Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Anh là tình yêu thời niên thiếu, là người tôi yêu (18)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Khách sạn cấm hút thuốc lá, nhưng vì chiều ý những người hút thuốc nên
đoạn đường ở giữa nhà ăn và thang máy đã xây một khu chuyên dành để hút
thuốc.
Mấy nhân viên quản lý của đoàn phim sau khi ăn cơm xong đều lên cơn thèm thuốc lá, vì vậy bọn họ không vội trở về phòng nghỉ ngơi mà đi thẳng đến khu hút thuốc để tụ tập.
Bọn họ đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía hành lang khu hút thuốc nên không ai nhận ra Quý Ức vừa đi ngang qua.
Khu hút thuốc không đóng cửa, mấy người bên trong nói chuyện có hơi lớn tiếng.
Chỉ cần dựa vào giọng nói, Quý Ức đã có thể nhận ra những người bên trong là ai.
Lúc Quý Ức đang suy nghĩ đợi lát nữa đi qua đó chào hỏi mấy vị bên trong, thì cô nghe thấy giọng của phó đạo diễn: “Đúng rồi, mọi người nghe tin gì chưa? Hình như Hạ tổng phải rời khỏi Bắc Kinh rồi.”
“Trước đây cũng có nghe qua, nhưng những tin tức vô căn cứ này xuất hiện rất nhiều, đoán chừng đều là giả cả đấy, hơn nữa hai năm qua, YC đã phát triển tốt như vậy.” Người tiếp lời là Trường Vụ.
“Không phải giả đâu, là thật đấy, mấy hôm trước tôi còn gặp trợ lý Trần, Hạ tổng thật sự phải rời khỏi Bắc Kinh rồi.” Lần này người nói là một người Quý Ức rất quen thuộc. Chính là vị đạo diễn đã ký hợp đồng để cô tham gia quay “Tam Thiên Si”.
Sau này cô mới biết ông ta là người của Hạ Quý Thần, quan hệ với Trần Bạch cũng rất tốt, cho nên lời ông ta nói có tám phần là sự thật.
----
Trái tim Quý Ức đột nhiên ngừng đập, cô chậm chạp bước về phía trước hai bước, sau đó thì ngừng hẳn.
“Vậy Hạ tổng đi rồi, ai phụ trách YC?”
“Có lẽ là phó tổng?”
“Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, Hạ tổng rời khỏi Bắc Kinh cũng rất bình thường, công ty của gia đình anh ta lớn mạnh như vậy, nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ xem xét rời khỏi Bắc Kinh, trở về tiếp quản công ty của gia đình.”
“Có tiếp quản công ty của gia đình hay không còn chưa chắc chắn, nhưng mà tôi nghe nói, sau khi Hạ tổng rời đi, hình như trợ lý Trần cũng sẽ rời đi.”
“Quan hệ bọn họ tốt như vậy, Hạ tổng mang trợ lý Trần theo cũng là chuyện bình thường…”
Quý Ức không dám tiếp tục nghe, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục bước đi, nhanh chóng rời khỏi đó.
Đi vào thang máy, điện thoại vốn không đủ pin nhưng Quý Ức vẫn lấy ra nhìn chằm chằm vào màn hình trong chốc lát, sau đó tìm số Trần Bạch, gửi cho cậu ta một đoạn tin nhắn.
“Tôi nghe nói Hạ Quý Thần phải rời khỏi Bắc Kinh?”
Có lẽ Trần Bạch đang bận, Quý Ức đợi mãi mà chẳng thấy hồi âm.
Quý Ức sạc đầy điện thoại. Sau khi gặp Trang Nghi, cô quay về địa điểm ghi hình, lúc chuẩn bị trang điểm, điện thoại mới rung lên.
Trần Bạch chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Một chữ đơn giản, dễ hiểu nhưng lại khiến mắt Quý Ức cay cay, đầu ngón tay cô run lên từng hồi, điện thoại cứ thế rơi xuống đất.
Thợ trang điểm không phát hiện được sự khác thường của Quý Ức, chỉ cho rằng Quý Ức không cẩn thận làm rơi điện thoại, cô ấy nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Ức, em đang vội đổi điện thoại mới à?”
Quý Ức cười không nổi, cô chỉ miễn cưỡng nhếch mép một cái tỏ vẻ đáp lại câu nói đùa của thợ trang điểm, sau đó cúi người nhặt điện thoại rồi ngồi ngay ngắn trước gương.
Thợ trang điểm đánh xong lớp phấn nền, đang tìm màu son. Lúc này Quý Ức cúi đầu, bấm vài chữ trên điện thoại “Cậu đi cùng anh ấy?”.
“Chưa chắc chắn.” Lần này Trần Bạch nhanh chóng trả lời tin nhắn. Quý Ức vừa đọc xong ba chữ này thì một tin nhắn khác lại đến “Cũng có khả năng tôi sẽ chuyển sang công ty khác!”.
Cho nên, chuyện Hạ Quý Thần rời khỏi Bắc Kinh là sự thật…
Mấy nhân viên quản lý của đoàn phim sau khi ăn cơm xong đều lên cơn thèm thuốc lá, vì vậy bọn họ không vội trở về phòng nghỉ ngơi mà đi thẳng đến khu hút thuốc để tụ tập.
Bọn họ đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía hành lang khu hút thuốc nên không ai nhận ra Quý Ức vừa đi ngang qua.
Khu hút thuốc không đóng cửa, mấy người bên trong nói chuyện có hơi lớn tiếng.
Chỉ cần dựa vào giọng nói, Quý Ức đã có thể nhận ra những người bên trong là ai.
Lúc Quý Ức đang suy nghĩ đợi lát nữa đi qua đó chào hỏi mấy vị bên trong, thì cô nghe thấy giọng của phó đạo diễn: “Đúng rồi, mọi người nghe tin gì chưa? Hình như Hạ tổng phải rời khỏi Bắc Kinh rồi.”
“Trước đây cũng có nghe qua, nhưng những tin tức vô căn cứ này xuất hiện rất nhiều, đoán chừng đều là giả cả đấy, hơn nữa hai năm qua, YC đã phát triển tốt như vậy.” Người tiếp lời là Trường Vụ.
“Không phải giả đâu, là thật đấy, mấy hôm trước tôi còn gặp trợ lý Trần, Hạ tổng thật sự phải rời khỏi Bắc Kinh rồi.” Lần này người nói là một người Quý Ức rất quen thuộc. Chính là vị đạo diễn đã ký hợp đồng để cô tham gia quay “Tam Thiên Si”.
Sau này cô mới biết ông ta là người của Hạ Quý Thần, quan hệ với Trần Bạch cũng rất tốt, cho nên lời ông ta nói có tám phần là sự thật.
----
Trái tim Quý Ức đột nhiên ngừng đập, cô chậm chạp bước về phía trước hai bước, sau đó thì ngừng hẳn.
“Vậy Hạ tổng đi rồi, ai phụ trách YC?”
“Có lẽ là phó tổng?”
“Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, Hạ tổng rời khỏi Bắc Kinh cũng rất bình thường, công ty của gia đình anh ta lớn mạnh như vậy, nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ xem xét rời khỏi Bắc Kinh, trở về tiếp quản công ty của gia đình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có tiếp quản công ty của gia đình hay không còn chưa chắc chắn, nhưng mà tôi nghe nói, sau khi Hạ tổng rời đi, hình như trợ lý Trần cũng sẽ rời đi.”
“Quan hệ bọn họ tốt như vậy, Hạ tổng mang trợ lý Trần theo cũng là chuyện bình thường…”
Quý Ức không dám tiếp tục nghe, cô lấy lại tinh thần, tiếp tục bước đi, nhanh chóng rời khỏi đó.
Đi vào thang máy, điện thoại vốn không đủ pin nhưng Quý Ức vẫn lấy ra nhìn chằm chằm vào màn hình trong chốc lát, sau đó tìm số Trần Bạch, gửi cho cậu ta một đoạn tin nhắn.
“Tôi nghe nói Hạ Quý Thần phải rời khỏi Bắc Kinh?”
Có lẽ Trần Bạch đang bận, Quý Ức đợi mãi mà chẳng thấy hồi âm.
Quý Ức sạc đầy điện thoại. Sau khi gặp Trang Nghi, cô quay về địa điểm ghi hình, lúc chuẩn bị trang điểm, điện thoại mới rung lên.
Trần Bạch chỉ đáp lại một chữ: “Ừ.”
Một chữ đơn giản, dễ hiểu nhưng lại khiến mắt Quý Ức cay cay, đầu ngón tay cô run lên từng hồi, điện thoại cứ thế rơi xuống đất.
Thợ trang điểm không phát hiện được sự khác thường của Quý Ức, chỉ cho rằng Quý Ức không cẩn thận làm rơi điện thoại, cô ấy nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Ức, em đang vội đổi điện thoại mới à?”
Quý Ức cười không nổi, cô chỉ miễn cưỡng nhếch mép một cái tỏ vẻ đáp lại câu nói đùa của thợ trang điểm, sau đó cúi người nhặt điện thoại rồi ngồi ngay ngắn trước gương.
Thợ trang điểm đánh xong lớp phấn nền, đang tìm màu son. Lúc này Quý Ức cúi đầu, bấm vài chữ trên điện thoại “Cậu đi cùng anh ấy?”.
“Chưa chắc chắn.” Lần này Trần Bạch nhanh chóng trả lời tin nhắn. Quý Ức vừa đọc xong ba chữ này thì một tin nhắn khác lại đến “Cũng có khả năng tôi sẽ chuyển sang công ty khác!”.
Cho nên, chuyện Hạ Quý Thần rời khỏi Bắc Kinh là sự thật…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro