Đại Thần Ôm Vào Lòng: 101 Nụ Hôn Sâu
Con cùng hắn sẽ không có khả năng 5
Diệp Phi Dạ
2024-07-24 09:49:00
Quý Ức theo phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, mới nhận ra không biết từ bao giờ đã có một chiếc Audi đậu ngay gần chỗ cô.
Bởi vì sợ mẹ mình sẽ gọi điện cho mẹ của Hạ Quý Thần, giọng điệu Quý Ức càng thêm gay gắt, nhưng vẫn không quên tò mò ngoái đầu nhìn về người đang ngồi bên trong chiếc Audi: “Mẹ, con đang nói nghiêm túc đấy! Dù có thành cặp với ai, con cũng sẽ không cùng Hạ Quý Thần ở chung một chỗ!”
Quý Ức còn đang hướng về phía ghế lại của chiếc xe, nhưng chưa kịp nhận ra người trong xe là nam hay nữ, chiếc xe đã được nhấn ga, lao thẳng đi, vì quá nhanh mà mang theo trận gió vun vút, làm Quý Ức giật mình hoảng sợ lùi về phía sau.
Chiếc xe đó thật sự đi rất nhanh, bởi cô còn chưa nhìn rõ được biển số, nó đã chạy mất dạng.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Quý Ức vẫn có cảm giác người ngồi trong chiếc xe Audi kia có chút quen thuộc……
Quý Ức nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nhớ ra loại cảm giác này từ đâu mà có.
Điện thoại bên kia, vì mẹ Quý không thấy Quý Ức trả lời nữa nên cao giọng gọi: “Tiểu Ức?”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Quý Ức mới thôi suy nghĩ, tiếp tục trò chuyện một lúc nữa, mới cúp máy.
Ngồi trên xe taxi, nhìn qua khe cửa ngắm nhìn cảnh đem lộng lẫy, nhìn không ngừng lùi lại lộng lẫy cảnh đêm, Quý Ức bỗng cảm thấy khí thế của người trong chiếc xe Audi lúc nãy, với Hạ Quý Thần của bến năm trước lúc kéo tay cô vào trong ngõ nhỏ có chút giống nhau.
……
Chiếc xe Audi sau khi đã đi khá xa, mới phanh gấp, dừng lại ở bên đường.
Đối diện ánh đèn đường phố, chiếc xe lại còn đang mở đèn, hai ánh sáng liền giao nhau, xẹt qua tấm chắn ở đầu xe, soi sáng không mặt Hạ Quý Thần đang ngồi bên trong.
Trên mặt hắn không có thể hiện cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng ngòi dựa về phía sau, ánh mắt ảm đạm nhìn về về trước, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, khi trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, hắn mới từ từ rút di động ra, thấy hiện lên hai chữ "Lâm Nhã", ánh mắt lập tức trở nên mất kiên nhẫn.
Điện thoại vẫn cứ vang không dứt, hắn nhíu chặt mày lại, nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại: "Lâm Nhã, có chuyện gì không?"
Nghe điện thoại xong, Hạ Quý Thần tiếp tục ngồi thêm một lát, sau đó mới khởi động xe, thong thả nhấn ga đi tiếp
……
Khi Quý Ưc về đến kí túc xá, phòng của các cô vẫn tối thui, chúng tỏ ba người kia vẫn chưa trở về.
Quý Ức bật đèn, sau đó bước ngay vào toilet.
Tắm rửa xong, nhìn đồng hồ mới hơn 9 giờ, Quý Ức cầm lên cuốn sách lúc chiều đang đoc dở, bò lên giường nằm đọc tiếp.
Lúc Quý Ức vẫn còn đang mê mẩn xe sách, điện thoại bàn trong phòng bỗng "tinh tinh" vang lên.
Mọi người trong kí túc xá ai ai cùng đều đã có di động, cho nên máy bàn cũng chỉ để trưng bày trong phòng, nếu Quý Ức nhớ không lầm cái máy này đã hơn nửa năm khong có ai sử dụng, vậy mà bây giờ lại có người gọi đến, thật là lạ…… Quý Ức vừa nghĩ, vừa buông cuons sách ra, bước xuống giường.
Khi nãy lúc cô đọc sách có ăn một khối hạt mè đen tẩm đường, khi nghe điện thoại vẫn đang còn nhai nên không phát ra tiếng.
Người ở đầu giây bên kia đợi một lát vẫn không thấy ai lên tiếng nên đành nói: "Alo?"
Bỗng dưng động tác đang nhai của Quý Ức dừng lại, bàn tay đang nắm lấy ống nghe của cô hơi run lên.
Giọng nói này, dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, chỉ có điều tại sao Hạ Quý Thần lại gọi điện đến phòng kí túc xá của bọn cô?
Hạ Quý Thần thấy vẫn không có ai lên tiếng, lại "Alo" thêm một lần nữa.
Lúc này, Quý Ức mới hoàn hồn.
Bởi vì sợ mẹ mình sẽ gọi điện cho mẹ của Hạ Quý Thần, giọng điệu Quý Ức càng thêm gay gắt, nhưng vẫn không quên tò mò ngoái đầu nhìn về người đang ngồi bên trong chiếc Audi: “Mẹ, con đang nói nghiêm túc đấy! Dù có thành cặp với ai, con cũng sẽ không cùng Hạ Quý Thần ở chung một chỗ!”
Quý Ức còn đang hướng về phía ghế lại của chiếc xe, nhưng chưa kịp nhận ra người trong xe là nam hay nữ, chiếc xe đã được nhấn ga, lao thẳng đi, vì quá nhanh mà mang theo trận gió vun vút, làm Quý Ức giật mình hoảng sợ lùi về phía sau.
Chiếc xe đó thật sự đi rất nhanh, bởi cô còn chưa nhìn rõ được biển số, nó đã chạy mất dạng.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Quý Ức vẫn có cảm giác người ngồi trong chiếc xe Audi kia có chút quen thuộc……
Quý Ức nhíu mày, suy nghĩ một lát mới nhớ ra loại cảm giác này từ đâu mà có.
Điện thoại bên kia, vì mẹ Quý không thấy Quý Ức trả lời nữa nên cao giọng gọi: “Tiểu Ức?”
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, Quý Ức mới thôi suy nghĩ, tiếp tục trò chuyện một lúc nữa, mới cúp máy.
Ngồi trên xe taxi, nhìn qua khe cửa ngắm nhìn cảnh đem lộng lẫy, nhìn không ngừng lùi lại lộng lẫy cảnh đêm, Quý Ức bỗng cảm thấy khí thế của người trong chiếc xe Audi lúc nãy, với Hạ Quý Thần của bến năm trước lúc kéo tay cô vào trong ngõ nhỏ có chút giống nhau.
……
Chiếc xe Audi sau khi đã đi khá xa, mới phanh gấp, dừng lại ở bên đường.
Đối diện ánh đèn đường phố, chiếc xe lại còn đang mở đèn, hai ánh sáng liền giao nhau, xẹt qua tấm chắn ở đầu xe, soi sáng không mặt Hạ Quý Thần đang ngồi bên trong.
Trên mặt hắn không có thể hiện cảm xúc gì, chỉ lẳng lặng ngòi dựa về phía sau, ánh mắt ảm đạm nhìn về về trước, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không biết đã qua bao lâu, khi trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại, hắn mới từ từ rút di động ra, thấy hiện lên hai chữ "Lâm Nhã", ánh mắt lập tức trở nên mất kiên nhẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Điện thoại vẫn cứ vang không dứt, hắn nhíu chặt mày lại, nhưng cuối cùng vẫn nghe điện thoại: "Lâm Nhã, có chuyện gì không?"
Nghe điện thoại xong, Hạ Quý Thần tiếp tục ngồi thêm một lát, sau đó mới khởi động xe, thong thả nhấn ga đi tiếp
……
Khi Quý Ưc về đến kí túc xá, phòng của các cô vẫn tối thui, chúng tỏ ba người kia vẫn chưa trở về.
Quý Ức bật đèn, sau đó bước ngay vào toilet.
Tắm rửa xong, nhìn đồng hồ mới hơn 9 giờ, Quý Ức cầm lên cuốn sách lúc chiều đang đoc dở, bò lên giường nằm đọc tiếp.
Lúc Quý Ức vẫn còn đang mê mẩn xe sách, điện thoại bàn trong phòng bỗng "tinh tinh" vang lên.
Mọi người trong kí túc xá ai ai cùng đều đã có di động, cho nên máy bàn cũng chỉ để trưng bày trong phòng, nếu Quý Ức nhớ không lầm cái máy này đã hơn nửa năm khong có ai sử dụng, vậy mà bây giờ lại có người gọi đến, thật là lạ…… Quý Ức vừa nghĩ, vừa buông cuons sách ra, bước xuống giường.
Khi nãy lúc cô đọc sách có ăn một khối hạt mè đen tẩm đường, khi nghe điện thoại vẫn đang còn nhai nên không phát ra tiếng.
Người ở đầu giây bên kia đợi một lát vẫn không thấy ai lên tiếng nên đành nói: "Alo?"
Bỗng dưng động tác đang nhai của Quý Ức dừng lại, bàn tay đang nắm lấy ống nghe của cô hơi run lên.
Giọng nói này, dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra được, chỉ có điều tại sao Hạ Quý Thần lại gọi điện đến phòng kí túc xá của bọn cô?
Hạ Quý Thần thấy vẫn không có ai lên tiếng, lại "Alo" thêm một lần nữa.
Lúc này, Quý Ức mới hoàn hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro