Đại Tề Quốc: Phong Vân Dũng Động
Lạc Vũ Hiên
2024-09-28 17:47:27
Trở về phòng đổi một thân y phục, Trần Nhược thần thái sáng láng ra khỏi Tổng đốc phủ, hướng về khu Đông Nam Giang thành đi tới. Đây là khu vực buôn bán phồn hoa nhất Giang thành, từ tửu điếm cho tới thanh lâu cho tới thương hội tất cả đều tập trung tại nơi này. Nới đây cũng là chốn ăn chơi của các cong tử con nhà quyền quý, chỉ đi một đoạn Trần Nhược đều thấy được bốn năm chiếc kiệu đỗ ven đường, hạ nhân túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hiển nhiên là đang đợi chủ tử của mình trở về. Trần Nhược đi đến trước cửa tiệm ở vị trí trung tâm con đường, bảng hiệu ba chữ “Lạc Vũ Hiên” như rồng bay phượng múa, chắc chắn là xuất phát từ thư pháp đại sư chi thủ, chỉ một tấm biển đã đáng giá hàng ngàn lượng vàng.
Hắn bước vào trong quầy, lập tức có một thiếu nữ xinh đẹp ra tiếp đón, nàng chừng mười bốn mười lắm tuổi, khuôn mặt vẫn còn giữ lấy vẻ non nớt.
“Tiểu cô nương, ta muốn tim các ngươi lão bản.”
Có lẽ là lần đầu tiếp đón khách nhân nên tiểu cô nương vẫn còn căng thẳng, đôi mắt không tự chủ được liếc nhìn sàn nhà, hai tay nhỏ nắm chặt, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, đến khi giọng nói tràn ngập từ tính vang lên nàng mới giật mình hồi thần lại, vừa ngước đầu lên liền thấy khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười dịu dàng của Trần Nhược, khuôn măt nhỏ tức khắc dâng lên một mạt triều hồng. Hôm nay Trần Nhược mặc một thân bạch y, tóc dài được búi cẩn thận, treo lên bởi một chiếc bạch ngân phát quan, trên trán buộc một mảnh lụa trắng khiến Trần Nhược tựa như một vị thư sinh đọc sách, khí chất phiêu dật chắc chắn có thể mê đắm bất kỳ nữ tử nào.
“Vị công tử này, lão bản của chúng ta không tiếp khách.”
Chợt nhận ra bản thân lỡ lời, cô gái nhỏ vội vàng ấp úng giải thích khiến Trần Nhược bật cười sau đó từ bên hông lấy ra một tấm ngọc bội. Ngọc bội được chế tác từ thượng đẳng ngọc thạch, điêu khắc tỉ mỉ lấy hình nhất long nhất phượng quấn quít lẫn nhau, phía trên lấp lánh màu vàng quang trạch.
Vừa nhìn thấy ngọc bội trong tay Trần Nhược, thiếu nữ lập tức thay đổi sắc mặt, tuy nàng lần đầu làm việc còn chưa quen thuộc nhưng từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyện, lập tưc khom mình hành lễ sau đó trở vào bên trong thông báo. Rất nhanh sau đó, thiếu nữ quay lai mời Trần Nhược đi vào hậu viện, khác với bên ngoài nơi phong trần phồn hoa náo nhiệt, hậu viện lại được bố trí rất đơn giản, thậm chí có chút thanh u tĩnh mịch. Thiếu nữ đưa Trần Nhược tới đây lần nữa hành lễ sau đó lui ra ngoài, Trần đại thiếu ung dung đi tới bàn trà đặt dưới cây bạch anh thụ, tự châm cho mình một chén trà.
“Trà ngon, vẫn là mùi vị này, tay nghề pha trà của Vũ Nương quả nhiên danh bất hư truyền....”
Hắn bước vào trong quầy, lập tức có một thiếu nữ xinh đẹp ra tiếp đón, nàng chừng mười bốn mười lắm tuổi, khuôn mặt vẫn còn giữ lấy vẻ non nớt.
“Tiểu cô nương, ta muốn tim các ngươi lão bản.”
Có lẽ là lần đầu tiếp đón khách nhân nên tiểu cô nương vẫn còn căng thẳng, đôi mắt không tự chủ được liếc nhìn sàn nhà, hai tay nhỏ nắm chặt, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, đến khi giọng nói tràn ngập từ tính vang lên nàng mới giật mình hồi thần lại, vừa ngước đầu lên liền thấy khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười dịu dàng của Trần Nhược, khuôn măt nhỏ tức khắc dâng lên một mạt triều hồng. Hôm nay Trần Nhược mặc một thân bạch y, tóc dài được búi cẩn thận, treo lên bởi một chiếc bạch ngân phát quan, trên trán buộc một mảnh lụa trắng khiến Trần Nhược tựa như một vị thư sinh đọc sách, khí chất phiêu dật chắc chắn có thể mê đắm bất kỳ nữ tử nào.
“Vị công tử này, lão bản của chúng ta không tiếp khách.”
Chợt nhận ra bản thân lỡ lời, cô gái nhỏ vội vàng ấp úng giải thích khiến Trần Nhược bật cười sau đó từ bên hông lấy ra một tấm ngọc bội. Ngọc bội được chế tác từ thượng đẳng ngọc thạch, điêu khắc tỉ mỉ lấy hình nhất long nhất phượng quấn quít lẫn nhau, phía trên lấp lánh màu vàng quang trạch.
Vừa nhìn thấy ngọc bội trong tay Trần Nhược, thiếu nữ lập tức thay đổi sắc mặt, tuy nàng lần đầu làm việc còn chưa quen thuộc nhưng từ nhỏ đã được tiếp nhận huấn luyện, lập tưc khom mình hành lễ sau đó trở vào bên trong thông báo. Rất nhanh sau đó, thiếu nữ quay lai mời Trần Nhược đi vào hậu viện, khác với bên ngoài nơi phong trần phồn hoa náo nhiệt, hậu viện lại được bố trí rất đơn giản, thậm chí có chút thanh u tĩnh mịch. Thiếu nữ đưa Trần Nhược tới đây lần nữa hành lễ sau đó lui ra ngoài, Trần đại thiếu ung dung đi tới bàn trà đặt dưới cây bạch anh thụ, tự châm cho mình một chén trà.
“Trà ngon, vẫn là mùi vị này, tay nghề pha trà của Vũ Nương quả nhiên danh bất hư truyền....”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro