Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Chương 499: Cô ấy tồn vong cùng yc (9)
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Ngay sau đó, cô giơ phần tài liệu kia lên trước mắt… ánh mắt cô lập tức nhìn vào mấy chữ “Tịnh thân xuất hộ” (*). Cô không nháy mắt lấy một cái, chăm chú nhìn vào mấy chữ kia một lúc lâu, sau đó cô mới từ từ dời ánh mắt đến cuối văn bản, lúc nhìn thấy ba chữ “Hạ Quý Thần” ở phần ký tên, đầu ngón tay của cô run lên, một lần nữa, ánh mắt cô lại chuyển lên đầu văn bản.
Giấy trắng mực đen, con dấu rõ ràng, Quý Ức đọc lướt từ trên xuống dưới, quét qua một lần nội dung của văn bản kia, kế đó, ánh mắt cô lại lần nữa nhìn chằm chằm dừng lại ở mấy chữ “Tịnh thân xuất hộ”.
Lúc trưa, ở căn tin, khi những người ngồi ở bàn sau bàn luận về chuyện của cô, cô đã nghe được chuyện khi đối mặt với ý muốn hủy bỏ hợp đồng của các cổ đông với cô, Hạ Quý Thần vì kiên quyết muốn giữ lại cô, mà không tiếc ký hiệp nghị đồng ý nhường lại vị trí tổng giám đốc của YC, nếu như trong vòng một năm cô không mang lại lợi nhuận cho công ty.
Khi đó, không phải cô không cảm động, nhưng cô cho rằng anh chỉ cùng ban giám đốc của YC đánh cuộc mà thôi. Nhưng cô không ngờ là, phía sau lần đánh cuộc này còn có mấy chữ “Tịnh thân xuất hộ”.
Tịnh thân xuất hộ… Có nghĩa là nếu như trong vòng một năm, cô không thể mang lại lợi nhuận cho YC, anh sẽ mất đi YC, mất đi tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Trần Bạch từng nói với cô, YC là do anh bỏ qua ngôi trường đại học hàng đầu, buông bỏ tiền đồ tốt đẹp, thậm chí tranh cãi với mọi người trong Hạ gia, ngày đêm dốc sức gầy dựng.
Anh vì YC bỏ ra nhiều như vậy, đó là tâm huyết của anh, sự nghiệp của anh, là một phần quan trọng trong cuộc đời anh, nhưng chỉ vì giữ lại cô, anh lại có thể đem YC ra làm tiền cược.
Cho dù là anh làm như vậy vì cô, nhưng Quý Ức vẫn cảm thấy có hơi không đáng…
Cô thừa nhận, anh và YC mang đến cho cô tiền đồ tốt đẹp, nhưng ngày hôm qua lại bị cô làm hỏng mất, điều đó khiến cho tâm trạng cô vô cùng khó chịu.
Cô thừa nhận, Thiên Ca gọi điện thoại diễu võ dương oai và việc Tạ Tư Ngọc tiếp nhận chương trình của cô khiến cho cô hận.
Cô thừa nhận, giám đốc Lâm ở trước mặt mọi người nói cô sai, mắng cô là rác rưởi, thậm chí còn nói cô bám vào Hạ Quý Thần để trèo lên, khiến cho cô uất ức.
Cô cũng thừa nhận, lúc trong phòng ăn, nghe mọi người đồn nhảm về mình, cô không thờ ơ được, không thể không để tâm được…
Cho nên, khi anh xuất hiện bên cạnh cô, dùng thái độ dịu dàng để dỗ dành cô như vậy, ngoại trừ áy náy, trong lòng cô thật sự cũng có chút bướng bỉnh.
Nhưng anh lại cứ dung túng cho sự bướng bỉnh của cô, không hề có một chút thái độ mất kiên nhẫn.
Cô cho rằng anh như vậy đã khiến cho lòng mình cảm thấy thật ấm áp, thật cảm động, nhưng cô không ngờ là, bản thân thật sự chưa hiểu rõ tình hình, sau lưng cô, anh còn vì cô mà đánh cược một cái hiệp nghị gọi là “Tịnh thân xuất hộ”.
Trong mắt Quý Ức bất chợt cảm thấy chua xót, cô vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô vì xúc động mà nắm chặt phần tài liệu đang cầm khiến cho trang giấy có hơi nhăn.
Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Hạ Quý Thần đi ra ngoài bỏ rác đã quay trở lại.
Nghe tiếng động, Quý Ức vội đặt lại phần tài liệu kia lên ghế sofa.
Không phát giác được hành động của cô, Hạ Quý Thần đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch tay, sau đó mới bước ra, đi đến phòng nghỉ lấy chìa khóa xe, di động và ví tiền, rồi mới đi đến trước mặt Quý Ức: “Đi thôi.”
Anh thấp giọng nói hai chữ, rồi vòng ra sau xe lăn, giơ tay lên, vừa định đẩy xe, thì Quý Ức vẫn luôn không nhúc nhích từ khi anh quay lại văn phòng đến giờ đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay anh.
***
(*) Tịnh thân xuất hộ: ra đi với hai bàn tay trắng.
Giấy trắng mực đen, con dấu rõ ràng, Quý Ức đọc lướt từ trên xuống dưới, quét qua một lần nội dung của văn bản kia, kế đó, ánh mắt cô lại lần nữa nhìn chằm chằm dừng lại ở mấy chữ “Tịnh thân xuất hộ”.
Lúc trưa, ở căn tin, khi những người ngồi ở bàn sau bàn luận về chuyện của cô, cô đã nghe được chuyện khi đối mặt với ý muốn hủy bỏ hợp đồng của các cổ đông với cô, Hạ Quý Thần vì kiên quyết muốn giữ lại cô, mà không tiếc ký hiệp nghị đồng ý nhường lại vị trí tổng giám đốc của YC, nếu như trong vòng một năm cô không mang lại lợi nhuận cho công ty.
Khi đó, không phải cô không cảm động, nhưng cô cho rằng anh chỉ cùng ban giám đốc của YC đánh cuộc mà thôi. Nhưng cô không ngờ là, phía sau lần đánh cuộc này còn có mấy chữ “Tịnh thân xuất hộ”.
Tịnh thân xuất hộ… Có nghĩa là nếu như trong vòng một năm, cô không thể mang lại lợi nhuận cho YC, anh sẽ mất đi YC, mất đi tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng.
Trần Bạch từng nói với cô, YC là do anh bỏ qua ngôi trường đại học hàng đầu, buông bỏ tiền đồ tốt đẹp, thậm chí tranh cãi với mọi người trong Hạ gia, ngày đêm dốc sức gầy dựng.
Anh vì YC bỏ ra nhiều như vậy, đó là tâm huyết của anh, sự nghiệp của anh, là một phần quan trọng trong cuộc đời anh, nhưng chỉ vì giữ lại cô, anh lại có thể đem YC ra làm tiền cược.
Cho dù là anh làm như vậy vì cô, nhưng Quý Ức vẫn cảm thấy có hơi không đáng…
Cô thừa nhận, anh và YC mang đến cho cô tiền đồ tốt đẹp, nhưng ngày hôm qua lại bị cô làm hỏng mất, điều đó khiến cho tâm trạng cô vô cùng khó chịu.
Cô thừa nhận, Thiên Ca gọi điện thoại diễu võ dương oai và việc Tạ Tư Ngọc tiếp nhận chương trình của cô khiến cho cô hận.
Cô thừa nhận, giám đốc Lâm ở trước mặt mọi người nói cô sai, mắng cô là rác rưởi, thậm chí còn nói cô bám vào Hạ Quý Thần để trèo lên, khiến cho cô uất ức.
Cô cũng thừa nhận, lúc trong phòng ăn, nghe mọi người đồn nhảm về mình, cô không thờ ơ được, không thể không để tâm được…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên, khi anh xuất hiện bên cạnh cô, dùng thái độ dịu dàng để dỗ dành cô như vậy, ngoại trừ áy náy, trong lòng cô thật sự cũng có chút bướng bỉnh.
Nhưng anh lại cứ dung túng cho sự bướng bỉnh của cô, không hề có một chút thái độ mất kiên nhẫn.
Cô cho rằng anh như vậy đã khiến cho lòng mình cảm thấy thật ấm áp, thật cảm động, nhưng cô không ngờ là, bản thân thật sự chưa hiểu rõ tình hình, sau lưng cô, anh còn vì cô mà đánh cược một cái hiệp nghị gọi là “Tịnh thân xuất hộ”.
Trong mắt Quý Ức bất chợt cảm thấy chua xót, cô vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô vì xúc động mà nắm chặt phần tài liệu đang cầm khiến cho trang giấy có hơi nhăn.
Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, là Hạ Quý Thần đi ra ngoài bỏ rác đã quay trở lại.
Nghe tiếng động, Quý Ức vội đặt lại phần tài liệu kia lên ghế sofa.
Không phát giác được hành động của cô, Hạ Quý Thần đi vào nhà vệ sinh, rửa sạch tay, sau đó mới bước ra, đi đến phòng nghỉ lấy chìa khóa xe, di động và ví tiền, rồi mới đi đến trước mặt Quý Ức: “Đi thôi.”
Anh thấp giọng nói hai chữ, rồi vòng ra sau xe lăn, giơ tay lên, vừa định đẩy xe, thì Quý Ức vẫn luôn không nhúc nhích từ khi anh quay lại văn phòng đến giờ đột nhiên vươn tay, bắt lấy cổ tay anh.
***
(*) Tịnh thân xuất hộ: ra đi với hai bàn tay trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro