Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Cắt đứt (5)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Bị dọa, quản gia vội lui về sau một bước, không dám lên tiếng nữa.
Trái lại, Hàn Tri Phản không làm khó quản gia, hắn lạnh lùng nói “Tự tôi sẽ chuẩn bị”, rồi hất cằm, ra hiệu bảo bà ấy rời khỏi.
Quản gia không chút chần chừ, nhận được sự cho phép của Hàn Tri Phản, bà nhanh chân đi xuống lầu.
Trong phòng dành cho bé thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Trình Hàm, theo đó tiếng cười mang theo sự cưng chiều của Trình Vị Vãn cũng vọng ra.
Vừa nãy, Hàn Tri Phản còn hưởng thụ những thứ này, nhưng giờ đây chúng lại giống như một con dao găm sắc bén đang đâm vào tim hắn, khiến cho ngực hắn cảm thấy rất đau.
Hắn không tiếp tục nghe nữa mà nhanh chóng xoay người, đi vào thư phòng.
Một tay hắn cầm chiếc vòng tay được mua trong cửa hàng lúc nãy, tay còn lại kẹp một điếu thuốc, Hàn Tri Phản đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt hắn chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Hắn đứng đó rất lâu, vẻ mặt âm u, mãi cho đến khi những căn biệt thự chung quanh lần lượt tắt đèn, hắn mới cất vòng tay vào túi áo, bỏ lại sàn nhà rải rác những mẫu đầu lọc dài ngắn khác nhau, bước ra khỏi thư phòng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Hàn Tri Phản thấy Trình Vị Vãn còn chưa ngủ, cô đang ngồi ở mép giường, xem cái gì đó trong điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu liếc nhìn về phía cửa, thấy là Hàn Tri Phản, ánh mắt của cô không còn sự kháng cự và bối rối như trước, nhưng cũng không có biểu hiện quá thân thiết, cô chỉ khách sáo mỉm cười với hắn một cái.
Trên tủ đầu giường bên cạnh cô có đặt một chén chè trôi nước, hẳn là bữa ăn khuya do quản gia chuẩn bị.
Có lẽ là bởi vì không khí trong phòng khá yên tĩnh, hoặc cũng có thể là cô nhìn thấy ánh mắt hắn liếc nhìn chén chèn trôi nước kia, nên khi hắn đi đến cạnh giường, đột nhiên cô chỉ về phía chén chè, nhẹ giọng hỏi: “Ạnh có muốn ăn không? Tôi xuống nhà múc cho anh một chén.”
Hai ngày gần đây, cô mới bắt đầu chủ động nói chuyện với hắn...
Lý trí nói cho Hàn Tri Phản biết là không nên trả lời Trình Vị Vãn, thế nhưng trong thực tế, mặc dù không nói chuyện nhưng hắn lại lắc đầu đáp lại câu hỏi của cô.
Lúc chuẩn bị quay đi, Hàn Tri Phản liếc nhìn thấy chữ “Bố” xuất hiện trên màn hình di động của Trình Vị Vãn.
Bố... Trình Vệ Quốc? Cô muốn gọi cho bố của mình sao?
Hàn Tri Phản nhíu chặt mày, hắn liếc nhìn thông tin cuộc gọi thì thấy có một chuỗi cuộc gọi. Tất cả đều là cuộc gọi của hôm nay, bắt đầu từ 12 giờ trưa cho đến giờ, rất nhiều cuộc gọi cách nhau khoảng một giờ, số còn lại cách nhau hai giờ.
Tay Hàn Tri Phản theo bản năng run lên, môi hắn mím chặt.
Thấy Hàn Tri Phản lắc đầu, Trình Vị Vãn cũng không nói gì thêm. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn vào màn hình di động trong chốc lát, sau đó lại gọi cho Trình Vệ Quốc thêm một lần nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Tri Phản hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn xoay người đi vào phòng thay đồ.
Lúc hắn đi ra, Trình Vị Vãn đang dán điện thoại lên tai, không biết là cô đang cùng Trình Vệ Quốc trò chuyện, hay điện thoại vẫn còn chưa được kết nối.
Hàn Tri Phản không dừng lại trong phòng thêm một phút giây nào nữa, hắn cầm lấy chìa khóa mà lúc nãy đã tiện tay để trên bàn trang điểm, nhanh chân rời khỏi biệt thự.
Mãi đến khi Hàn Tri Phản giẫm chân ga, đi cách biệt thự một khoảng khá xa, Trình Vị Vãn mới buông điện thoại bên tai xuống.
Vẫn không có người bắt máy...
Từ giữa trưa cho đến bây giờ, cô đã gọi ít nhất mười cuộc gọi rồi, chẳng những bố không nhận điện thoại của cô, mà ngay cả một cái tin nhắn, ông ấy cũng không gửi lại cho cô.
Thật ra đã rất lâu rồi cô không gọi điện cho bố, sở dĩ hôm nay cô gọi là bởi vì hôm nay là sinh nhật cô... Cô không có mong ước xa vời rằng bố sẽ nhớ ngày sinh của mình, nhưng hôm nay, ít nhất cô muốn nghe được giọng của người thân...
Trái lại, Hàn Tri Phản không làm khó quản gia, hắn lạnh lùng nói “Tự tôi sẽ chuẩn bị”, rồi hất cằm, ra hiệu bảo bà ấy rời khỏi.
Quản gia không chút chần chừ, nhận được sự cho phép của Hàn Tri Phản, bà nhanh chân đi xuống lầu.
Trong phòng dành cho bé thỉnh thoảng vang lên tiếng cười của Trình Hàm, theo đó tiếng cười mang theo sự cưng chiều của Trình Vị Vãn cũng vọng ra.
Vừa nãy, Hàn Tri Phản còn hưởng thụ những thứ này, nhưng giờ đây chúng lại giống như một con dao găm sắc bén đang đâm vào tim hắn, khiến cho ngực hắn cảm thấy rất đau.
Hắn không tiếp tục nghe nữa mà nhanh chóng xoay người, đi vào thư phòng.
Một tay hắn cầm chiếc vòng tay được mua trong cửa hàng lúc nãy, tay còn lại kẹp một điếu thuốc, Hàn Tri Phản đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt hắn chăm chú nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ. Hắn đứng đó rất lâu, vẻ mặt âm u, mãi cho đến khi những căn biệt thự chung quanh lần lượt tắt đèn, hắn mới cất vòng tay vào túi áo, bỏ lại sàn nhà rải rác những mẫu đầu lọc dài ngắn khác nhau, bước ra khỏi thư phòng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Hàn Tri Phản thấy Trình Vị Vãn còn chưa ngủ, cô đang ngồi ở mép giường, xem cái gì đó trong điện thoại.
Nghe thấy tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu liếc nhìn về phía cửa, thấy là Hàn Tri Phản, ánh mắt của cô không còn sự kháng cự và bối rối như trước, nhưng cũng không có biểu hiện quá thân thiết, cô chỉ khách sáo mỉm cười với hắn một cái.
Trên tủ đầu giường bên cạnh cô có đặt một chén chè trôi nước, hẳn là bữa ăn khuya do quản gia chuẩn bị.
Có lẽ là bởi vì không khí trong phòng khá yên tĩnh, hoặc cũng có thể là cô nhìn thấy ánh mắt hắn liếc nhìn chén chèn trôi nước kia, nên khi hắn đi đến cạnh giường, đột nhiên cô chỉ về phía chén chè, nhẹ giọng hỏi: “Ạnh có muốn ăn không? Tôi xuống nhà múc cho anh một chén.”
Hai ngày gần đây, cô mới bắt đầu chủ động nói chuyện với hắn...
Lý trí nói cho Hàn Tri Phản biết là không nên trả lời Trình Vị Vãn, thế nhưng trong thực tế, mặc dù không nói chuyện nhưng hắn lại lắc đầu đáp lại câu hỏi của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc chuẩn bị quay đi, Hàn Tri Phản liếc nhìn thấy chữ “Bố” xuất hiện trên màn hình di động của Trình Vị Vãn.
Bố... Trình Vệ Quốc? Cô muốn gọi cho bố của mình sao?
Hàn Tri Phản nhíu chặt mày, hắn liếc nhìn thông tin cuộc gọi thì thấy có một chuỗi cuộc gọi. Tất cả đều là cuộc gọi của hôm nay, bắt đầu từ 12 giờ trưa cho đến giờ, rất nhiều cuộc gọi cách nhau khoảng một giờ, số còn lại cách nhau hai giờ.
Tay Hàn Tri Phản theo bản năng run lên, môi hắn mím chặt.
Thấy Hàn Tri Phản lắc đầu, Trình Vị Vãn cũng không nói gì thêm. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn vào màn hình di động trong chốc lát, sau đó lại gọi cho Trình Vệ Quốc thêm một lần nữa.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hàn Tri Phản hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn xoay người đi vào phòng thay đồ.
Lúc hắn đi ra, Trình Vị Vãn đang dán điện thoại lên tai, không biết là cô đang cùng Trình Vệ Quốc trò chuyện, hay điện thoại vẫn còn chưa được kết nối.
Hàn Tri Phản không dừng lại trong phòng thêm một phút giây nào nữa, hắn cầm lấy chìa khóa mà lúc nãy đã tiện tay để trên bàn trang điểm, nhanh chân rời khỏi biệt thự.
Mãi đến khi Hàn Tri Phản giẫm chân ga, đi cách biệt thự một khoảng khá xa, Trình Vị Vãn mới buông điện thoại bên tai xuống.
Vẫn không có người bắt máy...
Từ giữa trưa cho đến bây giờ, cô đã gọi ít nhất mười cuộc gọi rồi, chẳng những bố không nhận điện thoại của cô, mà ngay cả một cái tin nhắn, ông ấy cũng không gửi lại cho cô.
Thật ra đã rất lâu rồi cô không gọi điện cho bố, sở dĩ hôm nay cô gọi là bởi vì hôm nay là sinh nhật cô... Cô không có mong ước xa vời rằng bố sẽ nhớ ngày sinh của mình, nhưng hôm nay, ít nhất cô muốn nghe được giọng của người thân...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro