Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Anh có biết người em yêu thầm là ai không? (3)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Nhấn chuông mấy lần vẫn không thấy ai ra mở cửa.
Lúc Quý Ức cho rằng Trình Vị Vãn không ở nhà, cô vừa chuẩn bị rời đi thì cửa mở ra.
Quý Ức ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Vị Vãn, cô sững người một lúc rồi mới lên tiếng: “Vãn Vãn, chị làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, chị bệnh à?”
Trình Vị Vãn muốn nặn ra một nụ cười với Quý Ức nhưng lại phát hiện bản thân chỉ càng muốn khóc, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn không rõ chữ: “Không có.”
Nói xong, Trình Vị Vãn mở rộng cửa, ra hiệu cho Quý Ức vào nhà.
"Vậy rốt cuộc chị làm sao vậy?” - Quý Ức vừa thay giày vừa quan tâm hỏi.
Trình Vị Vãn dường như không nghe thấy lời Quý Ức hỏi, cô chỉ rót một ly nước đưa cho Quý Ức rồi ra vẻ tự nhiên hỏi: “Tiểu Ức, sao em lại đến đây?”
Quý Ức nhìn ra được Trình Vị Vãn không muốn nói nên không không tiếp tục hỏi, cô nói cảm ơn rồi nhận cốc nước, sau đó lên tiếng đi thẳng vào vấn đề: “Là chuyện kịch bản. Em cảm thấy kịch bản có chút vấn đề, không biết có phải do trong quá trình in ấn đã xảy ra lỗi gì không…”
Quý Ức lời còn chưa nói hết, di động của Trình Vị Vãn đặt trên sofa đột nhiên reng lên.
Quý Ức nghe tiếng, vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua, cô không thấy rõ chữ trên màn hình nhưng lờ mờ biết có là một tin nhắn.
Trình Vị Vãn cũng giống Quý Ức nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cô ngồi rất gần điện thoại nên có thể nhìn rõ chữ trên màn hình, sau khi nhìn xong cô như bị ai đó hung hăng đánh mạnh một cái, cả người bất động cứng đờ.
Quý Ức phát hiện ra điểm khác thường, cô nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Vị Vãn nghe thấy Quý Ức gọi, thần sắc cô bình thường lại một chút, cô không đáp lời Quý Ức mà chỉ cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình, nhấn vào tin nhắn vừa được gửi đến ấy.
Là thư ký của Hàn Tri Phản gửi đến “Trình tiểu thư, bên bệnh viện đã liên lạc xong, họ xếp cho cô lịch phẫu thuật vào thứ tư tuần sau, ngày mai cần đến bệnh viện làm kiểm tra, cô xem xem giờ nào thích hợp, tôi sẽ đến đón cô.”
Hành động của Hàn Tri Phản đúng là nhanh quá… Tối qua vừa mới nói chuyện với cô xong, trưa nay đã sắp xếp đâu vào đấy…
Trình Vị Vãn nhìn chằm chằm vào điện thoại, thần sắc không thay đổi nhiều nhưng Quý Ức vẫn nhạy cảm nhìn ra có chút kỳ lạ, cô nhìn Trình Vị Vãn một lúc, nhìn không được liền lên tiếng: “Vãn Vãn?”
“À, em nói kịch bản làm sao…” - Trình Vị Vãn hoàn hồn: “Ngày mai trở lại tổ kịch bản rồi nói sau. Tiểu Ức, chiều nay em có việc gì không, nếu như không có, em đi uống với chị vài ly nhé?”
Lúc Trình Vị Vãn nói, rõ ràng miệng đang cười rất tươi nhưng sao Quý Ức vẫn cảm thấy nụ cười của cô so với khóc còn bi thương hơn.
Cô không ngốc, cô biết Trình Vị Vãn nhất định xảy ra chuyện rồi, Quý Ức mấp máp khóe môi muốn hỏi cho ra nhưng lại cảm thấy nếu như đã muốn nói thì nhất định sẽ nói. Cô nghĩ rằng giờ phút này, điều mà Trình Vị Vãn cần là có người ở bên cạnh, cho nên Quý Ức gật đầu, nói: “Được thôi.”
Nói ra cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là Trình Vị Vãn nói muốn đến quán bar uống vài ly, nhưng cô ấy lại gọi một ly nước ép chanh tươi.
Quý Ức thấy Trình Vị Vãn không uống rượu nên cô cũng không gọi rượu, cô gọi một ly nước ép chanh giống Trình Vị Vãn.
Trình Vị Vãn không nói chuyện, Quý Ức cũng im lặng ngồi bên cạnh.
Thời gian trôi đi vô cùng chậm, nhưng bất giác cũng đã chạng vạng tối. Quý Ức nghĩ thầm, ngồi im lặng thế này cũng không phải cách hay, nếu tâm tình không tốt thì có thể suy nghĩ về một chuyện khác để tạm quên đi, cô bèn đề nghị: “Vãn Vãn, chị đói không? Em mời chị ăn vài món ngon, chịu không?”
Cũng không biết rốt cuộc Trình Vị Vãn có nghe thấy tiếng của Quý Ức không, Quý Ức nói xong, qua một lúc sau, Trình Vị Vãn mới cứng ngắc gật nhẹ đầu.
"Vậy em đi rửa tay một chút. Chị ở đây đợi em nhé, em quay lại ngay.”
Quý Ức đợi đến lúc Trình Vị Vãn gật đầu rồi mới cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Quý Ức chuẩn bị quay lại tìm Trình Vị Vãn, không biết một gã đàn ông trung niên say khướt chui từ đâu ra đứng trước mặt cô. Quý Ức lách người tránh gã, gã đàn ông vươn tay bắt lấy cô tay cô: “Người đẹp, một đêm bao nhiêu?”
Đúng là đồ bệnh thần kinh… Trong lòng Quý Ức thầm mắng một câu.
Bởi vì trong quán bar chỉ có cô và Trình Vị Vãn là phụ nữ, cô không muốn gây thị phi, Quý Ức theo phản xạ có điều kiện rút nhanh tay về, giả vờ không có việc gì xảy ra, cất bước rời đi.
Kết quả là cô vừa đi được vài bước, gã đàn ông kia lại kéo cổ tay cô: “Người đẹp, đừng đi mà, tôi trả tiền nổi...”
Nói xong, gã đàn ông rút ra một cọc tiền từ túi quần, đưa tay định nhét vào trong áo Quý Ức.
"Ông có bệnh à!” - Quý Ức vừa mắng ra bốn chữ vừa nhanh chóng giật lùi bước về phía sau, nhưng cô lại không ngờ mình va vào một lồng ngực vững chắc.
Lúc Quý Ức cho rằng Trình Vị Vãn không ở nhà, cô vừa chuẩn bị rời đi thì cửa mở ra.
Quý Ức ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trình Vị Vãn, cô sững người một lúc rồi mới lên tiếng: “Vãn Vãn, chị làm sao vậy? Sắc mặt sao lại khó coi như vậy, chị bệnh à?”
Trình Vị Vãn muốn nặn ra một nụ cười với Quý Ức nhưng lại phát hiện bản thân chỉ càng muốn khóc, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu, giọng nói khàn khàn không rõ chữ: “Không có.”
Nói xong, Trình Vị Vãn mở rộng cửa, ra hiệu cho Quý Ức vào nhà.
"Vậy rốt cuộc chị làm sao vậy?” - Quý Ức vừa thay giày vừa quan tâm hỏi.
Trình Vị Vãn dường như không nghe thấy lời Quý Ức hỏi, cô chỉ rót một ly nước đưa cho Quý Ức rồi ra vẻ tự nhiên hỏi: “Tiểu Ức, sao em lại đến đây?”
Quý Ức nhìn ra được Trình Vị Vãn không muốn nói nên không không tiếp tục hỏi, cô nói cảm ơn rồi nhận cốc nước, sau đó lên tiếng đi thẳng vào vấn đề: “Là chuyện kịch bản. Em cảm thấy kịch bản có chút vấn đề, không biết có phải do trong quá trình in ấn đã xảy ra lỗi gì không…”
Quý Ức lời còn chưa nói hết, di động của Trình Vị Vãn đặt trên sofa đột nhiên reng lên.
Quý Ức nghe tiếng, vô ý thức quay đầu nhìn thoáng qua, cô không thấy rõ chữ trên màn hình nhưng lờ mờ biết có là một tin nhắn.
Trình Vị Vãn cũng giống Quý Ức nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, cô ngồi rất gần điện thoại nên có thể nhìn rõ chữ trên màn hình, sau khi nhìn xong cô như bị ai đó hung hăng đánh mạnh một cái, cả người bất động cứng đờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Ức phát hiện ra điểm khác thường, cô nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Trình Vị Vãn nghe thấy Quý Ức gọi, thần sắc cô bình thường lại một chút, cô không đáp lời Quý Ức mà chỉ cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình, nhấn vào tin nhắn vừa được gửi đến ấy.
Là thư ký của Hàn Tri Phản gửi đến “Trình tiểu thư, bên bệnh viện đã liên lạc xong, họ xếp cho cô lịch phẫu thuật vào thứ tư tuần sau, ngày mai cần đến bệnh viện làm kiểm tra, cô xem xem giờ nào thích hợp, tôi sẽ đến đón cô.”
Hành động của Hàn Tri Phản đúng là nhanh quá… Tối qua vừa mới nói chuyện với cô xong, trưa nay đã sắp xếp đâu vào đấy…
Trình Vị Vãn nhìn chằm chằm vào điện thoại, thần sắc không thay đổi nhiều nhưng Quý Ức vẫn nhạy cảm nhìn ra có chút kỳ lạ, cô nhìn Trình Vị Vãn một lúc, nhìn không được liền lên tiếng: “Vãn Vãn?”
“À, em nói kịch bản làm sao…” - Trình Vị Vãn hoàn hồn: “Ngày mai trở lại tổ kịch bản rồi nói sau. Tiểu Ức, chiều nay em có việc gì không, nếu như không có, em đi uống với chị vài ly nhé?”
Lúc Trình Vị Vãn nói, rõ ràng miệng đang cười rất tươi nhưng sao Quý Ức vẫn cảm thấy nụ cười của cô so với khóc còn bi thương hơn.
Cô không ngốc, cô biết Trình Vị Vãn nhất định xảy ra chuyện rồi, Quý Ức mấp máp khóe môi muốn hỏi cho ra nhưng lại cảm thấy nếu như đã muốn nói thì nhất định sẽ nói. Cô nghĩ rằng giờ phút này, điều mà Trình Vị Vãn cần là có người ở bên cạnh, cho nên Quý Ức gật đầu, nói: “Được thôi.”
Nói ra cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là Trình Vị Vãn nói muốn đến quán bar uống vài ly, nhưng cô ấy lại gọi một ly nước ép chanh tươi.
Quý Ức thấy Trình Vị Vãn không uống rượu nên cô cũng không gọi rượu, cô gọi một ly nước ép chanh giống Trình Vị Vãn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Vị Vãn không nói chuyện, Quý Ức cũng im lặng ngồi bên cạnh.
Thời gian trôi đi vô cùng chậm, nhưng bất giác cũng đã chạng vạng tối. Quý Ức nghĩ thầm, ngồi im lặng thế này cũng không phải cách hay, nếu tâm tình không tốt thì có thể suy nghĩ về một chuyện khác để tạm quên đi, cô bèn đề nghị: “Vãn Vãn, chị đói không? Em mời chị ăn vài món ngon, chịu không?”
Cũng không biết rốt cuộc Trình Vị Vãn có nghe thấy tiếng của Quý Ức không, Quý Ức nói xong, qua một lúc sau, Trình Vị Vãn mới cứng ngắc gật nhẹ đầu.
"Vậy em đi rửa tay một chút. Chị ở đây đợi em nhé, em quay lại ngay.”
Quý Ức đợi đến lúc Trình Vị Vãn gật đầu rồi mới cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Quý Ức chuẩn bị quay lại tìm Trình Vị Vãn, không biết một gã đàn ông trung niên say khướt chui từ đâu ra đứng trước mặt cô. Quý Ức lách người tránh gã, gã đàn ông vươn tay bắt lấy cô tay cô: “Người đẹp, một đêm bao nhiêu?”
Đúng là đồ bệnh thần kinh… Trong lòng Quý Ức thầm mắng một câu.
Bởi vì trong quán bar chỉ có cô và Trình Vị Vãn là phụ nữ, cô không muốn gây thị phi, Quý Ức theo phản xạ có điều kiện rút nhanh tay về, giả vờ không có việc gì xảy ra, cất bước rời đi.
Kết quả là cô vừa đi được vài bước, gã đàn ông kia lại kéo cổ tay cô: “Người đẹp, đừng đi mà, tôi trả tiền nổi...”
Nói xong, gã đàn ông rút ra một cọc tiền từ túi quần, đưa tay định nhét vào trong áo Quý Ức.
"Ông có bệnh à!” - Quý Ức vừa mắng ra bốn chữ vừa nhanh chóng giật lùi bước về phía sau, nhưng cô lại không ngờ mình va vào một lồng ngực vững chắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro