Hoa Trúc Vân thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, hừ một tiếng, đứng thẳng người dậy tay áo phất nhẹ.
"Được rồi, muội đấy tin ta đem muội về nghiên cứu không? "
" Biểu ca. "
Hoa Trúc Vân nghe âm thanh quen thuộc quay đầu lại, dậm chân tức giận đến đỏ mặt, hai má phồng lên được Ân Tử Kỳ ôm lên dỗ dành nàng.
" Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông của ta, lần nào gặp muội ta cũng phải làm cha hết, ta còn chưa có thê tử nữa đấy.
"
"Vị này là? "
" Tại hạ Hồ Phi Vũ Trường Tâm đỉnh tứ đệ tử thân truyền của Tinh Vân Tông Trường Nguyệt trưởng lão. "
Ân Tử Kỳ gật đầu đáp lễ.
"Tại hạ Ân Tử Kỳ, hiệu Trường An Vương, là biểu ca của Tương Nhi. "
Hô Phi Vũ nở nụ cười nhẹ trông vô cùng dịu dàng, Hoa Trúc Vân lúc này mới phản ứng lại, kéo lấy cổ Ân Tử Kỳ.
"Muội bỏ tay ra, có gì bình tĩnh nói. "
Hoa Trúc Vân hai tay vòng cổ hắn ôm hơi chặt, nàng thả lỏng trong lòng Ân Tử Kỳ quay lại nhìn Hồ Phi Vũ.
"Tứ sư huynh, huynh có thể thử bắt mạch cho huynh ấy không, nếu chữa được muội trả tiền cho huynh. "
" Hả? Chữa cái gì? Ta đâu biết nhiều về y thuật đâu? "
Hồ Phi Vũ chưa hiểu sự việc liền nghe tiếng cười của Ân Tử Kỳ, tay bún nhẹ trán Hoa Trúc Vân.
"Biểu muội nói đùa, thân thể ta từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh tật, không cần để tâm. "
Hồ Phi Vũ tuy không quá am hiểu, nhưng ở cùng Trầm Hạo Nhiên lâu ngày có một số thứ hắn cũng được Trầm Hạo Nhiên dạy qua.
" Không sao, ta có thể thử xem. "
Nhìn vào ánh mắt Hoa Trúc Vân, nàng lắc nhẹ lấy cánh tay Ân Tử Kỳ, hắn khẽ thở dài.
"Được được, đều nghe muội hết. Thật là.."
" ปล?"
Hoa Trúc Vân vừa ngẩn mặt lên liền ngơ ngác, người canh cửa đâu? Phụ mẫu đâu? Ca ca đâu? Sao cửa nhà còn khóa? Hoa Trúc Vân nhìn xung quanh vắng lặng đến kì lạ.
Đám người chưa phản ứng được lại thấy Hoa Trúc Vân đang trèo tường vào nhà. Hoa Thịnh Vũ cùng Hoa Thích Văn lấy tay che mặt đến cạn lời.
"Nhị tỷ. "
"A" Hoa Trúc Vân vừa quay đầu liền trượt tay ngã vào trong nhà, nàng đè lên vườn hoa của Thẩm Tuyết, có cánh hoa làm vật tiếp đất nên cũng không đau người mấy.
"...."
"Xong rồi, hoa của mẫu thân xong đời rồi, nhị tỷ cũng sắp tàn rồi."
Hoa Thích Văn khẽ cười cười bên cạnh nói chuyện với Hoa Thịnh Vũ, tam ca hắn chỉ lắc đầu tỏ vẻ hoa cũng đâu phải ta làm mà ta phải lo.
Hai nam hài tử nhìn nhau rồi nhìn sang đám người cao cao đang đứng kế bên, Hoa Thịnh Vũ mở miệng " mở cửa
" chỉ thấy cánh cửa nhanh chóng mở ra.
" Không ngờ Hoa Gia có tiểu sư muội trông ngốc ngốc như kia mà đệ đệ lại được ra mặt. "
Bạch Thành Phong nghiêm lúc nhìn không khỏi cảm thán, hắn biết đệ đệ tiểu sư muội vừa dùng là sinh văn, có thể điều khiển theo ý muốn vật trong cảnh giới cho phép.
"Mọi người vào đi ạ. "
Cả hai nam hài tử lễ phép đứng một bên để nhóm người Thẩm Tử Ngọc vào trước mới bước theo vào, cánh cửa lần nữa được khoá
" Tiêu quản gia, lão gia gia. "
"Tiểu thư. "
"Tam công tử, tứ công tử. "
Hoa Trúc Vân quay đầu lại nhìn hai đệ đệ trên người đang khoác y phục của học viện, không khỏi có chút ngạc nhiên, vì bình thường hai đứa này ít khi thấy đi cùng nhau.
" Hai đệ vừa từ Văn Ngọc giám về à? Mọi người đâu hết rồi? Cửa nhà chúng ta sao khóá? Làm sao thế? "
"Vâng. "
Nói rồi cả hai người đều đi vào trong, Hoa Trúc Vân chống tay lên eo có chút tức giận mà nói.
" Hai đệ có ý gì đấy hả, có tin ta đánh mông hai đệ không?"
" Nhị tiểu thư, vào trong rồi nói. "
Thẩm Tử Ngọc vỗ nhẹ lên đầu Hoa Trúc Vân, lại đẩy nàng vào, không có gia chủ thì người nhà vào trước khách mới có thế vào.
" Bên ngoài xảy ra vài sự việc rất lạ lão gia cùng hoàng thượng ở lại trong cung, phu nhân đã đi điều tra suốt ngày đều ở hình bộ, còn đại công tử nghe đồn đã đi biên cương phía bắc cùng thái tử. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Không đúng, không phải sư tôn của huynh trưởng cũng không đó à, 2 người họ đi đến đó làm gì? "
Hoa Trúc Vân tay đặt lên, ngón tay không ngừng chạm vào mũi, Thẩm Tử Ngọc hơi siết chặt thanh kiếm trong tay, Lục Thành Phong dùng quạt che đi mặt khẽ ho một tiếng.
"Tiểu sư muội hay là muội ở lại phủ đi, bọn ta đi điều tra một chuyến xem sao. "
" Nhưng.. Muội cũng muốn đi. "
"Ố lại đi, Phi Vũ ở lại cùng muội ấy. "
Thẩm Tử Ngọc đứng ra, ánh mắt có chút lạnh lùng liếc về Hoa Trúc Vân phía sau, nói xong hắn liền bước ra khỏi ngưỡng cửa.
" Yên tâm, trước tối sẽ về." Tư Khắc Kỳ truyền lại khẩu hình miệng cho nàng rồi cũng rời đi ngay sau đó, Hồ Phi Vũ nhìn tiểu sư muội lại khẽ thở dài một tiếng, hắn ở lại không phải vì là yếu, mà vì hắn là người có khả năng chăm sóc tiểu sư muội nhất.
" Không sao đâu, có đại sư huynh ở đó. "
"Người muội lo là đại sư huynh, lần trước lén đến phòng huynh ấy tặng hoa muội trồng nở, hình như huynh ấy bị thương, mùi máu rất nặng. "
Hồ Phi Vũ hơi sựng lại, lại lảng tránh ánh mắt đi nhìn ra ngoài không đối diện với tiểu sư muội của hắn, hắn cũng biết rõ đại sư huynh bị nội thương, không, nói đúng hơn là tâm mà song linh hồn, lần độ kiếp từng bị thiên đạo đả thương vì nghĩ theo hướng gian lận, sau này tu vi nâng lên nhưng tâm ma kia mãi luôn quấy phá khiến vết thương trở nặng hơn.
Ngoại trừ sư tôn Trường Nguyệt ra, Hồ Phi Vũ hắn là người thứ 2 biết được thân phận quỷ tộc của Thẩm Tử Ngọc, hắn mấy năm nay chuyên tâm đọc nhiều sách, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cách nào cả.
"Nhị tỷ, tỷ dạy đệ luyện kiếm đi."
Hoa Trúc Vân nhìn về phía Hoa Thịnh Vũ lên tiếng, nàng hơi kinh ngạc, tên nhóc này cùng Hoa Thích Văn trước nay chỉ thích văn chương sở học, chưa từng thích binh đao rèn luyện, sao đột ngột vậy?
"Đệ. "
" Đệ muốn đọc sách, không đi cùng đâu. "
"Vậy tứ sư huynh, có thể phiền sư huynh đi cùng tiểu đệ của muội không ạ. "
"Được, cẩn thận đừng để bị thương, có việc thì rung chuông báo hiệu. "
Hồ Phi Vũ buộc lên tay phải Hoa Trúc Vân một chiếc vòng nhưng dường như được làm bằng chỉ, trên đó tổng có 3 chiếc cung linh, lại được điểm thêm vài hồ điệp nhỏ lấp lánh.
Cả hai sư huynh, sư muội, chia nhau ra hai lối đi khác nhau, Tiêu Trọng khẽ thở dài cũng lui đi chuẩn bị thức ăn.
" Hoa Thịnh Vũ đệ nói đi, vì sao muốn tỷ dạy đệ luyện kiếm, mấy năm nay đệ đâu thích nó chứ. "
" Không, chỉ mà hứng thú, đệ cảm thấy nên văn võ song toàn. "
Hoa Trúc Vân không nhìn rõ ánh mắt có tia u sầu của Hoa Thịnh Vũ, hắn vì cái gì thay đổi? Vì hắn nghe người ở trường nói việc thấy xác hai nữ tử kia, về lại nghe phụ mẫu đang nói chuyện cùng nhau, dường như thành Hoàng Dương này sóng gió sắp xảy ra nữa rồi, nhưng hắn có thể khai văn thì sao? Hắn cũng rất yếu, làm sao bảo vệ được ai?
Hoa Trúc Vân cùng đệ đệ luyện kiếm được một canh giờ liền không kiên trì nữa, nàng vứt hẳn cho Hoa Thịnh Vũ hai quyển trục hướng dẫn, nàng ngồi bệt xuống gốc cây đào tựa lưng.
"Bùm." từ gian phòng ở phía đông nổ ra một tiếng lớn, Hoa Trúc Vân sửng người, là phòng của Hoa Thích Văn, nàng cùng Hoa Thịnh Vũ nhanh chóng chạy đến chỉ thấy Hồ Phi Vũ đang dùng khăn tay lau đi nhọ bẩn trên mặt
Hoa Thích Văn.
"Tứ sư huynh, đệ... Làm sao vậy. "
Hoa Trúc Vân hơi cụp mắt xuống, nửa ánh mắt nhìn xuống cả hai người, nhìn vào bên trong phòng mùi hương thảo dược bay ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Khụ.. Cái đó.. "
"Xin lỗi là đệ nghịch trong lúc huynh ấy luyện đan nên.."
"Người không sao thì được rồi, chỉ một gian phòng, xây lại là được. "
"Chà, lớn như vậy rồi?"
"Áaa có quỷ." Hoa Trúc Vân vội chạy về phía Hồ Phi Vũ ôm lấy cổ hắn.
Ân Tử Kỳ dựa sát vào mặt Hoa Trúc Vân thấy nàng phản ứng mạnh như vậy, hừ một tiếng, đứng thẳng người dậy tay áo phất nhẹ.
"Được rồi, muội đấy tin ta đem muội về nghiên cứu không? "
" Biểu ca. "
Hoa Trúc Vân nghe âm thanh quen thuộc quay đầu lại, dậm chân tức giận đến đỏ mặt, hai má phồng lên được Ân Tử Kỳ ôm lên dỗ dành nàng.
" Được rồi, được rồi, tiểu tổ tông của ta, lần nào gặp muội ta cũng phải làm cha hết, ta còn chưa có thê tử nữa đấy.
"
"Vị này là? "
" Tại hạ Hồ Phi Vũ Trường Tâm đỉnh tứ đệ tử thân truyền của Tinh Vân Tông Trường Nguyệt trưởng lão. "
Ân Tử Kỳ gật đầu đáp lễ.
"Tại hạ Ân Tử Kỳ, hiệu Trường An Vương, là biểu ca của Tương Nhi. "
Hô Phi Vũ nở nụ cười nhẹ trông vô cùng dịu dàng, Hoa Trúc Vân lúc này mới phản ứng lại, kéo lấy cổ Ân Tử Kỳ.
"Muội bỏ tay ra, có gì bình tĩnh nói. "
Hoa Trúc Vân hai tay vòng cổ hắn ôm hơi chặt, nàng thả lỏng trong lòng Ân Tử Kỳ quay lại nhìn Hồ Phi Vũ.
"Tứ sư huynh, huynh có thể thử bắt mạch cho huynh ấy không, nếu chữa được muội trả tiền cho huynh. "
" Hả? Chữa cái gì? Ta đâu biết nhiều về y thuật đâu? "
Hồ Phi Vũ chưa hiểu sự việc liền nghe tiếng cười của Ân Tử Kỳ, tay bún nhẹ trán Hoa Trúc Vân.
"Biểu muội nói đùa, thân thể ta từ nhỏ đã yếu ớt lắm bệnh tật, không cần để tâm. "
Hồ Phi Vũ tuy không quá am hiểu, nhưng ở cùng Trầm Hạo Nhiên lâu ngày có một số thứ hắn cũng được Trầm Hạo Nhiên dạy qua.
" Không sao, ta có thể thử xem. "
Nhìn vào ánh mắt Hoa Trúc Vân, nàng lắc nhẹ lấy cánh tay Ân Tử Kỳ, hắn khẽ thở dài.
"Được được, đều nghe muội hết. Thật là.."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro